Thật ra nếu bánh mì không đông lạnh thì trực tiếp bỏ nguyên liệu vào là có thể ăn, thiếu một quả trứng gà thì hẳn là mùi vị sẽ không kém đi phần nào.
Anh chưa từng nếm qua nên cũng không rõ lắm, có lần anh chuẩn bị sandwich cho con trai và con gái của chú thím mà không có trứng gà, bọn họ chỉ hờn dỗi một chút chứ cũng không oán giận trách móc nặng lời, chứng tỏ là cũng tạm được.
Sau khi cấp đông, bánh mì cứng khô như đá, nếu không chiên qua sẽ rất khó ăn.
Cuộc sống của cô tốt như vậy, ngày hôm qua lúc ăn cùng nhau, anh cảm giác cô sẽ hơi kén ăn. Cho nên anh do dự một lát, cuối cùng bèn quyết định không làm sandwich lạnh cứng cho cô ăn tạm nữa mà lui về giường, giả vờ mình chưa từng đi ra ngoài, không muốn để cô nhìn ra được anh vào phòng bếp đã lâu mà chẳng làm được cái gì.
Tống Thanh mím môi, tầm mắt lại rơi vào căn bếp kia. Phòng bếp của cô thoạt nhìn rất khác lạ, ở giữa là công tắc điều khiển, trên một góc mặt bàn còn có màn hình điện tử, nhưng không biết vì sao khi vặn công tắc điều khiển lại không có phản ứng, màn hình điện tử cũng không hiển thị.
Gia cảnh nhà chú thím vốn rất bình thường, Tống Thanh chỉ từng dùng lò vi sóng và bếp gas, chỉ cần xoay núm vặn rồi ấn nút để mở khóa gas là xong. Đây là lần đầu tiên anh được tiếp xúc với loại bếp mới, cũng là lần đầu tiên gặp phải tình huống không bật được lửa.
Bởi vì cô đã rời đi rồi, ít nhất phải đến giữa trưa mới trở về, may là bây giờ vẫn còn sớm, Tống Thanh tranh thủ thời gian lau dọn sạch sẽ lò nướng đen thui trước đã, trong bồn còn có mấy cái bát bẩn chưa được rửa.
Sau khi xác định không còn việc lặt vặt nào khác, anh mới chuyên tâm nghiên cứu cái bếp kia.
Loay hoay mãi chưa bật bếp được.
Tống Thanh lấy điện thoại di động ra, đi vào phòng khách kết nối với wifi trong nhà.
Ngày hôm qua cô đã viết mật khẩu wifi lên giấy note dán ở màn hình máy tính, Tống Thanh lên mạng tìm kiếm nhãn hiệu bếp hồi lâu mới tìm được phương pháp sử dụng.
Hóa ra chiếc bếp này có chức năng khóa an toàn dành cho trẻ em, ấn lì khoảng ba giây mới bật được lửa. Sau khi mở được, bảng điều khiển cũng hiện lên theo, phía trên là một vài chức năng cơ bản.
Ví dụ như nấu hẹn giờ, nấu lẩu, điều chỉnh lửa lớn nhỏ…
Tống Thanh mày mò xong, sau khi hiểu sơ qua lại tìm hiểu về những dụng cụ nhà bếp khác.
Trong phòng bếp của cô có mấy món đồ điện tử, lò nướng, máy rửa chén, lò vi sóng… Phần lớn đều là đồ mới, không phải chưa từng dùng qua mà mới chỉ được dùng một, hai lần.
Dấu vết từng sử dụng rất nhỏ, anh lau qua một lần, ngay cả đồ mới tinh cũng được dọn dẹp sạch sẽ. Tống Thanh rút dây cắm điện tủ lạnh ra, chờ đến khi khí lạnh bên trong vơi bớt mới tỉ mỉ lau dọn vài lần.
Bởi vì vết thương trên người chưa khỏi hẳn, không thể chịu nổi hoạt động quá mạnh nên anh cứ làm một lát rồi lại nghỉ ngơi một lát, làm một hồi rồi lại nghỉ ngơi một hồi.
