Cho Dù Cả Thế Giới Có Quay Lưng Lại Với Anh

Chương 12: Lo lắng

Nam Chi chưa từng khám bệnh, cũng chưa từng nói với bất cứ ai. Mặc dù bà nội đã qua đời được hơn một năm nhưng cô vẫn không thể thoát khỏi bóng ma tâm lý.

Chỉ cần nhắm mắt lại đều là khuôn mặt của bà nội, lúc ngủ hay lúc tỉnh đều sẽ không tự chủ được suy nghĩ, rồi lại áy náy, hối hận.

Bởi vì lúc bà nội gặp chuyện không may, cô đang nghỉ ngơi trong căn phòng bên cạnh. Lúc đó cô nghe được động tĩnh nhưng tưởng rằng mọi việc vẫn giống như bình thường, là tiếng bà nội xua đuổi chó mèo, thế nên cô mới không để trong lòng, vẫn ngủ ngon lành như trước.

Đến buổi chiều tỉnh lại không thấy bà nội đâu, sang phòng bên cạnh mới nhìn thấy bà nằm trên mặt đất, gáy chạm đất, bộ phận tiếp xúc với mặt đất đều là một mảnh xanh tím.

Sự cố lần đó đã thiếu chút nữa lấy mạng của bà nội, tuy rằng sau khi đưa tới bệnh viện vẫn còn sống sót nhưng bởi vì không đủ kịp thời, bác sĩ nói xác suất tỉnh lại là không cao.

Là bởi vì cô không đi ra ngoài kiểm tra lúc nghe được động tĩnh, mới hại bà nội về sau chỉ có thể nằm trên giường, hôn mê bất tỉnh.

Mỗi ngày cô đều suy nghĩ, nếu lần đó nghe thấy tiếng động cô chạy ra ngoài xem thì tốt biết bao.

Nếu như ngày đó không tham ngủ thì thật tốt biết bao.

Thói quen đã cho cô bài học đắt giá, là do cô không đủ quan tâm bà nội.

Động tĩnh lớn như vậy… sao lại không ra ngoài kiểm tra chứ.

Kỳ thật ngay từ đầu cô có chút không yên lòng, đi vài lần mới phát hiện lần nào bà nội cũng đang xua đuổi chó mèo, động tĩnh vang lên là do chó mèo chạy tán loạn đυ.ng vào đồ vật, sau đó cô liền không sang phòng bà nữa.

Cũng chỉ một hai lần mà thôi, chỉ một hai lần mà…

Sau khi bà nội gặp chuyện không may, người bên ngoài trách móc cô, nghỉ hè rảnh rỗi mà còn không trông được bà nội, cô vẫn luôn không phản bác bởi vì cô cảm thấy bọn họ nói rất đúng.

Nghỉ hè chẳng cần làm cái gì cả, sao lại không trông được bà nội chứ.

Bà nội nằm trên giường bệnh hai năm, cô cũng gần như bị tâm ma tra tấn suốt hai năm.

Hai năm đó đã có rất nhiều chuyện xảy ra, cô vốn định giống như bố mẹ trở thành bác sĩ, nào ngờ lại không thi đậu, cuối cùng trở thành y tá.

Vừa vặn thuận tiện chăm sóc bà nội, chẳng qua việc học khá nặng, tâm lý gặp chướng ngại, trong đầu phảng phất như có một bức tường. Mà bức tường này cứ thẳng tắp, dẫn đến việc cô học hành đã lâu cũng không thể vòng qua bức tường này.

Rồi thành tích và năng lực học tập của cô sa sút, chỉ có thể tốn nhiều thời gian hơn. Chờ đến khi được giải thoát, có thể vào bệnh viện của bà nội để thực tập thì bà nội đã không còn, không được cháu gái chăm sóc nữa.

Trước khi chết, bà nội vẫn còn nhớ thương tới cô cháu gái, bất ngờ tỉnh lại được vài ngày, làm xong hết thủ tục chuyển giao tài sản cho cô. Lúc gần qua đời, bà còn vuốt đầu cô nói rằng cho tới bây giờ chưa từng trách cô.

