Cho Dù Cả Thế Giới Có Quay Lưng Lại Với Anh

Chương 15.2: Ngày thứ hai ở chung

Thật ra cô muốn mua chiếc lò nướng này về để chứng minh mình sống rất tốt, cô cảm thấy bà nội sẽ không muốn nhìn thấy bộ dáng chán chường của cô mỗi ngày. Thế nên cô mới tự học nấu ăn, muốn tự mình trải nghiệm cuộc sống gia đình thực thụ.

Thế nhưng lần đầu tiên mở lò, trong lòng tràn đầy vui mừng chờ mong thành phẩm ngon lành, nào ngờ lúc cô đi vệ sinh lại quên không căn giờ, cuối cùng bánh mì biến thành một đống đen xì, kéo theo hệ quả vách lò nướng và lớp kính trong suốt chuyển sang màu đen tuyền, cũng thiêu rụi tất cả chờ mong và dũng khí của cô.

Từ đó, cô không bao giờ động vào cái lò nướng này nữa.

Nam Chi hạ thấp người xuống, nhìn bánh mì vàng ruộm bên trong, trong mắt tràn ngập ánh sáng ấm áp.

Thần sắc hòa hoãn không ít, mệt nhọc cũng tiêu tan hơn một chút.

Cô đứng dậy, nhìn thấy thớt gỗ và cà chua đã được thái sẵn trên mặt bàn bên cạnh lò nướng. Bên cạnh là chậu rau xà lách đã được rửa sạch, còn có mấy miếng thịt hun khói và trứng gà đã được chiên xong.

Nam Chi hơi hoảng hốt một chút, cảm giác mình đã quay trở lại lúc còn ở cùng bà nội ở nông thôn. Trước kia mỗi lần về đến nhà, bà nội đều đang nấu cơm, bà nội luôn căn đúng thời gian cô tan học về đến nhà là vừa vặn có thể ăn.

Thỉnh thoảng cô sẽ tranh thủ về sớm hơn một chút, về đúng lúc bà nội đang nấu dở, thế là cô sẽ lấy lý do mình đói bụng, chờ không kịp, dứt khoát ăn vụng mấy miếng. Có đôi khi bà nội cũng sẽ mượn lý do để cô nếm thử hương vị, bảo cô nếm thử miếng đầu tiên.

Nam Chi nhìn miếng thịt trong bát nên cũng không khách khí nữa, cô lấy một miếng ăn thử, tiếp tục đi tìm Tống Thanh.

Qua lại dưới tầng hồi lâu, Nam Chi đi ngang qua bàn ăn, rút một tờ khăn giấy lau tay, cuối cùng cũng nhìn thấy người ở trong nhà vệ sinh.

*

Tống Thanh đang thu dọn túi rác, động tác thong thả lại chậm rãi giống như muốn kéo dài thời gian, anh đợi trong nhà vệ sinh thật lâu không muốn đi ra ngoài.

Bởi vì Nam Chi vừa vào cửa là anh đã nghe thấy động tĩnh. Hôm nay anh bận rộn thay đổi rất nhiều thứ trong nhà, đương nhiên sẽ có chút lo lắng rằng mình tự tiện chủ trương sẽ chọc cô tức giận.

Tống Thanh còn nhớ rõ lúc trước thím mua thức ăn, muốn làm món kho tàu mà quên nói với anh, anh không biết tự ý nấu thành một món canh nên bị thím mắng cho một trận.

Trước khi Nam Chi rời đi không dặn dò anh phải làm những thứ này, là anh không chịu ngồi yên tự tiện làm việc nhà, cho nên trong lòng có chút thấp thỏm.

Thậm chí khi anh phát hiện cô đã vào trong nhà, anh còn kéo rèm che nhà vệ sinh lại, kéo thùng rác từ trong góc ra.

Lấy túi rác ra, thổi một hơi rồi lại tiếp tục nhét vào, cảm giác không đủ phồng lại kéo ra, tiếp tục thổi khí cho tới khi túi rác hoàn toàn mở rộng rồi mới để nó lại vào trong thùng rác.

Làm được một nửa thì nghe thấy động tĩnh cửa sau lưng bị người ta kéo ra, một bóng đen cũng dần bao phủ dưới nền đất.