Đại khái khoảng bốn mươi phút sau, người giao hàng mà cô nhắc tới đã đến nơi.
Căn hộ này có vị trí rất tốt, hẳn là giá cả cũng không rẻ chút nào. Ai cũng có thể nhìn ra được đây là khu chung cư cao cấp, dưới tầng có quản lý túc trực, muốn vào bên trong cần thẻ từ, ngay cả vào thang máy cũng cần. Người giao hàng muốn vào trong có thể trực tiếp gọi điện thoại cho khách để khách thông báo với quản lý hỗ trợ mở cửa từ bên trong.
Đến thang máy cũng giống y hệt như vậy, quản lý có thể thao tác từ xa, đưa nhân viên giao hàng đến đúng tầng giao đồ ăn cho khách đặt hàng.
Tống Thanh tận mắt nhìn thấy anh trai giao đồ đặt túi đồ ăn trước cửa chính.
Ngoài cửa lắp đặt camera giám sát, có thể theo dõi hành động của shipper trên màn hình nhỏ ngay trước cửa vào nhà.
Tống Thanh ra cửa, cầm túi đồ ăn vào trong. Anh mở ra nhìn một chút, bên trong là một bát cháo, một phần sủi cảo hấp và một phần canh sườn.
Có giấy note trên túi đồ, trông không giống lời nhắn dành cho shipper mà là cho anh vậy.
[Nhớ ăn uống đầy đủ nhé, nếu không thì…]
Nếu quả thật là nhắn cho anh, vậy thì nửa câu nói phía sau hẳn sẽ là… nếu không thì sẽ không cho anh gặp mặt người tốt bụng kia.
Quả thật Tống Thanh tương đối tò mò về danh tính người tốt bụng kia, anh rất muốn biết đó là ai, muốn ghi nhớ ân công của người nọ, chờ sau này có năng lực sẽ báo đáp.
Mà thật ra, cô cũng là một trong những ân nhân của anh, bị đè ép giữa hai ân nhân cứu mạng, anh chỉ đành phải thỏa hiệp.
Tống Thanh nhìn về góc trên cùng tờ giấy note có con số ‘25,8 tệ’.
25,8 tệ chính là sinh hoạt phí một tuần của anh.
Vận khí của anh cũng được coi là tốt, cũng được coi là không tốt. Tốt là bởi anh được sinh ra ở vùng nông thôn bên cạnh thành phố lớn, bố mẹ là một đôi vợ chồng hiền lành đôn hậu; không tốt là bởi bố mẹ mất sớm, anh chưa cảm nhận được sự hiền lành đôn hậu kia thì đã phải vào nhà người khác làm trâu làm ngựa.
Ở thôn của bọn họ, đại đa số người trẻ mới khoảng 15, 16 tuổi đã ra ngoài làm công ăn lương, sớm hơn một chút thì tầm 14, 15 tuổi. Con cái ruột thịt còn như thế, huống chi là gửi nuôi, may mà anh được thầy giáo tận lực bảo bọc che chở, dưới sự phối hợp của thầy giáo nên mới đạt được thỏa thuận chung với chú thím.
Có thể đi học nhưng không thể chậm trễ việc nhà, việc cơm nước, chăm sóc hai đứa nhỏ. Thời gian nghỉ đông và nghỉ hè phải ra cửa hàng gần đó để hỗ trợ, kiếm tiền cho bọn họ, rảnh rỗi thì dạy thêm cho mấy đứa nhỏ khác, đương nhiên tiền công vẫn phải về túi của chú thím.
Chắc là bởi chú thím nghe người ta nói dạy thêm kiếm được rất nhiều tiền, hơn nữa anh còn có trợ cấp và học bổng nên chú thím cảm thấy cậu có rất nhiều tiền, mỗi tháng không chỉ không đưa tiền sinh hoạt phí mà còn muốn anh lấy tiền trợ cấp và học bổng đưa thêm cho chú thím.
