Đây là lần cuối cùng.
Nam Chi tự nói với mình, tới tới lui lui mấy lần mà anh không có việc gì cả. Cô cũng nhiều lần nhấn mạnh với anh rằng nếu có chuyện thì phải gọi cô, dù sao thì anh cũng là một người trưởng thành, chắc hẳn anh vẫn tự chăm sóc tốt cho bản thân.
Cho dù không thể thì hai người chỉ cách nhau một tầng lâu, cửa phòng cũng không đóng, nếu thật sự xảy ra chuyện, mặc dù sự việc xảy ra rất nhanh nhưng chắc cô vẫn nghe được động tĩnh.
Từ sau khi bà nội xảy ra chuyện may, cô không còn ngủ sâu nữa, chỉ cần có tiếng động nhẹ là cô đã tỉnh giấc.
Nam Chi cân nhắc xong liền xuống lầu giả bộ lấy sạc điện thoại, lúc đi ngang qua phát hiện anh không có việc gì mới lên tầng. Sau khi chạy tới chạy lui quá nhiều lần, thể lực tiêu hao khá lớn, cũng có thể là vì bây giờ đã quá muộn, Nam Chi vừa nằm xuống không bao lâu đã ngủ thϊếp đi.
Giấc ngủ này không an ổn lắm, có lẽ là do cô nhắn tin với chủ cửa hàng bán mèo hơn mười ngày, đã sớm hạ quyết tâm đón một em mèo về, kết quả không mua được nên trong lòng có chút tiếc nuối, hoặc là do chấp niệm quá sâu, trong mơ cô thấy mình đã đón mèo về nhà.
Vận khí của cô không tệ, mèo con tương đối dính người, nó sẽ nằm thẳng để cô vừa xoa vừa hôn. Cô thích áp má trong l*иg ngực nó, dán gò má trên vùng bụng lông xù của mèo con.
Rồi dần dần cô phát hiện mèo con đã biến thành một chàng trai cao gầy, anh nằm giữa chiếc giường màu trắng mềm mại, biểu tình giống hệt như mèo con, tư thế cũng độc nhất vô nhị y như mèo con. Anh bị cô đè xuống dưới, hai tay giơ qua đỉnh đầu, miệng áo sơ mi mở ra để lộ phần bụng và cơ ngực trắng nõn, tùy ý để cô muốn làm gì thì làm.
Quả thật cô đã từng rất muốn động tay động chân với mèo con không ít lần, muốn xoa nắn thân thể và hai má mềm mại của đối phương, cọ vào l*иg ngực đối phương, hôn vùng bụng bằng phẳng của đối phương, nằm trong lòng đối phương, hít hơi thở dễ ngửi trên người đối phương, là mùi than trúc rất thơm rất dễ chịu.
Trong ấn tượng của Nam Chi, quê nhà nông thôn đều dùng củi lửa để nấu cơm, lúc nấu cơm sẽ nhân tiện nhét thêm thịt khô, thêm cá hun khói, khoai lang vào. Sau khi lấy ra sẽ có thơm thuần hậu, mang theo mùi củi lửa, một mình cô có thể ăn được cả một bát cơm lớn, chẳng ngán chút nào.
Nam Chi không khống chế được, chỉ coi đối phương là món ngon gì đó, định cắn cổ đối phương một cái. Đối phương bị đau, nhịn không được giãy dụa từ trong lòng cô đi ra, bò sang một bên. Nhưng bởi vì hai chân tàn tật, động tác cũng không nhanh nhẹn, lúc tới được bên giường thì đã bị cô bắt trở về, sau khi bắt về lại tiếp tục hôn nhẹ sờ soạng, dán sát l*иg ngực trắng nõn của đối phương vào lòng mình.
Trong giấc mộng, cô cũng không cảm thấy mèo biến thành con trai có gì kỳ quái, tuy đã biến thành con trai nhưng cô vẫn coi anh như mèo con để gần gũi thân mật. Chờ đến khi tỉnh lại, cô mới nhìn chằm chằm lên trần nhà, dại ra nghĩ.