Cả người Tống Thanh cứng đờ.

Anh không quay đầu lại, càng ra sức chỉnh lại túi rác kia.

Phía sau anh, Nam Chi đang đứng chặn trước cửa toilet, quan sát khắp phòng.

Cô rất ít khi làm việc nhà, cho nên nhà vệ sinh cũng rất loạn, các loại dụng cụ quét dọn vệ sinh chất đống ở một góc, hiện tại đã được đặt gọn vào cái kệ mà cô mới đặt mua.

Thùng khăn giấy lớn cũng được dọn gọn vào trong chiếc tủ cạnh bồn cầu.

Ở bồn rửa tay, dầu gội đầu, sữa tắm, serum dưỡng tóc,... cũng được sắp xếp chỉnh tề.

Nam Chi vừa nhìn vừa kinh ngạc không thôi: “Tuyệt thật.”

Đôi mắt cô sáng ngời: “Được đó.”

Tống Thanh không ngờ tới phản ứng này của cô, anh hơi sửng sốt một chút, qua hồi lâu mới quay đầu lại, nhìn về phía cô.

Cô không hề tức giận như anh suy nghĩ, đã vậy cô còn cười híp cả mắt, đôi mắt cong cong thành vầng trăng non, con ngươi bên trong sáng lên một cách thần kỳ. Nam Chi nhìn về phía anh tựa như đang nhìn món bảo bối nào đó, chút hư không và thấp thỏm trong lòng lập tức biến mất, anh kinh ngạc hỏi lại.

“Thật sao?”

“Đương nhiên rồi.” Cô gần như không cần nghĩ ngợi lập tức trả lời, giọng điệu chắc chắn như đinh đóng cột, tiếp tục khen ngợi anh: “Lợi hại thật, còn biết nấu ăn nữa chứ.”

Tống Thanh sững sờ, có chút khó hiểu nhìn về phía cô.

Kỳ thật trước kia anh đều làm việc này mỗi ngày, chỉ là chưa từng có người nói anh làm tốt mà thôi. Thím còn cảm thấy anh lười nhác, không có mắt nhìn, không biết rót nước cho thím khi thím về nhà, còn không biết múc bát cơm đưa cho thím.

Cả ngày thím vất vả muốn chết, về nhà ngay cả người đun nước rửa chân cũng không có.

Hiện tại Tống Thanh đang ở nhờ nhà cô, anh mới chỉ quét dọn qua tầng một mà cô đã vui vẻ như vậy rồi sao?

Tống Thanh không biết nên trả lời cô như thế nào, chỉ trầm mặc tiếp tục chỉnh lại túi rác. Anh ngồi trên ghế nhựa, còn thùng rác lại rất thấp, kỳ thật không thuận tiện cho lắm. Anh vươn tay đẩy túi rác vào thùng đến cùng, vừa mới chuẩn bị khom lưng tiếp tục hành động thì bị Nam Chi gọi lại: “Để tôi.”

Tiếng nói vừa dứt, người đã xuất hiện ở trước mặt. Hôm nay Tống Thanh làm việc cả ngày, lo lắng trên người có mùi mồ hôi, theo bản năng cách cô xa hơn một chút. Nhưng tựa hồ cô vốn không quan tâm tới chuyện này, rất nhanh cô đã chen vào khe hở giữa anh và thùng rác.

Cô vén tay áo lên, đoạt lấy công việc trong tay anh. Nam Chi ngồi xổm xuống, dễ dàng ấn túi đựng rác sâu vào trong thùng rác, đặt thùng rác vào gọn trong một góc.

Trong lúc làm việc, cô vô tình đυ.ng phải anh rất nhiều lần. Cho dù anh không ngừng lui về phía sau, cánh tay và thân thể của cô vẫn đυ.ng phải anh không ít lần.

Anh tận mắt nhìn thấy áo khoác sạch sẽ màu vàng nhạt của đối phương mạnh mẽ lau qua quần áo của mình, xong xuôi, cô còn lấy khuỷu tay chạm vào anh một cái.

Sao cô chẳng để tâm tới chuyện này vậy?

Tống Thanh như trốn tránh nhìn ra bên ngoài, chợt nhớ tới mấy lát bánh mì còn ở trong lò nướng, chống người muốn di chuyển từ cái ghế gần bồn cầu sang chiếc xe lăn gần cửa.