Số tiền kia đối với anh là một khoản tiền rất lớn nhưng để có thể tiếp tục đi học, anh đành phải cắn răng cho.
Không đủ thì anh sẽ đi mượn, không mượn được thì phải tự mình xoay sở. Bởi vì thường xuyên thiếu tiền nên không dám tiêu pha quá nhiều, ngay cả tiền điện thoại cũng không có để mà nạp.
Chỉ có thể nghe điện thoại chứ không gọi được, dù sao thì anh không có người muốn liên lạc, không có cũng chẳng sao.
Tống Thanh rũ hàng mi dài, nhìn tờ giấy mỏng manh kia, tâm tình có chút phức tạp.
Thế kỷ 21 là thời đại công nghệ số, chất lượng cuộc sống được nâng cao, chắc rất nhiều người khó có thể tưởng tượng được rằng bây giờ tiền sinh hoạt phí của một người chỉ có hơn hai mươi tệ, chừng đó còn không đủ tiền cho người khác ăn một bữa sáng nữa.
Nói ra chắc người khác cũng không tin, sẽ phản bác nói làm sao có thể, người có tay có chân tùy tiện làm đại một việc cũng được lương ngày công hơn cả con số này, nhưng đây chính là thực tại của anh.
Tống Thanh mỉm cười.
Hâm mộ tiền sinh hoạt phí một tuần của bọn họ không phải hơn hai mươi đồng, cũng hâm mộ bọn họ chưa từng gặp qua người như anh trong cuộc sống.
Tống Thanh nhận đơn giao đến, yên lặng ghi nhớ số tiền này, chuẩn bị để sau này có tiền trả lại cho cô.
Vì đã nhận được lời nhắc nhở nên anh rất ngoan ngoãn ăn hết bữa sáng. Dù sao thì anh vẫn còn trẻ, sức ăn không hề nhỏ, dùng lời người xưa hay nói chính là ‘người trẻ ăn khỏe, người già ăn nghèo’.
Bình thường anh hay dậy sớm, từ 6 giờ sáng đến giữa trưa chỉ có ba cái bánh bao thêm chút tương đậu đã là rất ngon rồi.
Thật ra anh không thích ăn nhiều món cầu kỳ cho bữa sáng như vậy, tương đối tốn tiền.
Anh rất muốn nói cho Nam Chi biết rằng cô không cần đối xử tốt với anh như vậy, cũng không cần gọi cho anh món canh sườn, chỉ cần cho anh hai, ba bát cơm là được, anh chỉ cần thêm chút xì dầu và dấm chua cũng rất ngon rồi.
Tháng năm dài đằng đẵng trôi qua, anh đã sớm không còn quan tâm tới mùi vị, chỉ quan tâm đến ấm no, có thể ăn no đã là rất tốt, ăn có ngon hay không vốn không quan trọng nữa.
Anh muốn liên lạc với Nam Chi nhưng anh không có số điện thoại của Nam Chi, hơn nữa anh còn không có đủ tiền để gọi điện, cuối cùng chỉ đành bỏ qua việc này.
Tống Thanh cảm thấy hơi hối hận vì buổi sáng không kịp làm bữa sáng, nếu như anh làm kịp thì chắc cô không cần bỏ tiền ra gọi thức ăn bên ngoài cho anh.
Tống Thanh ăn xong lại tiếp tục làm việc, anh làm hết những việc mà mắt thường có thể nhìn thấy, làm hết những việc mà cô bỏ sót.
Vì anh cứ làm một lát rồi nghỉ một lát nên anh không cảm thấy mệt mỏi chút nào, nếu đặt ở tình huống bình thường thì mấy việc này đối với anh mà nói chỉ là món khai vị thôi. Mà hiện tại hai chân anh đã tàn phế, trên người còn có thương tích, vì cân nhắc đến việc dưỡng thương nên mới thả chậm tốc độ một chút.
