Hạ Tân Xuyên kẹp thuốc lá giữa các ngón tay, nhìn vào chiếc gương treo ở cửa phòng tắm phía trước, trong gương vết bầm trên cổ hắn càng thêm rõ ràng: "Suýt chút nữa tự bóp chết mình."
Tân Tâm treo khăn lên cổ, tiến lại gần Hạ Tân Xuyên một chút: "Chuyện gì vậy, anh?"
Hạ Tân Xuyên nhìn Tân Tâm: "Không phải cậu đã đoán ra rồi sao?"
Tân Tâm: "Anh cũng gặp ma?"
Hạ Tân Xuyên ngầm thừa nhận.
"Hướng Thần?"
Hạ Tân Xuyên rít một hơi thuốc: "Những lời cậu nói ở ký túc xá vừa nãy đều là lừa bọn họ đúng không."
Tân Tâm cũng không hỏi là những lời nào: "Ừ."
Hạ Tân Xuyên giọng điệu nhàn nhạt: "Ở trước mặt tôi thì giả vờ thành thật?"
"Không có." Tân Tâm nói: "Em chính là rất thành thật."
Hạ Tân Xuyên: "Thành thật mà cứ nhìn chằm chằm vào chỗ đó của tôi."
Tân Tâm: "..."
Đây là dấu hiệu chống hàng giả.
Không phải cậu cố tình sử dụng thủ đoạn lưu manh đâu.
"Vụ tai nạn xe có hơi kỳ lạ."
Hạ Tân Xuyên bình tĩnh nói: "Hạ Hiểu Huy cẩn thận từng li từng tí, anh ấy còn có gia đình phải nuôi, chưa bao giờ lái xe nhanh, tôi có hỏi anh ấy ở bệnh viện, anh ấy nói không biết có người ở đó, tôi không tin."
Xem ra Hạ Tân Xuyên cũng đang nghi ngờ vụ tai nạn xe hơi có ẩn tình khác.
Tân Tâm suy nghĩ một chút, kể lại manh mối cậu tìm được ở hiện trường vụ án chiều nay và suy luận của mình về việc Hạ Hiểu Huy cố ý tông chết Tào Á Nam cho Hạ Tân Xuyên nghe.
Sau khi nghe xong, Hạ Tân Xuyên nhìn chằm chằm Tân Tâm: "Rốt cuộc cậu là ai?"
Tân Tâm: "Tôi nói tôi là người Diêm Vương phái đến điều tra vụ án oan sai, anh tin không?"
Hạ Tân Xuyên: "Sao cậu không nói cậu là Thám tử lừng danh Conan?"
Tân Tâm: "Phim điện ảnh bị chê rồi, độ hot đó tôi không ké fame."
Hạ Tân Xuyên: "..."
Tân Tâm khoanh chân, nghiêm túc nói: "Anh, hôm đó em suýt chút nữa bị chết cóng trong kho lạnh giống Triệu Hồng Vĩ, lỡ như em chết, đó là chết oan, để không chết oan, chẳng phải em phải điều tra ra tất cả sự thật sao?"
"Không giấu gì anh, Triệu Hồng Vĩ đã xuất hiện trước mặt em ba lần rồi, lần trong mơ không tính, so với lần đầu tiên, em cảm thấy sự tấn công của anh ta ngày càng trực diện, lần đầu tiên anh ta làm em lạnh cóng cả buổi chiều, tối nay thì bị thương, để thoát thân, em đã đồng ý giúp anh ta tìm ra sự thật về cái chết của anh ta."
Tân Tâm chỉ vào băng gạc trên trán: "Nếu không làm được, em đoán anh ta sẽ lấy mạng em."
"Nguồn gốc của mọi chuyện kỳ lạ ở đây chẳng phải là vụ tai nạn xe đó sao? Ba vụ án mạng xảy ra liên tiếp, chẳng lẽ không có bất kỳ liên hệ nào, trùng hợp như vậy sao? Em không tin."
Tân Tâm: "Em phải điều tra ra tất cả sự thật, để mình sống sót."
Ở một mức độ nào đó, Tân Tâm gần như không nói dối.
Thực ra Tân Tâm rất ít khi nói dối, ngay cả với ba người kia cũng vậy, những gì cậu nói phần lớn đều là sự thật được "đóng gói" lại.
Hạ Tân Xuyên cúi đầu hút thuốc: "Cậu nói đúng, phải điều tra ra tất cả sự thật."
Tân Tâm lại xích lại gần Hạ Tân Xuyên.
Cẳng chân nhỏ nhắn áp vào bắp đùi rắn chắc.
"Anh." Tân Tâm nhìn Hạ Tân Xuyên với đôi mắt sáng lấp lánh: "Chúng ta coi như là lập đội rồi đúng không?"
Hạ Tân Xuyên ngậm thuốc liếc cậu một cái: "Vừa nãy cậu cứ hỏi bọn họ chuyện Triệu Hồng Vĩ quen biết người phụ nữ nào, tại sao?"
Tân Tâm không giấu giếm gì đồng đội: "Anh ta tự nói là anh ta bị một người phụ nữ hại chết, nhưng anh ta không nhớ là ai."
Hạ Tân Xuyên: "Trong tòa nhà Tiểu Vân cũng không ít phụ nữ."
Tân Tâm: "Em nghĩ không phải người trong tòa nhà Tiểu Vân, Triệu Hồng Vĩ nhỏ nhen như vậy, nếu là người trong tòa nhà Tiểu Vân, chắc chắn anh ta sẽ thà gϊếŧ nhầm còn hơn bỏ sót, đã sớm làm nơi này gà chó không yên rồi, anh ta không tấn công phụ nữ trong tòa nhà Tiểu Vân, vậy chứng tỏ dù anh ta quên mất người phụ nữ hại chết anh ta là ai, nhưng trong tiềm thức anh ta vẫn nhớ không phải người trong tòa nhà Tiểu Vân."
Hạ Tân Xuyên: "Phân tích rất có lý."
Tân Tâm hơi đắc ý: "Cũng tạm được."
"Vậy cậu nghĩ sẽ là ai?"
Tân Tâm nhún vai: "Hiện tại vẫn chưa có manh mối, còn anh? Tại sao anh lại đến chỗ Hướng Thần?"
"Giống cậu, ba chuyện xảy ra quá gần nhau, tôi thấy có vấn đề."
"Anh có tìm được manh mối gì không?"
Hạ Tân Xuyên chỉ vào cổ: "Manh mối."
Tân Tâm im lặng.
"Anh thân với ba người kia không?" Tân Tâm lại hỏi.
Hạ Tân Xuyên: "Bình thường."
Tân Tâm không hy vọng nhiều, nhìn tính cách của Hạ Tân Xuyên là biết người này hơi cô độc.
Tân Tâm: "Vậy còn anh với anh trai anh thì sao?"
Hạ Tân Xuyên: "Cũng bình thường."
Tân Tâm "À" một tiếng: "Còn với em thì sao?"
Hạ Tân Xuyên liếc cậu: "Cậu đoán xem?"
"Em thấy chúng ta cũng tạm được."
Tân Tâm đưa tay lên, khoác tay lên vai Hạ Tân Xuyên: "Anh, tối nay chúng ta ngủ cùng nhau nhé."
Hạ Tân Xuyên lạnh lùng nhìn cậu.