Khoảng không giữa hai tầng là phòng khách lớn, còn bên Tống Thanh là phòng khách nhỏ.
Cửa kính phòng khách nhỏ không được kéo ra chứng tỏ đối phương không làm chuyện riêng tư gì. Nam Chi trực tiếp đi vào, sau khi phát hiện đối phương không có ở đây, kiểm tra một vòng từ ban công phòng khách nhỏ đến ban công phòng khách lớn, sau đó là ban công phòng giặt quần áo.
Ba ban công nối liền nhau, chỗ nối liền chỉ dùng cửa kính ngăn cách, đến phòng giặt quần áo rồi vào phòng bếp rồi mà cô vẫn không tìm được người đâu.
Nam Chi cũng phải sinh lòng hoài nghi liệu anh có giống như con mèo nhỏ mình nhặt được lúc trước hay không. Lúc bước vào trong gian phòng, quay đầu phát hiện cửa phòng vệ sinh bị người đẩy ra, rèm cũng được vén qua một bên, một cỗ nhiệt khí tranh nhau mà ra.
Tống Thanh mặc một chiếc áo T-shirt dài tay, hai ống quần rủ xuống, từ phòng vệ sinh đi ra. Anh ngồi trên xe lăn, lúc ngẩng đầu nhìn lên mới phát hiện ra cô, anh có hơi sửng sốt một chút.
Nam Chi quay đầu đi chỗ khác: “Xuống đây tìm một thứ.”
Bởi vì cửa nhà vệ sinh là cửa kính màu đen, rất dễ hiện bóng người, buổi tối xuống tầng không cẩn thận đi ngang qua nơi đó, có thể hù chết người, cho nên cô cố ý đặt làm một tấm rèm che tấm kính đó đi.
Tấm kính vốn có màu đen, thấu quang không tốt lắm, giờ thêm một tầng rèm nên lại càng không có ánh sáng, thế nên cô không phát hiện ra bên trong có người.
Bình thường đều là cô ở bên trong, cô cũng không ngờ rằng từ bên ngoài nhìn vào lại chẳng có một chút ánh sáng nào.
Nam Chi vừa nghĩ vừa giả bộ tìm đồ, không nói mình tìm cái gì bởi vì đến chính cô cũng không nghĩ ra. Cũng may đối phương không truy hỏi, anh hơi mím môi, động tác giống như cô dâu nhỏ mới cưới vào cửa thấy ông chồng mới cưới, ít nhiều có vẻ câu nệ một chút.
Mà ‘ông chồng mới cưới’ nhìn ra được sự khó xử này, tinh tế quẹo sang phòng bếp, không để ‘cô dâu nhỏ mới cưới’ cảm thấy thêm gánh nặng.
Nam Chi đứng trước tủ bếp, cũng không biết mình nên làm gì, cuối cùng đành cầm lấy một cái ly thủy tinh, chuẩn bị rót chút nước uống.
Ly thủy tinh là mặt thủy tinh bóng loáng giúp Nam Chi nhìn thấy cảnh tượng phía sau.
‘Cô dâu nhỏ’ chậm rãi di chuyển đến cửa phòng khách, nhưng anh không đi vào mà chỉ yên lặng ngồi trên xe lăn lau khô tóc.
Cửa trước mặt anh cũng là cửa kính, cũng có bóng phản chiếu. Nam Chi có chút hoài nghi liệu có phải đối phương cũng đang thông qua bóng phản chiếu cửa kính để quan sát cô hay không, bằng không vì sao anh không đi vào?
Xem ra ‘cô dâu nhỏ’ cũng quan tâm đến cô.
Nam Chi không biết xấu hổ suy nghĩ.
Cô ở chỗ này nên ‘cô dâu nhỏ’ cũng không được tự nhiên cho lắm nhỉ. Nam Chi lấy ly nước, dự định rót nước uống thêm hai ngụm rồi rời đi, kết quả phát hiện trong bình nước chẳng còn chút nước nào.
Trong tủ lạnh cũng trống rỗng, không có đồ uống gì, sau khi cô thở dài một tiếng lại đi lên tầng.