Xe lăn của anh vốn ở bên ngoài, lúc anh di chuyển qua lại phải tiết kiệm sức lực nên không dùng phanh tay, tấm rèm dày nặng đè lên tấm cửa, tấm cửa lại đẩy xe lăn của anh vào trong nhà vệ sinh.

Nhà vệ sinh không nhỏ chút nào, anh kéo xe lăn qua, vừa mới chuẩn bị ngồi lên thì trước người có một bóng đen bao phủ. Sau đó anh cảm giác thân thể nhẹ bẫng, đã bị cô ôm lấy, nâng mông ngồi vào trong xe lăn.

Tống Thanh: “…”

Anh tự an ủi mình phải dần quen thuộc với việc này đi, đã bị ôm nhiều lần như vậy, thêm lần này nữa cũng có sao.

Tống Thanh nắm chặt tay vịn xe lăn, bị đối phương đẩy ra ngoài. Nhưng nhà vệ sinh có ngưỡng cửa, cô thử vài lần cũng không thể đẩy anh qua.

Lúc xe lăn được đẩy vào trong, bởi vì phía trên không có người ngồi nên thoáng cái đã đi qua. Lúc ra ngoài, vì thể trọng của anh, cô muốn nhấc xe lăn đưa anh lên cũng không thành công, đại khái là vì chiếc xe lăn này có chức năng phòng ngừa xe lăn ngả về phía sau nên phía trước nặng hơn phía sau nhiều.

Sau khi thử vài lần không được, Tống Thanh cảm giác có tầm mắt khác thường nhìn về phía mình, vững vàng khóa chặt anh lại.

Tống Thanh: “…”

Anh có linh cảm không ổn cho lắm. Quả nhiên sau một giây, xe lăn đã bị người kéo trở về, còn anh thì được cô gắt gao ôm chặt, trực tiếp bế anh từ nhà vệ sinh đến chiếc sô pha trong phòng khách.

Sô pha mới tinh, mặt trên còn được trải tấm thảm lông xù, anh rất muốn giãy dụa để cô đặt anh xuống mặt đất là được rồi, nào ngờ đối phương đã nhanh tay hơn một bước, đã đặt anh xuống ghế sô pha rồi.

Có thể là anh quá nặng, cô thật sự ôm không nổi nên lúc đặt anh xuống, bởi vì quán tính nên cô hơi đè lên anh một chút.

Anh còn cảm giác được lọn tóc của cô lướt qua cổ mình, vừa chạm vào liền đυ.ng vào lỗ tai của anh.

Tống Thanh nhìn thân hình cô đã rời đi, trong lòng mù mờ nghĩ mãi mà không rõ.

Vì sao cô không chê anh bẩn?

Anh làm việc rất lâu, chui lên chui xuống, hai tay còn vừa đυ.ng vào thùng rác trong nhà vệ sinh.

Tống Thanh chưa kịp suy nghĩ cẩn thận thì cô đã vươn tay ra, muốn tiếp tục ôm anh.

Tống Thanh nhìn ánh mắt và động tác kiên định của cô chỉ đành thở dài, thỏa hiệp chủ động nâng cánh tay lên để cô hoạt động thuận tiện hơn.

Nam Chi theo thường lệ ôm anh vào trong lòng, chỉ là ở nơi mà anh không nhìn thấy, ánh mắt cô hơi sáng lên.

Động tác vừa rồi của anh giống như đang chủ động muốn ôm cô một cái.

Tâm tình của Nam Chi tốt hơn một chút, cảm giác ‘cô vợ nhỏ’ đã dần quen thuộc với cô hơn, còn nguyện ý phối hợp để cô ôm vào lòng nữa.

Nam Chi đặt anh lên xe lăn. Tống Thanh vừa ngồi xuống, lập tức điều chỉnh phương hướng đi vào phòng bếp xem lò nướng.

Nam Chi đi theo anh, nhạy bén chú ý tới băng gạc quấn trên đùi anh có hơi lộn xộn, còn có chút mồ hôi ươn ướt, chỗ khe hở nhìn thấy được vết thương chưa lành, nếu để mồ hôi dính vào miệng vết thương sẽ rất đau. Thấy vậy, Nam Chi bèn ngăn anh lại: “Anh mau nghỉ ngơi đi, cứ để chuyện còn lại cho tôi.”