Nhưng càng là như thế, gông xiềng trói buộc trên người cô càng thêm nặng nề, không phải bà nội cho mà cô bị sự áy náy và hối hận nặng nề ngăn trở. Hơn nữa cô thi không tốt, từ nhỏ chị gái được bố mẹ nuôi dạy tỉ mỉ bên người lại thi đậu, tựa như ông trời đang muốn cô nhìn rõ cô không thể bằng chị gái.

Khoảng thời gian ở nhà bố mẹ cũng không khá hơn chút nào, ngược lại cô càng hiểu rõ rằng mình không được chào đón, không được hoan nghênh, chỉ là một người ngoài.

Ngọn núi lớn đè nặng trong lòng cô vô hình trung lại nhiều hơn một tầng, cô có thể cảm giác được rằng mình đang rơi xuống, lúc nào cơ thể cũng không còn sức lực, tinh thần sa sút, ứng phó xong đồng nghiệp và bệnh nhân ở bệnh viện thì khi về nhà chỉ có ngủ và ăn.

Đây cũng là nguyên nhân trong nhà chất đống rất nhiều đồ chuyển phát nhanh nhưng mãi vẫn không dọn xong, nguyên do là bởi cô cứ về nhà là sẽ mệt mỏi không muốn động chân động tay.

Nam Chi ngồi trước cửa kính, không khống chế được mà nhớ tới Tống Thanh.

Anh đã hãm sâu vào nhà tù, gặp nhiều đả kích như vậy mà trong mắt vẫn có ánh sáng, vẫn không cam lòng như trước, mưu toan giãy dụa, một lần nữa đứng lên.

Tràn đầy du͙© vọиɠ cầu sinh khiến cô rung động.

Chữ ‘Thanh’ này thật sự rất thích hợp với anh.

Hoa cũng cần không gian riêng tư để trưởng thành, Nam Chi thu hồi ánh mắt chăm chú, xoay người nằm trên giường, nhìn cây gậy chọc mèo mà cô lấy từ dưới tầng lên.

Khi nào Tống Thanh quật khởi, cô cũng tỉnh táo lại.

*

Trong phòng khách tầng một, Tống Thanh đang quan sát bốn phía.

Căn nhà này rất lớn, trên dưới có tất cả hai tầng, hai bên làm gác mái, ở giữa không có phòng nào khác. Phòng của Nam Chi ở bên trái, còn anh ở bên phải phía dưới phòng khách.

Phía dưới gác mái bên trái là nhà bếp, nối liền phòng giặt quần áo với ban công phơi quần áo.

Phòng khách bên phải cũng có ban công được ngăn cách bởi cửa kính, cảnh sắc bên ngoài rất đẹp.

Vị trí cũng rất tốt, ở giữa hướng đông và hướng tây, nghĩa là sẽ có mặt trời từ sáng đến tối.

Lần đầu tiên anh được nhìn thấy căn nhà như này, hoặc nói đây là lần đầu tiên anh được tận mắt nhìn ngắm, thậm chí còn được ở đây.

Có lẽ là bởi vì quá tốt nên anh mới bất động tại chỗ, không biết nên làm gì.

Anh lại ngẩng đầu, nhìn phòng khách mình sắp ở.

Nam Chi nói đành phải ủy khuất anh ở tạm chỗ này, thật ra đây đã là căn phòng tốt nhất mà anh từng ở.

Đây không giống như phòng khách mà Nam Chi đã nói, càng giống như phòng làm việc và nghỉ ngơi vậy. Nó là một gian phòng độc lập, bốn phía đều được cửa kính ngăn cách, giường, bàn và tủ đều có đủ cả, nói đây là một phòng ngủ đơn cũng không quá.

Khoảng trống ở giữa hai tầng mới khiến không gian mở rộng càng giống phòng khách hơn.

Rồi còn có cả ban công, ghế sô pha và TV.

Tống Thanh chần chờ một lát, cúi người xuống, tạm thời đặt túi xách của mình lên bàn, chậm rãi lấy ra từ bên trong một bộ quần áo.

Anh dự định tắm rửa trước, tuy rằng Nam Chi nói người anh không có mùi, hơn nữa mùi than trúc trên người rất dễ ngửi nhưng anh ở bệnh viện đã hai ngày không tắm rửa, còn ở ngay bên cạnh nhà vệ sinh. Mặc dù có cửa sổ thông gió nhưng anh vẫn lo lắng băn khoăn, có chăng là Nam Chi tốt bụng, nhìn ra được anh để ý tới điểm này nên mới cố ý an ủi anh.

