"Lỡ như Triệu Hồng Vĩ lại chạy vào giấc mơ của em, chúng ta ngủ cùng nhau, biết đâu có thể kết nối giấc mơ, cùng nhau chống lại kẻ địch."
Hạ Tân Xuyên quay mặt đi, hút xong điếu thuốc cuối cùng, nhả ra hai chữ: "Xàm xí."
Tân Tâm: "Thôi được rồi, là em sợ, không dám ngủ một mình."
Hạ Tân Xuyên: "Tôi thấy gan cậu cũng khá lớn mà."
Tân Tâm: "Có đâu, em nhát gan lắm."
Hạ Tân Xuyên: "Nhát gan mà véo tay tôi."
Tân Tâm rụt tay lại: "Anh, cơ bắp của anh thật rắn chắc, em nhất thời không nhịn được."
Hạ Tân Xuyên nắm lấy cánh tay Tân Tâm, ngón tay véo cổ tay Tân Tâm, Tân Tâm "Hí" một tiếng, Hạ Tân Xuyên: "Triệu Hồng Vĩ chỉ cần tát cậu một cái là cậu đi đời.”
Tân Tâm: "Không cần một cái tát, anh ta thổi một hơi em cũng bay mất rồi."
Hạ Tân Xuyên buông tay đứng dậy, Tân Tâm vội vàng đi theo.
Trong ký túc xá cuối cùng cũng không còn tối om yên tĩnh nữa, mặc dù Tân Tâm nói không sao rồi, nhưng ba người vẫn rất sợ hãi, điện thoại đều sáng trưng, nghe thấy tiếng cửa ký túc xá mở, ba nguồn sáng đều run lên, phát hiện người vào là Tân Tâm và Hạ Tân Xuyên mới thở phào nhẹ nhõm.
Ba nguồn sáng đều đến từ giường tầng dưới bên trái gần cửa.
Ba người không biết từ lúc nào đã chen chúc trên một chiếc giường tầng dưới, nằm không vừa, nên đều ngồi khoanh chân dựa tường, tạo thành hình chữ "Sơn" run rẩy.
Tân Tâm: Đàn ông chồng chất lên đàn ông.
Cậu ám chỉ nhìn Hạ Tân Xuyên bên cạnh.
Hạ Tân Xuyên đi dép lê đến bên giường, trực tiếp vén mùng lên chui vào giường tầng dưới.
Tân Tâm đứng trước giường một lúc, dịch sang bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Ba thiếu một, tính thêm tôi nữa được không?"
Ba người đàn ông trưởng thành đã chen chúc đến mức không còn chút khe hở nào: "..."
"Khụ..."
Tân Tâm quay mặt lại, trong bóng tối, Hạ Tân Xuyên quay lưng úp mặt vào tường, chừa ra khoảng trống bên ngoài.
Tân Tâm không dám vào, lấy điện thoại nhắn tin cho Hạ Tân Xuyên, mở wechat ra cậu mới phát hiện tin nhắn trước đó cậu gửi cho Hạ Tân Xuyên vẫn là "Anh, em mua thuốc lá về rồi", thì ra trước khi cậu nhắn tin gọi Hạ Tân Xuyên đến mở cửa, đã rơi vào ảo giác do Triệu Hồng Vĩ tạo ra.
"Anh, anh quay lại đi."
Hạ Tân Xuyên không trả lời tin nhắn, cũng không cử động.
"Anh, em chỉ nhìn một cái thôi, em sợ anh là Triệu Hồng Vĩ biến thành."
"Anh, em nhìn chỗ đó của anh không có ý gì khác, chỗ đó của anh khá đặc biệt, Triệu Hồng Vĩ biến không giống."
"Anh, anh đừng hiểu lầm..."
Tin nhắn thứ tư còn chưa viết xong gửi đi, giường "kẽo kẹt" một tiếng, Hạ Tân Xuyên xoay người, mặt hướng ra ngoài.
Tân Tâm nhanh chóng liếc nhìn.
Ừm, to, rất yên tâm.
Nhanh chóng lên giường.
Giường đơn, hai người nằm trên đó, nhiệt độ cơ thể và hơi thở đặc biệt gần gũi, rất có cảm giác an toàn.
Tân Tâm đối mặt với khuôn mặt đen hơn cả màn đêm của Hạ Tân Xuyên, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn anh, như vậy em không sợ nữa."
Hạ Tân Xuyên xoay người, quay mặt vào tường.
Tân Tâm nhích lên trên, chống cằm, ghé vào sau gáy Hạ Tân Xuyên, nói bằng hơi thở: "Đúng rồi, anh, anh nói hôm nay em cứu anh là ý gì?"
Hạ Tân Xuyên không động đậy cũng không nói gì, lại là đã xem nhưng không trả lời.
Tân Tâm nằm xuống, thực ra cậu vẫn hơi sợ.
Cậu không nhịn được nhớ lại cảnh tượng đập đầu vào cửa tòa nhà Tiểu Vân tối nay.
Nếu có người nhìn thấy cậu đập đầu vào con sư tử đồng, chắc sẽ nghĩ cậu bị ma nhập.
May mà Hạ Tân Xuyên xuất hiện kịp thời, nếu không trán cậu chắc chắn sẽ lủng một lỗ.
Tân Tâm đau đầu, người cũng lạnh toát, rúc vào người Hạ Tân Xuyên.
Cánh tay chạm vào lưng Hạ Tân Xuyên, cảm giác rắn chắc và ấm áp của cơ thể khiến cậu yên tâm hơn không ít.
Cậu hơi muốn ôm cánh tay Hạ Tân Xuyên ngủ, nhưng sợ Hạ Tân Xuyên trực tiếp cho cậu một bạt tay văng xuống giường.
Tân Tâm nghiêng người, đối mặt với lưng Hạ Tân Xuyên, nhắm mắt lại, hít vào, thở ra, hít vào, thở ra...
"Chưa xong à?"
Tân Tâm mở mắt ra.
Trong bóng tối, Hạ Tân Xuyên đang quay mặt nhìn cậu, ánh mắt còn đáng sợ hơn cả Triệu Hồng Vĩ hôm đó bị cậu vạch trần.
Tân Tâm: Thở cũng có vấn đề?
Hạ Tân Xuyên nhìn vẻ mặt vô tội của Tân Tâm, thật sự không biết cậu là thật hay giả vờ.
"Lúc sắp bị bóp chết."
Hạ Tân Xuyên lạnh lùng nói.
"Tôi đã nhận được tin nhắn WeChat của cậu."
Sau khi thoát chết trong gang tấc, hắn vừa ho dữ dội vừa mở điện thoại, kiểm tra tin nhắn đã cứu mạng mình - "Anh, em mua thuốc lá về rồi".
Lúc đó cũng không biết vì sao, Hạ Tân Xuyên lại cảm thấy toàn thân thả lỏng.
Tân Tâm chợt hiểu ra, cậu nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Hạ Tân Xuyên, giơ tay phải lên, nắm chặt thành nắm đấm ở giữa hai người: "Nhuyễn Bạch Sa muôn năm!"
Hạ Tân Xuyên: "..."