Không biết vì sao, bình thường một mình cô rất lười làm những thứ này, nhưng nếu có người muốn giúp cô làm thì cô lại rất hăng hái, muốn tự mình làm.

Nam Chi kéo xe lăn về phía sau, Tống Thanh ngồi yên, lực đạo không thuận, đương nhiên không có lực bằng cô, thế nên xe lăn lập tức bị kéo lùi về phía sau.

Tống Thanh bị nhốt ở ngoài cửa phòng bếp, cánh cửa ngăn cách làm bằng kính trong suốt, cho nên anh có thể nhìn thấy bóng người bận rộn bên trong xuyên thấu qua cánh cửa kính.

Tống Thanh dừng lại, mơ hồ nhớ tới lúc còn bé khi chưa được chú thím đón đi, anh và mẹ ở trong một căn nhà gạch đơn sơ. Mặc dù nhà gạch cũ nát nhưng được sắp xếp gọn gàng sạch sẽ, bố lái xe đường xa, mẹ làm đồng, còn anh ở nhà nấu cơm đưa đến cho mẹ.

Buổi tối anh sẽ nấu cơm chờ mẹ về. Có đôi khi tay chân chậm chạp, mẹ trở về sẽ tiếp nhận công việc từ tay anh, mẹ sẽ đuổi anh ra khỏi phòng bếp để anh ngồi chờ nghỉ ngơi.

Bố lái xe đường dài trở về cũng sẽ làm như vậy. Mà từ khi bố mẹ qua đời, anh chưa từng được ai để ý tới, dù là sinh bệnh phát sốt thì cũng phải cắn răng chịu đựng, làm hết việc trong tay thì mới có thể nghỉ ngơi, vậy mà vẫn còn bị chú thím quở trách lười biếng.

Anh lười sao?

Anh không rõ lắm nhưng anh biết con của chú thím chưa bao giờ làm việc cả, cũng chẳng cần phải khoa tay múa chân muốn cái này muốn cái kia. Hầu như những đứa trẻ đồng trang lứa không cần động một ngón tay làm chút việc gì, có khi đến cả bông lúa và hạt gạo là như thế nào, chắc bọn nhỏ cũng chẳng phân biệt nổi.

Tống Thanh đã nấu cơm, rửa bát, làm việc nhà hơn mười năm. Lúc nhỏ thì phụ giúp bố mẹ, lớn hơn một chút thì giúp chú thím, hiện tại đổi thành nhà của Nam Chi mà thôi.

Nhìn chung, gia đình cô là nơi thoải mái nhất vì trong nhà cô có máy rửa bát, robot hút bụi và máy giặt.

Máy móc cơ bản sẽ xử lý hết những công việc chính, anh chỉ cần bỏ vào, lấy ra, lau dọn sạch bàn ghế, sắp xếp lại đống đồ chuyển phát nhanh kia là được rồi.

Thế mà cô vẫn vô cùng cảm kích và vui mừng, còn có thể nhìn ra được anh vất vả mà tiếp nhận công việc của anh.

Tống Thanh đợi ở cửa, nhìn cô vụng về lấy mấy lát bánh mì từ trong lò nướng ra, đặt lên thớt gỗ, sau đó thêm từng miếng thịt hun khói, thêm cà chua thái lát rồi rau xà lách, trứng chiên, cuối cùng thêm nước sốt cà chua rồi bọc lại bằng màng bọc thực phẩm.

Cô chuẩn bị xong xuôi nhưng không ăn mà đưa cho anh đầu tiên.

Tống Thanh nhìn miếng sandwich nằm trong màng bọc lỏng lẻo, rõ ràng có thể nhìn ra được rằng cô không biết nấu ăn, cũng không biết dọn dẹp nhà cửa, không biết tự chăm sóc mình.

Nhưng cô là người tốt.

Bạn đối tốt với tôi thì tôi cũng sẽ đối xử tốt với bạn.

Nếu như cô không đuổi anh đi, về sau anh sẽ chiếu cố cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của cô.

Dù sao cũng là nhàn rỗi.