Nguyện vọng đã được hoàn thành, ‘cô dâu nhỏ’ không có việc gì cả, bởi vì cô ở đây nên anh có hơi căng thẳng, cho nên tốt nhất vẫn là rời đi để anh thích ứng trước đã.
*
Trước tấm cửa kính dưới tầng, Tống Thanh còn đang lau tóc, lo lắng có tóc rụng nên anh mới ngồi gần thùng rác, vừa lau vừa nhìn về phía hình ảnh phản chiếu trên cửa kính. Thế nên khung cảnh đối phương ở trong phòng bếp muốn uống nước nhưng không uống được đã được thu hết vào trong mắt.
Tống Thanh lau xong, dọn gọn đống tóc rơi trên mặt đất, suy nghĩ một chút rồi lại đổi hướng đi vào phòng bếp.
Ước chừng một phút sau, anh mới trở lại phòng khách nhỏ. Anh đã đánh răng, rửa mặt xong, còn tắm rửa được một chút, bây giờ anh chỉ muốn đi ngủ.
Khi xe lăn dừng trước cửa kính, Tống Thanh chần chờ một lát, không khóa lại.
Nam Chi nói có thể khóa nhưng hình như đây là nơi cô làm việc, vì ở đây còn có máy tính, có mấy cuốn sách, ban công trồng mấy chậu cây, trên giá sách còn có chậu hoa nhỏ.
Mấy chậu cây được chăm sóc rất tốt, máy tính cũng được dùng khá thường xuyên.
Hẳn là cô thường xuyên lui tới nơi này, nếu như khóa thì cô không vào được, sẽ rất tức giận.
Tống Thanh không nhịn được nhớ tới lúc trước, phòng của anh được thím trưng dụng để mấy món đồ lặt vặt. Mỗi lần thím không vào được sẽ mắng anh là đồ vô ơn, trong nhà không có người ngoài mà còn khóa lại, chỉ cần anh mở cửa muộn vài giây là thím sẽ đạp cửa đi vào.
Có đôi khi anh không ở nhà, thím trực tiếp cầm rìu đập nát khóa cửa để vào trong phòng anh lấy đồ.
Lúc đầu anh còn ra ngoài hàng đồng nát đổi một cái khóa tốt, sau nhiều lần bị thím phá khóa rồi anh cũng buông xuôi, chỉ dùng dây thừng buộc lại. Buộc nơ bướm là tốt nhất, thím có thể cởi thì cởi, không thể thì lấy kéo cắt, sau này lại tìm sợi dây thừng buộc lại là được.
So với khóa, dây thừng thuận tiện hơn rất nhiều.
Cửa không đóng không được, ở nông thôn có rất nhiều chó mèo thả rông, chỉ cần hé mở cửa là nó sẽ đi vào tìm thức ăn, trộm đi một số ít lương thực dự trữ của anh.
Cửa lớn ở nông thôn căn bản đều không đóng, mấy con chó, con mèo kia tùy tiện ra vào sân nhà, mà phòng của anh ở một góc nhỏ đối diện sân chính, thường xuyên được chúng nó ghé thăm.
Chú thím cũng không ngăn cản đám chó mèo lấy thức ăn của anh, còn mắng anh đúng là đáng đời, lén giấu lương thực sau lưng chú thím.
Tóm lại ở nhà chú thím lâu, quanh năm bị người ta bỏ bê, đột nhiên xâm nhập vào phòng riêng, thường xuyên thiếu quần thiếu áo không đủ ăn mặc, phải tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, chỉ có thể vội vàng tìm đồ ngăn trở bộ vị mấu chốt.
Còn bị chế nhạo tay chân gầy yếu, đến mông còn không đủ hai lạng thịt, ai nấy đều cười cợt buông lời nhục mạ, số lần càng nhiều, anh đã coi thành thói quen, lúc nào cũng chuẩn bị sẵn tâm lý.
Cho nên đối với Nam Chi, anh cũng không muốn khóa cửa. Tống Thanh cảm thấy không thành vấn đề, sợ cô cho rằng anh khóa cửa sẽ cảm thấy không thoải mái, anh còn cố tình để một khe hở, buông rèm che là được.
