[Vô Hạn Lưu] Tiếng Vọng

Chương 17: Tòa nhà Tiểu Vân

Tân Tâm cẩn thận gấp những tờ tiền âm phủ đã được xếp gọn gàng rồi đốt đi.

"Không sao rồi." Cậu nói: "Chắc anh ta sẽ không đến tìm các anh nữa."

Gặp Triệu Hồng Vĩ ở cửa tòa nhà Tiểu Vân, Tân Tâm bảo anh ta về ký túc xá xem thử.

Thực ra cậu cũng không chắc Triệu Hồng Vĩ có về hay không.

Nếu không về, coi như không có chuyện gì xảy ra, có thể nhiệm vụ được thiết lập ở tòa nhà Tiểu Vân này đúng là khó nhằn, chỉ có thể tìm manh mối từ bên ngoài, coi như cũng thu hẹp phạm vi tìm kiếm.

Nếu Triệu Hồng Vĩ về ký túc xá...

Hạ Tân Xuyên nói những người đó sợ gây chuyện, điều này ngược lại chứng minh rằng tình trạng hiện tại của họ là "không sao".

Sự việc không liên quan đến mình thì mới có thể đứng ngoài cuộc, vậy nếu chuyện cũng tìm đến họ thì sao?

Cách hành xử của Triệu Hồng Vĩ lúc còn sống như thế nào, trước đây Tân Tâm không biết, nhưng sau khi chết thì đúng là rất nhỏ nhen.

Đợi anh ta về ký túc xá xem, dưới gầm giường có một xấp hạc giấy, tám chín phần mười là muốn trút giận lên người khác.

Tân Tâm đã ba lần chạm mặt Triệu Hồng Vĩ, biết bây giờ anh ta vẫn chưa thể gϊếŧ người, nên mới yên tâm dẫn Triệu Hồng Vĩ về ký túc xá, dọa bọn họ một phen, ép những người này nói ra thông tin liên quan đến Triệu Hồng Vĩ.

Còn việc Tân Tâm nói Triệu Hồng Vĩ chắc sẽ không đến tìm ba người kia nữa, là do cậu so sánh những vết thương trên người họ với vết thương của mình, phán đoán Triệu Hồng Vĩ ra tay với họ nhẹ hơn so với cậu nhiều, giống như có điều gì đó kiêng dè.

Từ lời kể của ba người, Tân Tâm đã biết được đáp án.

Bởi vì ba người đó nắm giữ "điểm yếu" của Triệu Hồng Vĩ.

Lúc Triệu Hồng Vĩ bị phát hiện khuyết điểm cũng "suýt chút nữa trở mặt", điều này chứng tỏ anh ta mạnh miệng nhưng bên trong rén, thực ra anh ta rất kiêng dè những người biết khuyết điểm của mình.

Lại không có khả năng gϊếŧ người hàng loạt, vậy chỉ có thể nước sông không phạm nước giếng.

Kết hợp với việc ba người trước đó đều không bị Triệu Hồng Vĩ quấy rối, chứng tỏ anh ta thực sự không muốn động đến ba người họ.

Biết đâu Triệu Hồng Vĩ hiện tại đang ở đâu đó hối hận.

Ba người kia trước khi Tân Tâm và Hạ Tân Xuyên quay lại đã tắm rửa xong, sau khi được Tân Tâm đảm bảo, từng người bất an lên giường.

Tân Tâm thì cùng Hạ Tân Xuyên đi tắm.

Phòng tắm vẫn vắng tanh như tối qua, Hạ Tân Xuyên quẹt thẻ lấy nước nóng trước.

Tân Tâm ôm chậu của hai người đứng bên cạnh chờ.

Nước nóng đã đầy, Hạ Tân Xuyên khóa tủ, kéo vạt áo sơ mi ra khỏi quần tây, cởi cúc áo từ dưới lên trên.

Áo sơ mi mở ra, Tân Tâm nhìn thấy chỗ dưới yết hầu của Hạ Tân Xuyên giống như bị bóp mạnh, đã chuyển sang màu hơi tím.

Hạ Tân Xuyên không trả lời câu hỏi của cậu.

Tân Tâm cũng không hỏi tiếp.

Trán bị thương, Tân Tâm gội đầu hơi khó, hôm nay chạy tới chạy lui cả ngày, không gội cũng không được, cậu ngẩng đầu nhìn Hạ Tân Xuyên.

Nước lạnh chảy qua vết bầm tím trên cổ Hạ Tân Xuyên, trông rất đau.

Hạ Tân Xuyên cúi đầu, nước từ hàng mi hắn rơi xuống, tí tách tạo thành một màn nước, vẫn là vẻ mặt thờ ơ, dường như không biết đau.

Tân Tâm ngẩng mặt nhìn hắn, tay vẫn cầm cốc nước nóng và xà phòng, băng gạc trên trán thấm ra một chút máu, người ướt sũng, chỉ có tóc là nửa khô nửa ướt.

Hạ Tân Xuyên cúi người xuống, cơ bắp trên lưng nổi lên theo tư thế cúi xuống, lấy cốc nước từ tay Tân Tâm: "Nhắm mắt lại."

Tân Tâm nhắm mắt.

Cậu cảm thấy tóc mình bị một bàn tay mạnh mẽ vuốt ngược ra sau, lòng bàn tay đặt trên đường chân tóc của cậu, nước nóng dội xuống, cậu rùng mình, mím môi nói nhỏ: "Cảm ơn anh."

Đỉnh đầu mát lạnh, Hạ Tân Xuyên xoa một cục dầu gội lên đầu cậu.

"Tự gội đi."

Tân Tâm "Ồ" một tiếng, nhắm mắt, ngẩng đầu hai tay xoa tóc, xoa một lúc, cậu nói: "Em gội xong rồi."

Hạ Tân Xuyên giúp cậu dội nước nóng xả sạch bọt.

Tân Tâm: "Gội lại lần nữa."

Hạ Tân Xuyên: "..."

"Cũng khá thích sạch sẽ nhỉ."

Hạ Tân Xuyên vừa nói vừa bóp thêm một ít dầu gội lên đầu Tân Tâm, Tân Tâm giơ tay lên, tự giác xoa xoa: "Quen rồi."

Gội đầu xong, Tân Tâm lại dùng nước nóng còn lại để tắm, Hạ Tân Xuyên cũng đang tắm, vẻ mặt u ám khó hiểu, Tân Tâm thỉnh thoảng lại liếc nhìn hắn, giống như đang liên tục click chuột vào NPC, cố gắng tìm kiếm thông tin.

Rất tiếc, Hạ Tân Xuyên vẫn giữ im lặng.

Trở lại phòng thay đồ, Tân Tâm mặc áo ba lỗ và quần đùi.

Hạ Tân Xuyên nhanh hơn cậu, ngồi bên cạnh hút thuốc, là hộp thuốc Nhuyễn Bạch Sa mà Tân Tâm mới mua hôm nay.

Mùi thuốc lá không nồng lắm, Tân Tâm dùng khăn khô lau tóc.

"Hôm nay cậu đã cứu mạng tôi."

Sau một câu nói nhẹ nhàng bâng quơ, Tân Tâm dừng động tác, thò mặt ra khỏi khăn, tóc ướt lòa xòa cũng lộ ra theo: "Hả?"