Nam Chi đặt bánh sandwich thứ hai cho mình trong đĩa, sau đó là cái thứ ba, cái thứ tư, cô chỉ có thể ăn một cái, còn lại đều cho anh hết.

Anh nướng nhiều bánh mì như vậy, phỏng chừng đã đánh giá cao sức ăn của cô rồi, thật ra cô không ăn được nhiều như vậy. Anh không chiên quá nhiều trứng gà và thịt hun khói, nếu chỉ có mình cô ăn thì vẫn còn thiếu hai, ba cái.

Nam Chi tự mình vào bếp, lấy thêm một quả trứng gà định rán thêm. Tuy rằng cô không biết xào rau hay nấu ăn nhưng cô rất thích làm việc, thế nên đồ gia dụng trong nhà vô cùng đầy đủ.

Trong bếp cũng có đủ loại đồ dùng khác nhau. Ban đầu cô còn tự huyễn hoặc bản thân không đủ đồ nên không nấu ăn được, sau khi mua xong mới dần tiếp nhận hiện thực, bản thân mình mới là nguyên nhân chính.

Nam Chi chiên thêm mấy miếng thịt hun khói, đập thêm mấy quả trứng để nguyên liệu trong chiếc sandwich càng đầy đủ hơn.

Cô chuẩn bị cho bản thân mình và cả Tống Thanh, làm xong liền đặt lên đĩa, bưng đến bàn ăn. Nhìn một hồi lâu, dường như trên bàn còn thiếu chút hoa quả, cô lại chạy vào phòng bếp lục lọi tủ lạnh, bấy giờ cô mới phát hiện ra giấy chống xốc và giấy niêm phong đều được bóc xuống.

Tủ lạnh còn được dọn dẹp sạch sẽ.

Lúc Nam Chi quay trở lại, ánh mắt nhìn anh đã không còn bình thường nữa mà giống như đang nhìn báu vật vậy.

Đối phương vẫn chưa biết, tiếp tục cúi đầu cắn sandwich.

Tống Thanh ăn rất nhiều, không ít lần anh đã bị chú thím mắng rằng anh là cái thùng không đáy. Nhưng không ăn lại đói, vì thế anh đành phải nướng thêm mấy miếng bánh mì, kẹp rau sống, còn thịt hun khói và trứng gà dành cho cô, vậy mà cuối cùng người đứng bếp lại đổi thành cô.

Cô là người rất hào phóng, thịt hun khói và trứng gà đầy ắp, còn thêm chút ruốc, sốt cà chua và salad. Phải nói một cái sandwich mà cô làm phải lớn gấp hai, ba lần cái bánh bình thường.

Ban đầu anh cảm thấy mình ít nhất phải ăn hai cái, khả năng còn không đủ no, sợ cô cũng ghét bỏ anh nhiều nên mới làm ít đi một chút. Vậy mà giờ chỉ ăn một cái là đã khá no rồi.

Tống Thanh ăn xong trước, anh di chuyển xe lăn, muốn vào phòng bếp thu dọn tàn cục, nào ngờ lại bị cô ngăn cản.

“Để ở đó, lát nữa tôi dọn dẹp cho.”

Nam Chi không cho anh cử động: “Lại đây ăn cơm.”

Tống Thanh hơi dừng lại, trong chốc lát, không biết mình có nên nghe lời cô hay không.

Bởi vì lúc ở nhà chú thím, anh không được phép ngồi ở bàn ăn. Chú thím không muốn anh ăn cùng bữa cơm với bọn họ mà chỉ muốn anh ăn chút cơm thừa canh cặn còn lại.

Bình thường anh sẽ xới một bát cơm, lấy thêm một bát tương đậu, sau đó đi vào phòng mình đóng cửa lại ăn cơm, dùng xong bữa mới đi ra ngoài thu dọn bát đũa là được.

Trên bàn cơm, chú thím thường xuyên nói bóng nói gió rằng việc nuôi anh rồi trả học phí cho anh tốn bao nhiêu tiền, thế nên anh vốn không thích ở cùng một chỗ với bọn họ quá lâu, như vậy cũng rất tốt.

Nam Chi ngăn nắp, gọn gàng, xinh đẹp như vậy hẳn là sẽ càng chú ý tới việc này hơn so với chú thím, theo bản năng, anh cảm thấy cô sẽ không muốn cho anh ngồi cùng bàn ăn cơm.