Tống Thanh không lên được tầng hai, còn dưới tầng một đã xong xuôi hết rồi nên anh không còn quá sốt ruột nữa.
*
Mười hai giờ trưa, Nam Chi có một giờ đồng hồ để ăn cơm. Cô xuống căn tin bệnh viện, vốn đang rất vui vẻ.
Bởi vì buổi sáng có một thực tập sinh mới tới, thân mật gọi cô là ‘cô giáo Nam Chi’.
Đây là lần đầu tiên cô được gọi là ‘cô giáo’, tâm tình tương đối vui vẻ mãi cho đến trước khi ăn cơm. Lúc cô cúi đầu xuống mới phát hiện trên bộ quần áo y tế màu trắng của mình dính một vệt dầu mỡ màu đỏ.
Một giọt rồi hai, ba giọt dính ở vị trí rất rõ ràng, vậy mà cô lại hoàn toàn không chú ý tới.
Lúc nhìn đến bộ quần áo, cô không nhịn nổi nhớ tới một chuyện khác. Sáng hôm qua lúc đi làm cô nhét một bộ quần áo vào máy giặt, vốn định tan tầm sẽ mang ra phơi nắng một chút.
Mà sau khi tan tầm, bởi vì chuyện của Tống Thanh mà cô quên mất.
Qua hai ngày một đêm nằm trong máy giặt, chắc là quần áo đã sớm bốc mùi rồi.
Muốn gọi điện thoại cho Tống Thanh ở nhà, bấy giờ cô mới phát hiện mình sơ suất không lưu lại số điện thoại của anh.
Nhiều sự kiện liên tiếp ập đến khiến tâm tình tốt đẹp của cô biến mất hầu như không còn chút gì.
Cô nhìn vệt dầu mỡ trên quần áo, cảm giác mình càng ngày càng ngốc. Trước kia ăn cơm chưa bao giờ để quần áo dính bẩn, cho dù là quần áo thuần trắng cũng được cô giữ gìn sạch sẽ.
Không biết bắt đầu từ khi nào, lúc cúi đầu sẽ nhìn thấy vệt dầu mỡ trên quần áo.
Đi đường cũng bị va đập, rõ ràng gian phòng và lối đi lớn như vậy, người khác không có việc gì mà chỉ có mình cô đυ.ng phải.
Có đôi khi cô phải hoài nghi ý nghĩa cuộc sống của mình, ngoại trừ lãng phí lương thực và tài nguyên ra thì mình còn có ích lợi gì khác không?
Một chút tác dụng cũng không có.
Nam Chi nắm lấy tờ giấy ăn, mất bò mới lo làm chuồng lau chùi vết dầu mỡ, yên lặng thu dọn tàn cục.
*
Đến 12 giờ rưỡi trưa, tiếng chuông ở cửa lại vang lên.
Nam Chi lại gọi đồ ăn cho anh, một mặn một chay một canh, bao gồm một hộp rau xà lách, một con gà và một bát canh trứng.
Số tiền ở góc dưới bên phải là 28,8 tệ, đắt hơn một chút so với buổi sáng.
Thật sự quá lãng phí.
Anh cảm thấy cho anh ăn như này là quá đỗi lãng phí.
Nhưng phía dưới tờ giấy note vẫn là lời nhắn giống hệt như buổi sáng, anh lo lắng nếu mình không nghe lời để lại cơm thì khi Nam Chi trở về sẽ tức giận.
Ngày hôm qua lúc anh tự đẩy xe lăn, nói mình không sao cả hình như đã chọc cô giận rồi thì phải. Anh thấy sắc mặt cô trầm xuống, kiên trì đẩy xe lăn vào phòng khách, suốt quá trình xử lý vết thương đều không nói một lời.
Tuy rằng cô không nói ra nhưng hình như cảm giác đối với anh đã khác đi phần nào so với ấn tượng ban đầu.