Giấc mộng biếи ŧɦái quá đi mất.
Phỏng chừng là bởi vì cô không mua được mèo con mang về nhà nên đầu óc mới không được bình thường, mơ giấc mộng không hợp lý như vậy.
Nam Chi cũng không để ý nhiều, ngáp một cái liền vươn tay ra từ trong chăn, nhìn thoáng qua điện thoại di động. Hiện tại mới hơn ba giờ sáng, vẫn còn sớm, cô đứng dậy đi vệ sinh rồi tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
*
Trong phòng khách nhỏ phía tây, chất lượng giấc ngủ của Tống Thanh rất kém, chắc là do vừa tới nhà mới nên vẫn chưa quen. Hơn nữa anh được người ta cứu trợ, đối phương tùy thời có thể tức giận bởi vì hành động nào đó của anh, dần dà không thèm quan tâm anh nữa, trong lòng luôn khó tránh khỏi có chút thấp thỏm lo lắng.
Không biết vì sao nữ chủ nhân của căn nhà này lại đặc biệt chú ý tới anh nhiều như vậy, một đêm xuống dưới tầng tận bốn, năm lần, chỉ cần phát hiện anh vẫn chưa ngủ là sẽ mở miệng hỏi thăm ân cần.
Lúc thì hỏi anh có đói không, có khát không, lúc thì vào đo nhiệt độ cơ thể cho anh, hỏi anh có chỗ nào không thoải mái hay không.
Chưa từng có ai gần gũi với anh như vậy.
Được đặc biệt quan tâm và để ý như vậy lại mang đến cảm giác cực kỳ bất an.
Anh không rõ mình có điểm gì tốt để đối phương phải làm thế, cũng sợ gây thêm phiền toái cho đối phương.
Gần như toàn bộ quá trình đều là băn khoăn và lo lắng rồi dần dần ngủ thϊếp đi, trong lúc đó anh còn bị đánh thức một lần. Đó là lúc Nam Chi đi vệ sinh trên tầng, động tác của cô rất nhẹ vì cố ý đi chân trần, nhưng bởi vì là gác xép gỗ nên ít nhiều vẫn tạo tiếng động khiến anh tỉnh lại.
Tống Thanh nằm trên giường sô pha mềm mại, tấm chăn bồng bềnh bao bọc xung quanh, chợt cảm giác không chân thực chút nào.
Lúc trước ở nhà chú thím, nhà vệ sinh ở ngay trong sân, mỗi lần người nhà đi vệ sinh đều hận không thể đánh thức anh dậy luôn vậy.
Tiếng dép lê loẹt quẹt liên tục vang lên, lúc đi ngang qua phòng anh còn mắng chửi hai câu. Lỡ như bọn họ quên không mang giấy vệ sinh theo là chắc chắn anh sẽ bị đánh thức.
Trong hoàn cảnh đó mà anh chưa bao giờ mất ngủ, hơn nữa còn ngủ rất ngon, mặc dù bị đánh thức nhưng rất nhanh lại chìm vào giấc ngủ.
Vậy sao lại mất ngủ trong hoàn cảnh tốt như vậy, thậm chí còn được người khác chiếu cố tới chứ.
Tống Thanh nhìn trần nhà, tuy rằng không muốn đào sâu suy nghĩ nhưng anh biết rất rõ nguyên nhân là gì.
Lúc ở nhà chú thím, mặc dù ngoài miệng bọn họ luôn mắng chửi anh thậm tệ nhưng bọn họ không thể rời khỏi anh. Anh không có ở đó thì sẽ không có ai giúp bọn họ trông con, cũng không có ai hiểu bài tập mà giáo viên giao cho hai đứa nhỏ, đương nhiên sẽ không thể hỗ trợ hai đứa nó học bài.
Hai đứa cũng không thích đồ ăn mà bọn họ nấu vì không được đa dạng, hầu như chú thím chỉ biết nấu đồ luộc, bỏ chung vào một nồi mà hầm lên.
