"Anh là Hướng Thần."
Ngay lập tức, lực siết cổ buông lỏng, Tân Tâm khuỵu xuống, quỳ trên sàn, cậu ôm mũi, ho không ngừng, cảm giác như có máu trong cổ họng, nhưng lại không thể nào ho ra được, hít thở từng hơi lớn, Tân Tâm nằm luôn xuống sàn.
Nằm xuống ít nhất sẽ không bị treo cổ.
Lúc này, cuối cùng cậu cũng nhìn thấy Hướng Thần.
Một thanh niên tóc dài ngang vai, mái tóc xéo, giống như Triệu Hồng Vĩ, chết mà như còn sống, không phải là hình ảnh ma treo cổ mà Tân Tâm tưởng tượng, trông giống như một chàng trai trẻ năng động.
Chàng trai trẻ năng động bây giờ rất năng động.
Trông cậu ta như bị rối loạn tinh thần, ôm đầu xoay điên cuồng, góc xoay như ngựa gỗ, xoay 360 độ, đầu hoàn toàn thoát khỏi sự kiểm soát của cổ, vô cùng tự do.
"Là Hướng Thần... tôi là Hướng Thần... ai đã gϊếŧ tôi... ai đã gϊếŧ Hướng Thần..."
Những lời lặp đi lặp lại như ô nhiễm tinh thần, nhiệt độ trong phòng càng lúc càng thấp, bên ngoài trời dường như cũng đã tối, bóng tối như một bức tường đổ ạt về phía cậu, Tân Tâm chỉ cảm thấy đầu càng lúc càng đau, cơ thể càng lúc càng nặng nề, chỉ muốn ngủ, ngủ một giấc, tỉnh dậy sẽ không sao nữa.
"Kiều Văn Quảng—"
"Kiều Văn Quảng—"
"Kiều Văn Quảng—"
Tân Tâm đột nhiên cảm thấy một lực đẩy từ phía sau, ý thức quay cuồng, cậu như rơi vào vũng lầy tăm tối, rồi lại khó khăn bò lên, phải bò ra, phải sống sót... Đầu nặng trĩu như sắp rơi khỏi cổ, Tân Tâm đột ngột ngẩng đầu, cậu mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt của Hạ Tân Xuyên.
Điều kỳ lạ là, lần này cậu không cần nhìn dấu hiệu chống hàng giả cũng biết người trước mặt là Hạ Tân Xuyên thật.
Hạ Tân Xuyên liếc nhìn vào nhà vệ sinh, quay lại thấy cửa sổ mở toang, Tân Tâm nằm trên sàn, trên cổ xuất hiện một vết hằn đỏ, hai tay buông thõng bên người, dường như đã bất tỉnh, Hạ Tân Xuyên lập tức lao đến đỡ cậu dậy, liên tục gọi và lay người rất lâu, cuối cùng Tân Tâm mới mở mắt ra.
Hạ Tân Xuyên cau mày, ngón tay theo bản năng muốn chạm vào cổ bị siết đến đỏ ửng của Tân Tâm, nhưng hắn kịp thời dừng lại: "Không sao chứ?"
Tân Tâm ho mạnh hai tiếng, khẽ nhếch miệng: "Anh ơi, em muốn ăn kẹo."
Hạ Tân Xuyên không mang theo kẹo.
Tân Tâm tự mình mang theo, nhưng tay cậu không còn chút sức lực nào, bèn nhờ Hạ Tân Xuyên lấy viên kẹo ngậm trị ho chưa ăn hết trong túi ra. Hạ Tân Xuyên bóc một viên kẹo đưa đến bên môi cậu, Tân Tâm run rẩy hé miệng, lại “hít” một tiếng, nói không rõ ràng: “Đau…”
Hạ Tân Xuyên dùng ngón tay ấn xuống, đưa viên kẹo thẳng vào miệng Tân Tâm.
Tân Tâm ngậm viên kẹo, liên tục “hít hít”.
Hạ Tân Xuyên đỡ cậu, hỏi: “Sao vậy?”
Tân Tâm: “Vừa rồi Hướng Thần biến thành anh, muốn lừa em nhảy lầu, không thành công, tức giận tự mình nhảy xuống.”
Lúc “Hạ Tân Xuyên” tích cực bảo cậu nhảy xuống, cậu đã cảm thấy không đúng, loại người như Hạ Tân Xuyên, việc bẩn việc nặng gì cũng không nói một lời mà làm xong, nếu dưới đó thật sự có manh mối, Hạ Tân Xuyên chắc chắn sẽ tự mình xuống, sao lại xúi giục một “con gà con” như cậu mạo hiểm.
Hạ Tân Xuyên cau mày liếc nhìn cửa sổ đang mở toang.
Hiện tại hắn không dám buông tay, sợ sẽ xảy ra chuyện.
“Không sao.”
Tân Tâm nói: "Đỡ em đứng dậy là được rồi.”
Hạ Tân Xuyên đỡ Tân Tâm đứng dậy.
Tân Tâm sờ lên cổ mình, cổ họng đau rát, cậu đi đến nhìn xuống dưới cửa sổ, đừng nói là dấu chân trên dàn nóng điều hòa, ngay cả cái dàn nóng cũng không có, tất cả đều là ảo giác.
Tốt lắm, cậu đã thu thập được hai kiểu tấn công của ma, có thể bắt đầu tổng kết kinh nghiệm trong phó bản này rồi.
Hiện tại xem ra, ma trong phó bản này không trực tiếp tấn công người, mà là tạo ra ảo giác để người ta tự làm hại mình.
Hôm qua Triệu Hồng Vĩ đã tấn công cậu một lần ở cửa tòa nhà Tiểu Vân, buổi tối lại tấn công ba nhân viên cũ trong ký túc xá, hôm nay Triệu Hồng Vĩ không xuất hiện nữa.
Dựa theo tình huống trên có thể suy đoán rằng có lẽ ma tấn công người cũng phải hao tổn “nguyên khí”, cần thời gian nghỉ ngơi.
Hướng Thần chiều hôm qua tấn công Hạ Tân Xuyên, hôm nay lại tấn công Tân Tâm.
Hơn nữa ra tay còn tàn nhẫn hơn Triệu Hồng Vĩ.
Nhưng tình trạng của cậu ta có vẻ còn tệ hơn Triệu Hồng Vĩ, Triệu Hồng Vĩ còn biết mình là Triệu Hồng Vĩ, thậm chí còn nhớ mình ngủ ở giường nào trong ký túc xá, còn Hướng Thần lại quên mất mình là ai.
Hôm qua Triệu Hồng Vĩ cũng vậy, vì mất đi một phần ký ức mà trở nên điên cuồng.
Hướng Thần “điên” hơn Triệu Hồng Vĩ, rốt cuộc là do cậu ta chết thảm hơn, thời gian chết đã lâu, hay là do cậu ta ra tay nặng hơn, quá hao tổn “nguyên khí”, hay giống như trong những câu chuyện ma thông thường, làm hại người khác đồng nghĩa với tạo nghiệp, tạo nghiệp càng nhiều thì càng giống với “lệ quỷ” trong nhận thức truyền thống?