Từng có kinh nghiệm từ ngày hôm trước, về sau anh sẽ ghi nhớ thật kỹ. Cô đã cố ý dặn dò thì cứ ngoan ngoãn nghe lời là được rồi.
Rốt cuộc Tống Thanh vẫn ăn sạch đồ ăn được giao đến.
*
5 giờ chiều, tâm tình Nam Chi càng kém hơn một chút, đi theo giáo viên đi thăm một bệnh nhân. Giáo viên muốn hướng dẫn cô nên nói hơi nhiều một chút, nào ngờ bị người nhà bệnh nhân cảm thấy vô cùng phiền phức, không chỉ đuổi đi mà còn mắng rất nhiều lời khó nghe.
Lớp học này đã tiêu hao sạch sẽ toàn bộ tinh thần hứng khởi ngày hôm nay, Nam Chi ngồi ở phòng nghỉ thật lâu, sau đó mới thay sang bộ quần áo bình thường, toàn thân mệt mỏi rã rời xuống tầng, lái xe về thẳng nhà.
Hẳn là trong nhà cũng lạnh như băng thôi.
Trên đường đi cô vẫn hành động như thường ngày, cô không muốn trở về nhà sớm nên cố ý chạy vòng quanh khu chung cư. Lúc còn định dạo thêm một vòng nữa, đột nhiên trong lúc chờ đèn xanh đèn đỏ, cô không cẩn thận nhìn thấy đèn nhà mình đang được bật sáng, có người ở.
Cô giật mình, chợt nhớ ra hôm qua mình đã mang một người về nhà.
Sáng nay cô vẫn còn đang lo lắng chắc anh không thể xuống sảnh chờ nhận đồ ăn được nên mới cố tình dặn quản lý tòa nhà và shipper giao đồ ăn tận cửa, vậy thì anh chỉ cần mở cửa chính là đã nhận được đồ, thế mà mới tới buổi tối đã quên người ta sạch sẽ.
Cũng quá sơ ý rồi.
Nam Chi nhìn thoáng qua đèn xanh đèn đỏ, đại khái còn khoảng hơn ba mươi giây, cô mượn thời cơ nghiêng đầu quan sát ngoài cửa sổ nhà mình.
Lúc mới có được căn nhà này, cô rất vui vẻ giống như miếng bánh từ trên trời rơi xuống, chuyện tốt như vậy lại đột nhiên rơi xuống người cô. Hơn nữa trong mắt bố mẹ, cô dần có được sự chú ý giống như chị gái và em trai.
Nhưng khi cô kích động tới xem căn nhà của mình, đột nhiên phát hiện qua khung cửa sổ nhà hàng xóm có ánh sáng xuyên qua, còn có người đang đứng trong phòng bếp nấu cơm, mùi khói lửa ấm cúng bay sang.
Lại nhìn sang nhà mình chỉ có khung cửa sổ tối om, có đôi khi cô còn quên không đóng cửa sổ, rèm lụa màu trắng bị gió cuốn bay ra ngoài, người đi qua đường không biết còn tưởng rằng đây là linh đường gì ấy chứ.
Đây là lần đầu tiên nhìn thấy nhà mình cũng sáng đèn như những người hàng xóm khác.
Nam Chi đột nhiên khôi phục chút khí lực, có chút chờ mong trở về nhà, nhìn xem thứ chờ đợi cô là sự bất ngờ hay vui sướиɠ.
Nếu như là ngày hôm qua, cô còn lo được lo mất rằng anh sẽ liên lạc với người ngoài, cuỗm hết tiền và đồ dùng trong nhà chạy đi mất thì sau khi trải qua một ngày ở chung, cảm giác chờ đợi cô hẳn phải là vui sướиɠ gì đó rồi.
Đối với cô mà nói, đối phương thành thật ở lại đây, không gây chuyện, không làm điều xằng bậy giống như ngày hôm qua, giống như ‘cô dâu nhỏ’ ngoan ngoãn thuận mắt, nói như thế nào thì anh liền nghe theo như thế đó đã là chuyện rất đáng để vui mừng rồi.