Nhưng Tống Thanh nghe được tiếng bước chân hướng về bên này, cô lên tiếng: “Anh đáp ứng với tôi rằng anh sẽ nghe lời của tôi, nhanh như vậy mà đã nuốt lời rồi?”

Tống Thanh không đợi cô nói thêm một câu nào khác, cũng không đợi cô lại đây, anh chủ động xoay xe lăn qua, di chuyển về phía cô.

Trên mặt Nam Chi biểu lộ thần sắc hài lòng: “Vậy mới đúng chứ.”

Cô lại ngồi xuống bàn, đẩy sandwich trên đĩa cho anh, nhấn mạnh thêm một lần nữa: “Tôi chỉ có thể ăn một cái mà thôi, còn lại anh phải ăn hết.”

Nam Chi nói xong, cô lấy từ trong túi xách ra một tập văn kiện, vùi đầu xuống viết báo cáo.

Sandwich vẫn còn hơi nóng, dạ dày cô không tốt, đương nhiên không thể ăn đồ quá nóng, muốn đợi lát nữa nguội bớt rồi mới ăn.

Đối diện cô, Tống Thanh thấy được bèn nói: “Để tôi làm cho.”

Nam Chi không chịu: “Hôm nay anh đã mệt lắm rồi, để tôi tự làm.”

Quả thật hôm nay anh đã cho cô quá nhiều bất ngờ, tâm tình Nam Chi rất tốt, ngày thường vốn rất ghét việc viết báo cáo, thế nhưng hôm nay lại thấy không thành vấn đề, tốc độ viết rất nhanh.

Viết được một nửa mới phát hiện anh không hề nhúc nhích, cô bèn ngước mắt nhìn anh một cái.

Tống Thanh xem hiểu ánh mắt của cô, anh suy nghĩ một chút, vươn tay lại cầm một cái bánh sandwich.

Anh thấy trong đĩa có một miếng thịt hun khói quá lửa, vốn muốn lấy miếng kia thì lại bị Nam Chi dùng bút gõ tay anh một cái. Nam Chi đưa miếng thịt không cháy cho anh: “Anh ăn miếng này đi, là do tôi làm cháy mà.”

Tống Thanh chiên trứng không cháy quả nào, còn trứng rán của cô hơi bị xém, thịt cũng khô đét, cũng may trong tủ lạnh chỉ còn chừng đó đồ ăn, nếu không sẽ rất lãng phí.

Nam Chi nhìn anh nấu ăn rồi lại nhìn mình, trong lòng cực kỳ hoài nghi.

Chẳng lẽ cô không có thiên phú ‘nữ công gia chánh’ sao?

Rõ ràng lúc nướng bánh mì anh cũng đi vệ sinh, bận rộn ở bên trong lâu như vậy mà vẫn không cháy. Cô vội vàng chạy vào nhà vệ sinh rồi lại vội vã chạy ra, kết quả là toàn bộ lò nướng đều cháy đen.

Sao ông trời lại phân biệt đối xử như thế chứ?

Dưới ánh mắt Nam Chi, rốt cuộc Tống Thanh đành phải ngoan ngoãn nghe lời, vừa ăn vừa nghĩ.

Lúc ở nhà chú thím, đồ đạc không hỏng thì sẽ không tới phiên anh.

Điều kiện nhà chú thím rất bình thường, thậm chí không tốt bằng gia đình anh. Trước kia, ngày nào gia đình anh cũng có thịt cá trong bữa ăn, sau đó đến nhà chú thím mới phát hiện, bọn họ chỉ có thịt cá trong ngày lễ, ngày Tết, hoặc khi nào đến sinh nhật con cái mới mua miếng bánh ngọt, ăn sườn nướng.

Đến khi anh lên trung học cơ sở, bắt đầu thỏa thuận với chú thím, bởi vì hai đứa nhỏ cũng bắt đầu đi học, phần lớn đều do anh đưa đón chăm sóc, thím cũng có thời gian ra ngoài làm việc nên cuộc sống mới tốt hơn một chút.