Việc nhà là vấn đề lớn nhất, thế nên dưới tình huống bình thường, nếu anh không phạm phải điều kiêng kị gì thì căn bản không cần phải lo lắng việc không có chỗ ở.
Cho nên ngoại trừ chuyện thân thể mệt nhọc mỗi ngày, anh cũng không cảm thấy áp lực chút nào.
Hiện tại sở dĩ giấc ngủ không được an ổn là bởi vì anh không thể cung cấp bất cứ giá trị gì cho chủ nhân của căn nhà này.
Phải nhanh chóng thăm dò hỉ nộ ái ố trong lòng cô, phải phán đoán được suy nghĩ trong lòng cô.
Nếu hữu dụng, ít nhất khi cả hai phát sinh mâu thuẫn hoặc cô cảm thấy anh là gánh nặng, vậy thì cô sẽ cân nhắc đến tác dụng của anh, sẽ do dự không đuổi anh đi.
Chỉ cần không đuổi anh đi thì cô có bực tức mắng chửi hai câu, mắng anh là phế vật hay như nào thì anh đều có thể nhẫn nhịn được.
Tống Thanh hít sâu một hơi, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ say trong dòng suy nghĩ miên man.
Sáng sớm ngày hôm sau, đại khái khoảng 6 giờ là anh đã tỉnh dậy, giờ này thường là lúc anh phải nấu bữa ăn sáng.
Lúc ở nhà chú thím, để tiết kiệm tiền nên tất cả mọi người đều không mua bữa sáng. Ngày nào anh cũng phải dậy sớm, một mình anh vất vả nấu bữa sáng cho cả nhà chú thím.
Từ lúc mười mấy tuổi cho tới bây giờ vẫn luôn như thế, đã sớm hình thành đồng hồ sinh học. Ngay khi đồng hồ điểm sáu giờ là đầu óc đã thanh tỉnh, thậm chí thân thể còn hoạt động theo bản năng muốn ngồi dậy, lúc nhìn thấy trần nhà xa lạ trên đỉnh đầu mới ý thức được giờ hai chân mình đã tàn tật, không thể đạp xe đưa đón hai đứa nhỏ đi học, cũng không thể làm một vài chuyện lặt vặt như ra đồng làm việc để kiếm chút tiền nữa.
Hiện tại anh đã được một người tốt bụng đón về nhà.
Người tốt bụng kia nói có một người tốt bụng khác sẽ quan tâm đến anh, là cô trợ giúp anh, cho anh một chỗ ở.
Ánh mắt Tống Thanh xuyên qua tấm lụa trắng và tấm kính trong suốt, nhìn về phía phòng bếp đối diện.
Dù sao thì anh đang ở nhà người tốt bụng này, hẳn là cũng cần nấu cơm cho cô ăn chứ nhỉ.
Tống Thanh kiểm tra trên người một chút. Dù sao thì anh vẫn là người trẻ tuổi, chút đau nhức ngày hôm qua đã vơi bớt đi bảy, tám phần sau một đêm nghỉ ngơi, hiện tại anh cảm giác không còn đau như trước, thể lực cũng khôi phục không ít.
Nhưng anh chần chờ một lúc lâu vẫn không ngồi dậy.
Thật ra căn nhà hai tầng này đều thuộc một gian, khả năng cách âm không tốt lắm, mà trên tầng phía đối diện không đóng cửa sổ, ban đêm cô thức khuya chơi điện thoại di động sẽ có ánh sáng xanh phát ra, tiếng tin nhắn đến rất khẽ mà anh còn nghe được.
Nếu anh gây tiếng động ở phía dưới thì chắc bên trên cũng có thể nghe được.
Tống Thanh nghĩ tới lúc nằm viện trước đó, bình thường y tá sẽ thay ca lúc 8 giờ sáng. Chắc là hôm nay cô làm ca sáng, 7 giờ cô thức dậy vệ sinh cá nhân rồi anh tranh thủ làm bữa sáng sau cũng không muộn.