Tâm trạng dần dần tốt hơn.
Cảm giác như mình vừa cưới một cô vợ nhỏ vậy.
Bảo sao đàn ông đều muốn cưới vợ, hóa ra cảm giác không tệ chút nào.
Đối phương còn có thể chú ý tới hành động của cô, đun nước cho cô.
Chung quy đều là quan tâm đến cô.
Có người nhớ thương, dù sao cũng tốt hơn trước không ít.
Nam Chi càng chờ mong được trở về nhà hơn, đèn vừa chuyển xanh là cô lập tức nhấn ga lái đi. Cô dừng xe ở bãi đỗ xe ngầm, vào thang máy trực tiếp đi lên, không thèm lấy đồ chuyển phát nhanh ở quầy lễ tân. Nam Chi đi qua một đoạn hành lang thật dài, không bao lâu đã tới cửa nhà mình.
Khi đứng ở cửa, cô vẫn do dự như thường lệ nhưng rất nhanh, cô ấn dấu vân tay.
‘Kẹt’ một tiếng, cửa mở ra.
Nam Chi kéo cửa ra, lần đầu tiên thứ nghênh đón cô không phải căn phòng tối om bị gió lùa vào, mà là không gian sáng ngời ấm cúng.
Cô vào cửa đổi giày, vừa đổi vừa quan sát bốn phía, rất dễ dàng nhận ra trong nhà mình đã có một chút thay đổi. Bởi vì cô ngồi xuống thay giày, liếc mắt một cái liền nhìn thấy đống đồ chuyển phát nhanh được cất sau tấm rèm dưới cầu thang đã biến mất.
Nam Chi hơi hoài nghi một chút, chẳng lẽ mình đã lầm, anh cuỗm hết đồ của cô chạy mất rồi sao?
Cô nhanh chóng chuyển tầm mắt sang tủ giày ở huyền quan, nhìn thấy món đồ chuyển phát nhanh mà mình tự tay mở ra ngày hôm qua vẫn còn ở đây, đó là một cái móc treo chìa khóa được thiết kế theo hình con mèo chiêu tài.
Có một cái giá nhỏ và một cái đĩa, chắc là anh đã hiểu ra ý định của cô nên mới để hai thứ này ở đây.
Động tác của Nam Chi bất giác nhanh hơn một chút, cô mang dép lê chạy về phía phòng khách nhỏ, đi tìm ‘cô vợ nhỏ’ của mình.
Không thấy ‘cô vợ nhỏ’ đâu mà chỉ thấy một chậu cây cao gần bằng người nằm bên cạnh máy uống nước.
Đây là một trong những bưu kiện chuyển phát nhanh ngày hôm qua. Vì nhà mới được xây dựng vẫn còn khí formaldehyde khá độc hại, cô vốn đã định thuê nhân viên đến xử lý một lượt, nhưng lúc lướt Douyin thấy mấy video cảnh báo ký formaldehyde rất khó bay hơi, phải nhiều năm sau mới hết, cô sợ tới mức phải đặt mua thêm mấy chậu cây, chậu hoa lớn nhỏ ngay trong đêm.
Nam Chi cân nhắc một chút, chậu cây rất nặng. Lúc trước cô đã từng khui một kiện hàng được bọc rất nhiều lớp chống xốc, cô ngại phiền phức nên liền đá mấy cái chậu kia vào góc khuất.
Mà Tống Thanh còn bị thương nữa, hẳn là anh phải tốn không ít công sức mới di chuyển chậu cây ra đây.
Nam Chi nhìn một chút, đất trong chậu vẫn còn ẩm ướt, chắc là vừa mới được tưới nước.
Nam Chi tiếp tục đi vào bên trong, thấy được rất nhiều món đồ mà cô đặt mua. Cô thấy rất nhiều món hay hay nên mới thuận tay đặt, sau khi nhận về lại bỏ mặc nó sang một bên, để kiện hàng nằm trong một góc phủ đầy bụi bặm.