Bản thân chú thím cũng rất tiết kiệm, dưới tình huống bình thường, nếu hôm nào có đồ ăn ngon thì con gái và con trai của bọn họ sẽ ăn trước, sau đó mới đến chú thím, cuối cùng mới là anh.

Có lẽ chính là bởi vì quá nghèo nên bọn họ mới quản lý việc ăn uống của anh chặt chẽ như vậy. Ăn thêm một cái bánh bao cũng bị nói, thậm chí thím còn đếm xem một ngày anh ăn mấy bát cơm và mấy cái bánh bao.

Trái cây thối hỏng mới cam lòng đưa cho anh. Cho dù quả táo đã thối rữa một nửa, mà nửa kia vẫn còn ăn được thì anh đều không nỡ bỏ.

Đồ tốt như này… chắc là cả con trai và con gái của chú thím chưa từng được nếm qua.

Anh đã nhìn thấy tem giá dán trên hộp thịt hun khói kia, một hộp có mỗi vài miếng mà có giá tận 69,8 tệ, chắc con cái nhà chú thím cũng không dám ăn.

Tống Thanh ngồi trên xe lăn, ăn xong một miếng, cô lại nhét thêm một miếng.

Một hộp tổng cộng cũng chỉ có mười miếng, sao cô lại nỡ cho anh tận sáu miếng?

Cơ bản anh đã ăn hơn phân nửa hộp thịt hun khói này, vậy mà cô còn sợ anh chưa ăn no, cười híp mắt nhìn anh.

Ánh mắt kia giống như lúc thím muốn anh hỗ trợ con cháu nhà ai đó học thêm, hoặc là đám bạn xảo trá muốn chép bài tập của anh.

Như là đang tính toán gì đó.

Nhưng anh có cái gì tốt đẹp để cô phải tính toán chứ, trên người anh không còn đồng xu dính túi.

Nam Chi cảm thấy mình hơi bạc đãi anh, phải biết rằng giúp việc theo giờ phải tốn ít nhất 70, 80 tệ mà chưa chắc người ta đã biết nấu ăn. Nếu muốn tìm người giúp việc ‘xịn’ thì chắc một ngày phải trả cho họ 200 đến 300 tệ.

Thế mà một mình anh lại làm hết tất cả, tương đương cũng giúp cô tiết kiệm hai, ba trăm tệ.

Vậy cô cần phải cung phụng anh thật tốt, không thể để anh chạy mất.

Nam Chi cũng phải thừa nhận rằng lúc cô về nhà nhìn thấy căn nhà được dọn dẹp chỉnh tề, cơm đã được nấu xong, anh vẫn còn đang làm việc nhà, hơn nữa anh còn phơi quần áo hộ cô, trong nháy mắt đó, cảm xúc nhớ nhung bà nội đạt tới điểm cao nhất. Cô muốn hồ đồ một lần, muốn coi anh là nơi ký thác mới, giống như lúc trước khi cô ở cùng bà nội ở quê, vừa ăn cơm vừa oán giận mình bị đối xử không công bằng.

“Anh biết không, hôm nay có một tên ngốc bị nước sôi làm bỏng, rõ ràng đây là lỗi của tên ngốc đó phải không? Thế mà cấp trên lại phê bình tôi, quả thật rất khó hiểu.”

Có phải bà nội mượn xác hoàn hồn, đầu thai vào người thanh niên này rồi hay không?

“Tôi xui xẻo lắm, luôn vì những chuyện này mà bị phê bình.”

Lúc Nam Chi đang nói, ánh mắt cô chăm chú nhìn người trẻ tuổi đối diện, anh vẫn giống như thường ngày, ngoan ngoãn lắng nghe, tuy rằng không trả lời nhưng vẫn rất chăm chú nghe cô kể chuyện, thỉnh thoảng còn gật đầu một cái.

Nam Chi tiếp tục câu chuyện: “Hôm nay tôi còn bị người nhà bệnh nhân đuổi đi nữa chứ, may là còn có giáo viên hướng dẫn đi cùng, không phải chỉ một mình tôi.”

Cũng giống như lúc bà nội vẫn còn, chỉ có mình cô nói, bà nội ngồi nghe.

Nam Chi khó tránh khỏi cảm thán.

Anh không chỉ có hành vi giống bà nội mà tính cách cũng giống hệt, là đối tượng tốt nhất để tâm sự!