Tống Thanh lẳng lặng chờ đợi đến khi trên màn hình điện thoại di động điểm đúng 7 giờ mới ngồi dậy, trốn trong chăn thay một bộ quần áo khác.
Anh dự định chỉ dùng bộ đồ sạch sẽ lúc nằm nghỉ ngơi trên giường, hằng ngày mặc bộ đồ này thì sẽ ám mùi khói bếp mất.
Tống Thanh thay đồ xong là đã 7 giờ 10 phút, trên tầng vẫn không có động tĩnh như cũ. Nếu còn chần chừ nữa thì sẽ muộn, anh cẩn thận di chuyển, rón rén ngồi vào xe lăn.
Tầng một lát toàn gạch men sứ, bánh xe nhẹ nhàng lăn qua không tạo tiếng động quá lớn. Anh vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, bởi vì sợ đánh thức cô dậy nên vẫn luôn trì hoãn, hiện giờ đã là 7 giờ 21 phút.
Ngày hôm qua lúc đi trên đường, anh đã âm thầm tính toán, từ bệnh viện đến đây cần hơn mười phút, cho dù cô tỉnh dậy lúc 7 giờ 30 thì cũng không muộn, nhưng không phải cô vẫn cần dậy sớm một chút để chuẩn bị sao?
Trước kia khi còn là sinh viên ngoại trú, anh có thể vào trường muộn hơn bình thường một chút. Sau khi nấu bữa sáng xong, anh sẽ đợi hai đứa nhỏ ăn xong rồi đưa chúng nó đi học. Xong xuôi rồi anh mới đến trường học, bình thường anh đều đi sớm hơn mười phút để tránh đến muộn.
Đi làm muộn không bị trừ lương ư?
7 giờ 25 phút, rốt cuộc anh không chịu nổi nữa, tự mình đi vào phòng bếp trước.
Đêm qua cô đã giới thiệu sơ qua cho anh phòng bếp, đại khái anh vẫn còn nhớ vật gì ở nơi nào, tránh mở nhầm ngăn kéo gây động tĩnh lớn, cũng là để nâng cao hiệu suất làm việc.
Hôm qua trong tủ lạnh còn gì anh vẫn còn nhớ, ba quả trứng gà, một túi bánh mì đã được mở sẵn, còn có rau xà lách và cà chua, bên cạnh là chai sốt cà chua.
Tủ lạnh mới được giao tới nên trong đó vẫn còn nhãn dán hướng dẫn sử dụng, thậm chí còn cả miếng chống xốc và băng dính. Nam Chi nói mình chưa có thời gian để sắp xếp lại đồ đạc, chắc một phần là do chiếc tủ lạnh này vẫn còn mùi đồ mới.
Cô định để qua một khoảng thời gian rồi mới mua thực phẩm dự trữ cất vào tủ lạnh.
Theo lời cô nói thì mấy ngày hôm trước, cô tìm được cách làm sandwich trên mạng, thấy vừa thuận tiện vừa nhanh gọn, rất thích hợp để ăn vào buổi sáng. Kết quả lúc dùng lò nướng bánh mì không kiểm soát được nhiệt độ nên bánh mì bị cháy đen, còn báo hại lò nướng ám khói, cuối cùng cô đành phải bỏ cuộc.
Cô đã đặt mua một cái máy chuyên làm sandwich, phải vài ngày nữa mới giao đến nơi, ban đầu cô còn muốn chờ máy được giao đến mới làm bữa sáng tại nhà.
Đáy nồi cũng khá dày để chiên bánh mì, cho bơ sữa vào sẽ càng thơm hơn.
Lúc trước ở nhà chú thím, sau khi lên trung học cơ sở, sinh hoạt phí của con cái tăng lên nên thím thường xuyên mua đồ online trên mạng, đương nhiên cũng từng mua bánh mì và bơ để anh tự làm sandwich, hơn nữa còn nhiều lần nhắc nhở anh không thể làm hỏng.