Tống Thanh mang theo một cái áo T-shirt và quần đùi, vừa mới chuẩn bị rời đi thì chợt lui trở về, đổi thành quần áo mới nhất, sạch sẽ nhất của mình.

Lát nữa anh sẽ mặc bộ đồ này lên giường, cái giường sô pha kia mềm mại, sạch sẽ thế kia, mặc quần áo cũ nát sẽ làm bẩn nó mất.

Tống Thanh chọn một chiếc áo tay dài, quần cũng dài, cảm giác không quá cũ kỹ rồi mới đẩy xe lăn về phía nhà vệ sinh.

Cô từng nói anh có thể dùng tất cả đồ đạc trong nhà, cô còn cố ý nhấn mạnh điểm này nhiều lần, không ngừng lặp lại. Mặc dù cảm giác lúc cô nói những lời này, tâm tình của cô có vẻ không thích hợp nhưng anh vẫn có thể nhìn ra được sự thật lòng từ lời nói của cô.

Bằng không sẽ chẳng có việc cô nhấn mạnh nhiều lần như thế.

Xe lăn của Tống Thanh dừng trước bồn rửa tay, trước tiên anh rửa mặt cho sạch sẽ rồi mới vào nhà vệ sinh, cố định thắng tay xe lăn xong, anh vịn tay lên ghế mà Nam Chi đã chuẩn bị trước cho mình.

Ghế dựa khá lớn, đằng sau còn có lưng tựa, anh có thể mượn lực bám vào, quả thật rất tốt.

Lúc nãy anh đã nhìn thấy trong nhà cô có mấy cái ghế nhựa, lúc mở mấy gói hàng chuyển phát nhanh, bên trong còn có thêm hai, ba cái ghế nhỏ khác.

Cô gấp gọn lại đặt trong góc, thật ra thì đồ dùng trong nhà đã đủ cả rồi nhưng cô vẫn đặt mua mấy cái ghế nhựa nhỏ gọn, một phần chắc là do bàn ghế vừa cồng kềnh vừa lớn, nếu anh muốn di chuyển càng phải tốn nhiều sức lực hơn.

Cô rất tinh tế, cẩn thận.

Tống Thanh ngồi xuống cái ghế kia, cảm nhận được xúc giác mềm mại dưới ghế. Anh đưa tay sờ một chút, da thuộc bọc bên ngoài rất mềm, để nó thấm ướt sẽ rất đáng tiếc.

Tống Thanh do dự một lát rồi lại lui trở về, sau hai lần nhảy lên nhảy xuống, anh đau đến nỗi lông mày cũng nhíu lại. Nơi này không có người ngoài, anh không cần giả vờ ngụy trang nữa. Tống Thanh cúi đầu, xoa xoa xương quai xanh.

Lúc gặp tai nạn xe cộ, anh bị va chạm rất mạnh, rất nhiều chỗ gãy xương thể nhẹ. Bác sĩ nói anh còn trẻ, xương cốt rất tốt, sẽ không sao cả nhưng cũng không cho anh hoạt động mạnh, leo lên leo xuống nhiều sẽ ảnh hưởng đến xương cốt.

Tống Thanh nhắm mắt lại, chậm rãi nới lỏng phanh tay xe lăn, đi ra phòng khách, xốc rèm dưới cầu thang lên, lấy ra chiếc ghế nhựa được cô cất gọn vào bên trong.

Bên cạnh chiếc ghế nhựa chính là gói hàng chuyển phát nhanh lúc trước cô đá vào, lớn nhỏ còn có mười mấy gói hàng nữa. Một vài thùng hàng đã được tháo ra để lộ lớp chống xốc, thấp thoáng có thể nhìn thấy chậu hoa nhỏ và mấy món đồ trồng cây linh tinh khác, tất cả cùng nhau chen chúc trong một góc.

Vừa rồi lúc cô rời đi còn dặn anh đừng làm nữa, chờ khỏe lên rồi dọn cũng được.

