[Vô Hạn Lưu] Tiếng Vọng

Chương 23: Tòa nhà Tiểu Vân

Hướng Thần chết vào ban đêm, sáng hôm sau cậu ta không đi làm, ông chủ nổi trận lôi đình, gọi điện cũng không ai nghe máy, tức giận liền sai người đến nhà Hướng Thần tìm.

"Chỉ cần chưa chết, thì phải đến làm việc cho tôi."

Nhà tư bản gầm lên đầy phẫn nộ.

Hướng Thần đúng là vì chết rồi nên mới không đi làm.

"Người gọi Hướng Thần đi làm." Cắm chìa khóa vào ổ khóa, Hạ Tân Xuyên nói: "Chính là Triệu Hồng Vĩ."

Cửa mở ra, đập vào mắt Tân Tâm là hành lang hẹp, sàn nhà phủ đầy bụi, vài dấu chân lộn xộn lập tức thu hút sự chú ý của cậu.

"Của tôi." Hạ Tân Xuyên nói ngắn gọn, đặt chìa khóa lên tủ giày.

Tân Tâm đi theo vào trong.

Đồ đạc trong phòng khách gần như đã được dọn sạch, chỉ còn lại những thứ không thể di chuyển được.

Ví dụ như:

Tân Tâm ngẩng đầu, nhìn thấy chiếc quạt trần đó.

Quạt trần cắm trên trần nhà, trục giữa có những vết nứt.

Tân Tâm không khỏi liên tưởng đến cảnh tượng ai đó treo lơ lửng trên đó.

Cậu xoa xoa cánh tay, nhìn quanh, căn hộ một phòng ngủ, một phòng khách, nhìn một cái là thấy hết.

"Vậy là Triệu Hồng Vĩ phát hiện ra thi thể của Hướng Thần?"

"Coi như vậy, Triệu Hồng Vĩ bảo chủ nhà đến mở cửa, cửa bị khóa trái từ bên trong, vừa mở ra, Hướng Thần đã treo lơ lửng ở đó."

"Anh nói xem hung thủ là dùng quạt trần để treo cổ Hướng Thần, hay là gϊếŧ Hướng Thần rồi mới treo lên? Nếu là trường hợp sau, tại sao hung thủ lại treo người lên quạt trần? Là để trả thù hay là một nghi lễ hành quyết?"

Cái chết của Hướng Thần có phần kỳ quái, khiến Tân Tâm cảm thấy lạ lùng.

Hôm qua Hạ Tân Xuyên không vào được căn nhà này, hắn vừa đến cửa đã dính chưởng, sau khi thoát chết, trời đã tối, chủ nhà cắt điện, căn nhà tối om, ở lại nữa chắc chắn sẽ mất mạng, nên hắn đành phải rời đi trước.

Hạ Tân Xuyên mở cửa nhà vệ sinh bên trái lối vào nhìn lướt qua: "Chủ nhà nói căn nhà này chỉ có hai chiếc chìa khóa."

"Ý là sao?"

"Lúc Hướng Thần chết, chìa khóa của cậu ta ở trong túi quần."

Tân Tâm: Hay lắm, hóa ra là án mạng trong phòng kín.

Tân Tâm đi vòng quanh phòng khách trống rỗng, đến bên cửa sổ đóng kín nhìn xuống.

"Anh, lại đây xem."

Hạ Tân Xuyên bước đến, đứng cạnh Tân Tâm nhìn xuống.

Khi xây dựng khu chung cư, người ta đã chừa ra một khoảng nhỏ để đặt dàn nóng điều hòa, nhìn xuống, mỗi tầng đều như vậy, rất ngay ngắn.

"Tuy là tầng sáu." Tân Tâm nói: "Nhưng muốn leo lên cũng không phải là không thể."

Tân Tâm lấy điện thoại ra, mở camera hướng về phía dàn nóng điều hòa, cậu phóng to, phóng to rồi lại phóng to.

Trong ống kính, dàn nóng điều hòa màu vàng sẫm bị mưa gió bào mòn phủ đầy bụi, thị trấn đã nhiều ngày không mưa, nên dấu vết trên đó không bị nước mưa cuốn trôi.

Một hoa văn hình chữ thập hơi nghiêng, rất đều đặn, trông rất lạc lõng trên dàn máy.

Tân Tâm giơ điện thoại về phía Hạ Tân Xuyên: "Là hoa văn đế giày."

Hạ Tân Xuyên nhíu mày: "Có người leo từ ngoài vào gϊếŧ người."

Tân Tâm: "Phải thù oán cỡ nào mới làm vậy chứ?"

Hạ Tân Xuyên mở cửa sổ.

Bụi bay mù mịt, Tân Tâm phẩy tay xua bụi.

Hạ Tân Xuyên: "Xuống xem thử, có thể còn manh mối ở dưới đó."

Tân Tâm: "Hả? Nguy hiểm quá đấy."

"Không sao." Hạ Tân Xuyên nói: "Tôi giữ cậu, chỉ xem tầng sáu thôi."

Tân Tâm quay sang nhìn Hạ Tân Xuyên.

Ánh hoàng hôn chiếu lên khuôn mặt Hạ Tân Xuyên, làm nổi bật đường nét góc cạnh, đôi mắt đen láy ánh lên vẻ sáng ngời, Hạ Tân Xuyên nói: "Tin tôi."

Môi Tân Tâm mấp máy, cậu đột nhiên hét lên: "Tin anh cái quần—"

Vừa hét lên, cậu vừa quay đầu bỏ chạy, cổ áo bị một lực mạnh kéo giật lại. Không giống như mọi khi Hạ Tân Xuyên túm cổ áo cậu: "Hạ Tân Xuyên" này túm lấy cổ áo phông phía sau của cậu, siết chặt cả cổ áo, phần cổ áo phía trước xoắn lại thành một cục, siết chặt cổ Tân Tâm.

Tân Tâm luồn ngón tay vào cổ áo, cố gắng chống lại lực kéo đó.

Cậu nghe thấy một giọng nói âm trầm, sắc nhọn phía sau: "Tôi bảo cậu xuống, tại sao cậu không chịu xuống? Cậu không tin tôi sao?"

"Tôi..."

Cổ họng bị siết chặt, cơn đau từ da thịt lan vào cơ thể, hơi thở bắt đầu khó khăn, Tân Tâm cảm thấy máu toàn thân như đang dồn lên đầu.

"Giúp... anh..."

Miệng không tự chủ được há to, tham lam hít lấy không khí.

Tân Tâm khó khăn nói nốt mấy chữ còn lại.

"Trả thù..."

"Trả thù?"

Giọng nói lạnh lẽo len lỏi vào tai, đầu Tân Tâm nóng như sắp nổ tung, tứ chi lại càng lúc càng lạnh.

"Cậu giúp tôi trả thù?"

"Tôi còn không biết kẻ thù của mình là ai..."

"Tôi thậm chí còn không biết mình là ai..."

Giọng điệu của Hướng Thần vừa ai oán vừa tàn độc, vừa đau khổ vừa điên cuồng, dường như tình trạng còn nghiêm trọng hơn cả Triệu Hồng Vĩ.

Lực siết cổ như muốn bẻ gãy cổ cậu lại giảm bớt một chút.

Tân Tâm chịu đựng cơn đau dữ dội, nói: "Hướng Thần."