Cô ngại di chuyển bàn phiền phức, thảm lông lớn cũng không được trải đều.
Thậm chí những món đồ điện gia dụng đều được đặt ở vị trí tiện lợi cho cô sử dụng, căn bản không cần quan tâm đến độ gọn gàng sạch sẽ. Vậy mà chỉ sau một ngày, tựa hồ toàn bộ căn phòng đã được sửa sang lại, sạch sẽ chỉnh tề hơn không ít.
Nam Chi há hốc miệng, kinh ngạc đứng ở phòng khách mờ mịt một hồi lâu mới nhớ ra.
Quần áo của mình.
Nam Chi vội vàng đi ra ban công nối liền phòng khách lớn với phòng giặt quần áo.
Tốc độ của Nam Chi rất nhanh, không tới hai bước đã đến nơi. Cô cúi người xuống nhìn, máy giặt đang được sử dụng, bên trong chính là bộ quần áo cô tiện tay cởi ra đặt trên sô pha trong phòng khách lớn.
Mỗi ngày tan tầm đã vô cùng mệt mỏi, căn bản không có thời gian quan tâm mấy chuyện nhỏ nhặt như này, cô thường dồn một đống quần áo để giặt cùng một mẻ.
Mà giờ cô mới dồn được một nửa, đối phương đã không nhịn được giúp cô giặt giũ sạch sẽ rồi ư?
Cô nhìn thấy một góc đồ lót của mình lóe lên qua cửa sổ trong suốt của máy giặt.
Nam Chi: “...”
Cũng không cần chăm chỉ như thế chứ.
Rồi còn cái kia…
Cô ngẩng đầu, nhìn thấy trên giá phơi quần áo có thêm mấy bộ quần áo mà cô đã giặt lúc trước.
Giá phơi quần áo hoàn toàn tự động, có thể điều khiển để nó hạ xuống thấp hoặc nâng lên cao, cho dù giá phơi quần áo ở trên cao nhường nào thì anh cũng có thể treo lên.
Nam Chi trừng mắt nhìn, hoàn toàn kinh ngạc trước sự chăm chỉ của anh.
Cảm giác đây không phải là ngạc nhiên mà là ngạc nhiên rất lớn.
Cô thật sự không trông cậy vào việc đối phương có thể làm được việc gì, dù sao thì anh vẫn còn bị thương, chỉ cần anh ngoan ngoãn dưỡng thương, nhu thuận một chút là tốt rồi.
Cô nghe nói anh biết nấu cơm, chờ sau này anh khỏe lại sẽ để anh chuẩn bị hai bữa cơm một ngày, một bữa buổi trưa và một bữa buổi tối, sau đó tính tiền công trả cho anh.
Còn buổi sáng ấy à, đến cô còn không dậy nổi, đương nhiên cũng không yêu cầu người khác phải dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho mình. Không ngờ cô còn chưa mở miệng, đối phương đã bắt đầu chủ động gánh vác việc nhà hộ cô luôn rồi.
Còn làm tốt như vậy.
Cô lo lắng chuyện quần áo suốt cả buổi chiều, sợ rằng phải giặt mấy lượt mới hết mùi, đã vậy cô còn không có số điện thoại của anh, nào ngờ anh đã chủ động làm hết tất cả.
Nam Chi có ảo giác rằng mình vừa nhặt được bảo vật vậy.
Cô đứng lên, vốn muốn nhìn xem anh đi đâu rồi, đột nhiên ngửi thấy mùi thơm từ khe cửa phòng bếp.
Mùi thức ăn bay đến, đi vào liền nhìn thấy lò nướng đang bật sáng, hai tầng trên dưới đặt bốn miếng bánh mì.
Mặt ngoài lò nướng vốn đen kịt cũng được lau dọn sạch sẽ.
Nam Chi: “...” Hai từ ‘khϊếp sợ’ đã không còn đủ để hình dung về tâm trạng của cô nữa.