Chú thím tiết kiệm, đương nhiên sinh hoạt phí của con cái họ cũng ít theo, cho nên chỗ bánh mì ít ỏi kia chỉ dành cho hai đứa nhỏ.
Tống Thanh không có tư cách ăn món đồ đó nhưng tất cả đều do một tay anh chuẩn bị hết, hai đứa nhỏ ăn xong cũng không tỏ vẻ gì, xem ra là rất hài lòng, mùi vị hẳn là tạm được.
Anh xắn tay áo lên, lấy bánh mì cùng rau xà lách ra, trước tiên phải rửa sạch rau xà lách và cà chua, sau đó lấy chảo chuẩn bị chiên trứng và bánh mì.
Trong lúc đi ngang qua vị trí lò nướng, đúng là bên trong bị ám khói rất nặng, đến tận bây giờ vẫn chưa được lau dọn sạch sẽ.
Lò nướng khá lớn, thời gian cũng khá cấp bách nên anh chưa kịp lau, chắc phải đợi sau khi ăn xong rồi mới dọn được. Hiện tại anh dùng tạm chảo chiên bánh mì, trong nhà không có bơ nhưng bánh mì vốn đã rất ngon, mới mở túi ra đã ngửi thấy mùi sữa, chiên sơ qua hẳn sẽ rất thơm.
Tống Thanh bận rộn tới lui trong phòng bếp.
Xe lăn cao hơn so với ghế dựa bình thường, vốn dĩ trước đó anh đã cao một mét tám mấy, mặc dù hiện tại chỉ có thể ngồi để nấu ăn thì vẫn rất thuận lợi.
*
Khoảng bảy rưỡi, Nam Chi tỉnh dậy vì tiếng đồng hồ báo thức, vừa mở mắt ra mới phát hiện mình sắp đến muộn, ý thức mơ hồ lập tức tỉnh táo, lập tức đứng dậy đánh răng rửa mặt thay quần áo. Xong xuôi tất cả đã tốn mười mấy phút, thời gian còn lại chắc vừa đủ để cô mua đồ ăn sáng trên đường.
Xách túi vừa mới xuống tầng, nhìn thấy sô pha giường trong phòng khách đã được mở ra, trên giường có chăn đệm mới tinh, bấy giờ cô mới ý thức được ngày hôm qua cô mới mang về một người.
Nam Chi vừa đổi giày vừa hỏi: “Hôm qua ngủ thế nào? Tôi có làm phiền anh không?”
Tống Thanh dừng lại.
Cô nói là cô có làm phiền anh không, mà không phải là anh làm phiền cô.
“Không có.” Tống Thanh thành thật trả lời.
Ngày hôm qua anh ngủ không ngon là bởi vì sự bất an thấp thỏm trong lòng, vốn chẳng có quan hệ gì với cô cả.
“Vậy là tốt rồi.” Nam Chi thay giày xong, bởi vì vội vã đi làm nên cô bèn cầm chìa khóa rời đi, trước khi ra khỏi cửa còn không quên dặn dò.
“Tôi gọi đồ ăn bên ngoài tới, lát nữa sẽ ship đến tận cửa. Anh để ý thời gian ra lấy, ăn tạm một bữa, đừng bỏ bữa như tôi rồi để bị bệnh dạ dày.”
Quả nhiên dạ dày cô không tốt.
Tống Thanh âm thầm ghi nhớ.
Có thể là do quá vội vàng, Nam Chi không chờ anh trả lời mà đã rời đi.
Tống Thanh ngồi trở lại xe lăn, tự đẩy xe đến phòng bếp, tiếp tục nghiên cứu dụng cụ làm bếp.
Trên mặt bàn bếp có nhiều hơn vài món đồ so với lúc trước nhưng do cô đi vội vàng nên không phát hiện ra.
Không phát hiện ra cũng tốt, bởi vì anh không kịp làm bữa sáng, ngay cả dụng cụ làm bếp của cô cũng không biết dùng.
Không biết bật bếp!