Người phụ nữ da trắng, đội mũ y tá, cúi đầu vội vàng đi ngang qua ống kính.
“Giống như chụp lén.”
Hạ Tân Xuyên nhặt một bức ảnh lên: "Không có ngày tháng.”
“Kẹp giữa hai trang này, hẳn là khoảng thời gian đó.”
Hạ Tân Xuyên lật hai trang ảnh, nhìn về phía Tân Tâm: "Hung thủ không mang những bức ảnh này đi.”
Tân Tâm hiểu ý của Hạ Tân Xuyên.
Vì thứ hung thủ muốn tìm là thứ có thể kẹp trong tạp chí, vậy hắn ta chắc chắn cũng đã lật sổ khám bệnh trong ngăn kéo đầu giường, phát hiện không phải thứ mình muốn tìm nên mới kẹp lại, bức ảnh này hẳn không phải là bằng chứng hữu ích gì.
Tân Tâm lại tìm thấy máy ảnh chụp lấy ngay và một số bức ảnh khác trong ngăn kéo này, cũng giống như bức ảnh kẹp trong sổ khám bệnh, đều là ảnh chụp lén, chụp trộm những người phụ nữ khác nhau, xem ra ngoài việc phù phiếm thích ăn diện, Hướng Thần còn là tên biếи ŧɦái thích chụp lén phụ nữ.
Sau khi lục soát kỹ lưỡng toàn bộ căn phòng, hai người không tìm thấy thứ gì đặc biệt có giá trị, có thể xác định là hung thủ gϊếŧ Hướng Thần, là vì một thứ nào đó.
Thứ đó cực kỳ quan trọng, rất có thể Hướng Thần đã dùng thứ đó để tống tiền hung thủ, có lẽ là bằng chứng phạm tội của hung thủ.
Hung thủ không muốn bị tống tiền mãi, liền gϊếŧ người diệt khẩu, hắn ta vốn định sau khi gϊếŧ người sẽ tìm thứ đó mang đi, nhưng lại phát hiện thứ đó không thấy đâu.
Sau đó hung thủ không biết từ đâu biết được thứ đó ở trong tay Triệu Hồng Vĩ.
Vì vậy Triệu Hồng Vĩ cũng chết.
*
Sau khi quay phim chụp ảnh lại toàn bộ căn phòng bằng điện thoại, Tân Tâm và Hạ Tân Xuyên cùng nhau xuống lầu.
Bên ngoài trời đã tối.
Trong tòa nhà ngược lại trở nên náo nhiệt, tiếng xào nấu xua tan đi những suy nghĩ đáng sợ.
Tân Tâm: “Anh còn nhớ không? Người gϊếŧ Triệu Hồng Vĩ là một người phụ nữ.”
Hạ Tân Xuyên: “Hắn ta chỉ nói người phụ nữ ‘hại’ hắn ta, câu nói này chưa chắc đã chỉ hung thủ thật sự.”
Nói như vậy, Tân Tâm cũng cảm thấy có chút đạo lý.
“Không thể hoàn toàn tin lời ma nói." Hạ Tân Xuyên nói: "Lúc còn sống đã chưa chắc lương thiện, chết rồi sao có thể mong chúng nói thật?”
Tân Tâm gật đầu: "Anh nói cũng đúng.”
Ra khỏi hành lang, bên ngoài trăng non treo cao, ánh trăng sáng tỏ như lụa trắng, tòa nhà số 127 không có đèn đường, hoàn toàn dựa vào ánh trăng trong vắt này mang đến một chút sáng.
"Về thôi."
Hạ Tân Xuyên nói, hắn vừa định rút tay đang bị Tân Tâm nắm lấy thì cậu lại đột nhiên kéo hắn lại.
Hai người loạng choạng lùi vào bóng tối của hành lang, Hạ Tân Xuyên ngửi thấy mùi hương bạc hà.
Tân Tâm áp sát vào ngực hắn làm động tác "Suỵt.", dùng ngón tay chỉ về phía ngã rẽ bên phải.
Hạ Tân Xuyên dựa lưng vào tường, quay mặt nhìn theo.
Khu chung cư đã cũ, không có mấy cái đèn đường còn hoạt động, xung quanh tòa nhà 127 lại càng tối hơn.
Trong bóng tối, rất khó để nhận ra bóng dáng của một người.
Trừ khi người đó có đặc điểm sinh lý rõ ràng.
Người phụ nữ đi khập khiễng cầm túi xách tay đang trò chuyện với người đàn ông bên cạnh.
Ở quá xa, hoàn toàn không nghe rõ nội dung cuộc nói chuyện.
Nhưng Tân Tâm và Hạ Tân Xuyên vẫn nhận ra người đàn ông đi cùng Tào Trân.
Là Sử Thái.
Tào Trân và Sử Thái chỉ lướt qua góc đường bên phải cổng tòa nhà 127, bóng dáng họ nhanh chóng biến mất.
Tân Tâm thu hồi tầm mắt, Hạ Tân Xuyên vẫn nhìn chằm chằm vào khoảng tối đó.
"Anh?" Tân Tâm gọi.
Hạ Tân Xuyên quay lại.
Tân Tâm chớp mắt: "Đi thôi?"
Hạ Tân Xuyên im lặng, cụp mắt như đang suy nghĩ.
Tân Tâm đã nói với Hạ Tân Xuyên rằng Hạ Hiểu Huy cố ý tông chết Tào Á Nam.
Hạ Hiểu Huy biết Tào Á Nam sẽ xuất hiện ở góc đường đó vào thời điểm đó, anh ta lái xe tải trong đêm tối, cơ thể đã bị tế bào ung thư gặm nhấm từ bên trong, có lẽ anh ta đang ho khan khó nhọc, l*иg ngực trào dâng cơn đau xé ruột.
Gần rồi, gần rồi, sắp tới rồi.
Anh ta nắm chặt vô lăng, ngón tay run lên, chân đạp mạnh ga.
Không chút do dự tông vào người phụ nữ đang đứng chờ trong đêm tối, khiến Tào Á Nam máu thịt be bét, xương cốt vỡ vụn.
Giữa họ có thù oán gì sao?
Trong ký ức của Hạ Tân Xuyên, Hạ Hiểu Huy chưa bao giờ gây thù chuốc oán với ai, anh ta là một người đàn ông trung thực, việc duy nhất vượt quá giới hạn anh ta từng làm là đưa vợ con rời quê hương đi lập nghiệp.
Người trung thực.
Người trung thực cũng sẽ gϊếŧ người sao?
"Cậu nghi ngờ cô ta mua chuộc Hạ Hiểu Huy tông chết Tào Á Nam?"
Hạ Tân Xuyên không nói "cô ta" là ai.
Nhưng Tân Tâm vẫn "ừm" một tiếng.
Hai người ngầm hiểu ý nhau.
Hạ Tân Xuyên lại im lặng một lúc.
Trong ký ức, sau vụ tai nạn, tại đám tang của Tào Á Nam, Hạ Tân Xuyên lần đầu tiên gặp Tào Trân.
Nghe nói Tào Trân làm giáo viên mầm non, trông rất dịu dàng, sau khi biết hắn là em trai của người gây tai nạn cũng lịch sự chào hỏi, đối với Lý Tuệ Quyên đi cùng cũng rất khách sáo.