Chỉ kéo một tầng lụa trắng, vừa vặn che ánh sáng từ gian ngoài nhưng vẫn đủ để cô biết được anh đang ở bên trong. Chủ yếu là do lúc anh ở nhà chú thím, nếu thím thấy anh không có ở nhà, thím sẽ tức giận gọi điện thoại cho anh, bình thường tính tình bà ta đã rất nóng nảy, mở miệng chính là mắng chửi người.
Trước kia trên cửa sổ phòng có dán mấy tờ báo, sau đó thím tự tiện xé đi để thím đi ngang qua là có thể nhìn thấy anh, từ đó về sau, mâu thuẫn cũng ít đi rất nhiều.
Tống Thanh đẩy xe lăn, đến trước chiếc giường sô pha rộng lớn, xung quanh còn đặt rất nhiều gối ôm và gấu bông, nhìn mềm mại lại bồng bềnh, lúc trải chăn bông còn có thể bật lên, anh nhìn thật lâu mà vẫn không lên nằm.
Nhịn không được nhớ tới ổ nhỏ lúc trước.
Đó là gian phòng gần chuồng heo, cho dù có quét dọn sạch sẽ thì vẫn có thứ mùi khó ngửi truyền đến. Đến mùa hè lại càng không thể mở cửa sổ, cũng may sau phòng có một ô cửa sổ nhỏ, đối diện với khoảng sân thênh thang, đến mùa đông sẽ hóa thành cánh đồng tuyết hoang vu, mùa xuân và mùa hè sẽ mọc cỏ xanh mơn mởn. Không mở cửa sổ phía trước mà chỉ mở cửa sổ phía sau sẽ đỡ hơn nhiều, còn có mùi vị tươi mát lan tràn bốn phía.
Sau đó chú thím muốn khai hoang mảnh đất phía sau đã mở một cánh cửa mới trong phòng anh, lạc thú của anh cũng nhiều hơn một chút. Cơm nước xong xuôi, nhân lúc trời chưa tắt nắng, Tống Thanh kê bàn ra phía sau gian phòng ngồi nghỉ ngơi một chút, mà đây cũng là một trong số ít trò tiêu khiển của anh.
Khoảng sân nhỏ so với căn phòng kia khác nhau một trời một vực, xung quanh là không khí trong lành chứ không phải cảm giác mát lạnh, ẩm ướt, càng không có nắm đất trên mái nhà đột nhiên rơi xuống, bốn phía đều phải đóng kín cửa sổ để gió không lùa vào, trên giường ngủ không có mấy đồ lặt vặt của thím, chỉ còn một phần ba chỗ trống để ngủ.
Lúc anh ở nhà chú thím, giường ngủ dài mét sáu, cùng lắm chỉ chứa nổi một người, xoay người trở mình rất dễ ngã xuống.
Nhưng anh nghĩ chỉ cần có chỗ dung thân là được rồi, cho nên anh cảm thấy không có vấn đề gì, ngược lại điều kiện quá tốt như này lại làm cho anh không biết phải làm thế nào.
Anh ngồi bên sô pha thật lâu, một lúc sau anh lại kiểm tra trên người, từ tay áo đến quần dài đều sạch sẽ, sẽ không làm bẩn giường nằm.
Anh còn tìm được một bộ quần áo sạch sẽ khác để làm gối đầu, sau đó mới cẩn thận từng li từng tí bò lên giường.
Động tác này đối với anh mà nói rất khó khăn, vốn thân thể đã không được khỏe mạnh, lại trải qua mấy lần hoạt động mạnh, vết thương trên cánh tay, cần cổ, trên vai, sau lưng đều bị kéo căng, đau đớn vô cùng.
Mỗi động tác của anh đều chậm hơn so với bình thường, đại khái khoảng năm, sáu phút mới ngả mình xuống chiếc giường mềm mại thoải mái kia.
Tống Thanh nắm chặt chăn bông, nhẹ nhàng buông lỏng, thở ra một hơi thật dài.
*
Trên tầng hai phía đông, Nam Chi phát hiện phía dưới lại không có động tĩnh, không thấy bật đèn, cũng không có tiếng động nào truyền đến, cứ thế giằng co hồi lâu, lâu đến nỗi cô có chút không yên lòng.
Cô lại nhớ đến con mèo kia, cô mới chỉ đi ra ngoài nhận đồ chuyển phát nhanh, trở về liền thấy nó cắm đầu vào trong bát sữa, suýt chút nữa là chết sặc.
Chắc hẳn Tống Thanh khỏe mạnh hơn nhiều so với mèo con nhưng hiện tại chưa phải thời điểm phù hợp để xuất viện, trên người anh vẫn còn vết thương chưa lành. Cô lại nhịn không được quan tâm đến anh xem có xảy ra chuyện ngoài ý muốn hay không.
Nếu thật sự có việc thì rất nhanh, đó chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Nam Chi không ngủ được, dù sao bây giờ đang khá nhàn rỗi, đi xem anh đang làm cái gì cũng tốt.
Thật ra cho dù không nhìn anh, cô cũng sẽ không khống chế được muốn thử xem tấm thảm lông mới trải.
Cô có một tật xấu, chỉ cần đồ mới mua vừa ý mình thì cô sẽ không ngừng cố ý đi ngang qua hoặc đi đường vòng đến nhìn, có thể tới tới lui lui ngắm nghía vài lần, càng xem càng hài lòng thì tâm tình càng tốt.
Thế thì bây giờ cô càng phải đi ngắm cái thảm lông kia.
Nam Chi vừa xuống tầng vừa nghĩ, không biết vì sao lại có một loại cảm giác rằng mình coi anh cũng là đồ trang trí tinh xảo cô mới mua. Cô đặc biệt hài lòng với món đồ trang trí này, không thể khắc chế lòng hiếu kỳ và ham muốn thăm dò, nhịn không được liền muốn nhìn nhiều thêm một chút.
Nam Chi nhanh chóng xuống dưới tầng, lo lắng rằng anh đang ngủ nên cố ý giảm nhẹ tiếng bước chân, giống như tên trộm muốn đi trộm đồ, rón rén đi ngang qua phòng khách nhỏ kia.
Cửa không khóa, cũng không có bật đèn, chỉ kéo một tấm rèm mỏng, bởi vì bên trong có rất nhiều thiết bị điện, chỗ công tắc điện sẽ có một bóng đèn nhỏ, cho nên cũng không phải hoàn toàn tối tăm, xám xịt.
Nam Chi đi chậm lại một chút, làm bộ lơ đãng nhìn sang phía bên kia, bởi vì cửa hơi hé mở nên cô rất dễ nhìn thấy bóng chăn phồng lên trên giường, hình dạng giống như một người đang nằm.
Anh đang ngủ à?
Ngủ sớm vậy sao?
Làm việc và nghỉ ngơi chuẩn chỉnh như vậy khiến Nam Chi hơi sửng sốt một chút.
Mặc dù cô là y tá, tự biết rất rõ thức đêm không tốt nhưng cô không thể nào ngủ sớm dậy sớm được, người trẻ tuổi nào cũng giống nhau. Mà thói quen giản dị, tự nhiên này lại có vẻ hơi khác biệt.
Nam Chi rẽ sang hướng khác tiến vào phòng bếp, cũng không khác lúc nãy là bao, cô giả vờ tìm đồ, chuẩn bị dừng lại một lát để quan sát phía đối diện. Cô giả vờ tìm kiếm ngăn tủ trong phòng bếp, bất ngờ phát hiện ấm siêu tốc trong góc đang được cắm điện.
Bình nước vẫn còn hơi ấm, hẳn là đã được đun từ lâu, hiện tại nhiệt độ đã hạ xuống 46 độ.
Nam Chi dừng lại, phản ứng đầu tiên là: chẳng lẽ anh không nhìn thấy máy lọc nước mới mua trong phòng khách, anh dùng cái này để đun nước uống sao?
Đi tới cửa phòng bếp nhìn một chút, vị trí của máy lọc nước nước kia ở ngay chỗ anh mở cửa đứng lau đầu, không có khả năng không nhìn thấy.
Mặc kệ nguyên nhân là gì, Nam Chi thuận tay rót cho mình một ly, bưng ly nước đến cửa dựa vào tường uống.
Vừa uống vừa nhìn khe cửa hé mở.
Bên trong đột nhiên truyền đến giọng nói.
“Nước.” Tống Thanh không ngủ, cho nên khi tiếng bước chân vừa vang lên liền chú ý tới, toàn bộ quá trình đều nghe thấy, chú ý thấy cô vào phòng bếp nên anh mới lên tiếng: “Là tôi đun sôi.”
Nam Chi giật mình.
Vậy là anh đun nước cho cô?
Là bởi vì cô giả vờ rót nước che giấu hành vi đột ngột chạy xuống tìm đồ của mình, kết quả phát hiện vừa không có nước cũng không có đồ uống, cho nên anh mới cho rằng cô không được uống nước nên mới thở dài tiếc nuối, thế rồi anh mới giúp cô đun nước?
Cô chớp mắt, cảm giác ấm áp đã lâu không thấy đột nhiên xuất hiện trong lòng.
Nam Chi quyết đoán khen ngợi ‘cô dâu nhỏ’ đã chú ý tới mình, hơn nữa còn săn sóc giúp cô đun nước sôi. “Tôi đang uống đây, quả nhiên nước đun sôi để nguội tốt thật, còn ngọt hơn không ít so với máy lọc nước. Cảm ơn anh đã giúp.”
Dừng một chút, cô còn bổ sung thêm: “Vừa rồi tôi đang mải suy nghĩ, nếu như không có anh đun nước thì chắc tôi chỉ có thể uống nước từ máy lọc nước. Tôi uống nước từ máy lọc nước rất dễ bị tiêu chảy.”
Đây không phải là lời nói dối, quả thật cô không thể uống nước trong máy lọc nước được, không biết nguyên do vì sao nhưng mỗi lần uống là cô sẽ bị tiêu chảy đặc biệt nghiêm trọng, còn nước đun sôi để nguội thì không.
Đây cũng là nguyên nhân trong nhà cô vừa có máy lọc nước vừa có ấm nước.
Mà người trong phòng khách im lặng hồi lâu mới lên tiếng đáp lại: “Không cần khách khí.”
Tống Thanh âm thầm nhớ kỹ điểm này.
Dường như dạ dày cô không tốt, cứ uống nước từ máy lọc nước là sẽ có chuyện.
Nam Chi nghe anh trả lời, nước cũng uống xong bèn xoay người đi lên tầng. Biết người dưới tầng không ngủ nên tiếng bước chân cũng nặng nề hơn không ít. Sau khi trở lại phòng ngủ nằm xuống giường, cô lăn qua lăn lại hơn nửa giờ vẫn không thấy buồn ngủ, bỗng dưng lại ngồi dậy, muốn nhìn Tống Thanh thêm lần nữa.
Chắc là bởi vì vừa rồi anh vừa giúp cô đun nước nên cô càng muốn để ý, quan tâm tới anh nhiều hơn, tổng cộng cô đi xuống tầng tận năm lần suốt cả đêm.
*
Dưới tầng trong phòng khách nhỏ, Tống Thanh đang nằm ở trên giường, nghe trên đỉnh đầu lại vang lên tiếng bước chân rất nhỏ.
Đến một nơi xa lạ, có lẽ là do khẩn trương nên thần kinh anh vẫn luôn căng thẳng, không tài nào ngủ được nên đặc biệt rất chú ý đến việc cô xuống tầng lấy đồ mấy lần liên tiếp.
Nếu như nói lần thứ nhất, lần thứ hai là trùng hợp, vậy lần thứ ba, lần thứ tư, lần thứ năm sẽ không phải là trùng hợp nữa.
Cô xuống đây để nhìn anh.
Tống Thanh nghe được tiếng bước chân đã đến đầu cầu thang, yên lặng nhắm mắt, quấn chặt chăn bông trên người!