Tống Thanh nhìn cơ thể mình, hình như hôm nay anh hoạt động cũng khá nhiều. Thế là anh khom lưng, ngồi trở lại xe lăn, đợi lát nữa còn tắm rửa chà xát thân thể, quả thật không còn dư thừa khí lực làm chuyện gì khác cả.

Tống Thanh buông rèm xuống, mang theo ghế nhựa, di chuyển xe lăn về phía nhà vệ sinh. Không lâu sau, anh đã xếp gọn chiếc ghế nhựa vào nơi tắm rửa.

Anh cũng vào theo, di chuyển thân thể ngồi sang chiếc ghế nhỏ rồi mới bắt đầu cởϊ qυầи áo của mình đặt lên mặt ghế bên ngoài.

Phòng vệ sinh luôn ẩm ướt nên có tấm kính ngăn cách, lúc tắm sẽ không làm ướt bên ngoài.

Tống Thanh đóng cửa lại, cửa kính ẩm ướt trong suốt rất dễ dàng nhìn xuyên qua, ánh mắt anh nhìn thấy bóng dáng của chính mình phản chiếu trên lớp cửa kính bên ngoài.

Cũng không tính là đặc biệt cường tráng, còn hơi suy dinh dưỡng.

Anh hất cằm lên, lộ ra vết trầy trên cổ. Trên thực tế, xương quai xanh, cánh tay hay trên ngực, tất cả đều là vết bầm tím tím, trên tai cũng có, chỗ xương hàm dưới cũng thế. Chỉ có điều đây là vết thương ngoài, sau khi đóng vẩy là sẽ biến mất, không thành vấn đề.

Tầm mắt Tống Thanh rơi xuống chân mình, trước kia anh chưa từng chú ý tới đôi chân này, cũng chưa từng nghĩ tới việc một ngày nó sẽ biến mất, cho nên anh chưa từng nhìn nó cho kỹ. Sau khi mất đi mới để ý tới, đương nhiên bây giờ anh sẽ không nhớ rõ bộ dáng vốn có, chỉ biết hiện tại hai chân mình vừa ngắn vừa xấu.

Mà khi tháo băng gạc xuống sẽ càng thêm dọa người. Sau khi vào viện được ba ngày, anh đã từng lén cởi băng gạc ra, máu và băng gạc dính liền vào nhau mang theo cơn đau đớn, anh vạch ra một góc để nhìn, tất cả đều là mũi khâu, từng đường ngang dọc, cho dù người chưa bao giờ để ý đến vẻ ngoài như anh cũng phải giật mình.

Tống Thanh nhìn nửa chân còn lại và băng gạc màu trắng phản chiếu trên lớp cửa kính, sau khi hít sâu một hơi mới xê dịch thân thể, đưa lưng về phía cửa kính kia, lấy chậu nhỏ mà anh đã mang vào lúc trước, thấm ướt khăn lông lau người.

Chân anh bị thương, không thể trực tiếp dội nước vào người, sẽ làm ướt băng gạc mất.

*

Trên tầng hai hướng đông, Nam Chi không ngủ được. Cô vẫn đang ngồi chơi điện thoại di động, sau một lúc chợt nhớ tới Tống Thanh.

Không biết anh đang làm cái gì nữa, đã rất lâu rồi mà dưới tầng không truyền đến động tĩnh gì.

Nam Chi suy nghĩ một chút, phủ thêm một cái áo khoác mỏng, từ trên tầng đi xuống, muốn nhìn xem Tống Thanh đang làm gì.

Lúc tìm anh, không hiểu sao cô nhớ tới mình đã từng cứu một con mèo nhỏ không đủ dinh dưỡng, trên người chỉ toàn là thương tích, mới hơn một tháng tuổi, chỉ thích chui vào trong ổ riêng.

Cô tắm rửa xong, trong lòng vẫn không yên tâm đi ra ngoài tìm con mèo. Sấy tóc xong, cô vẫn không yên tâm, lại đi ra ngoài tìm nó. Ngay cả lúc đánh răng cũng sợ rằng nó sẽ mất hoặc là kẹt ở góc nào đó, thế nên cô phải nhìn thấy nó an toàn thì mới yên tâm.

Hiện tại tâm tình của cô giống hệt như lúc đó, chân Tống Thanh đã không còn, làm cái gì cũng rất bất tiện, lỡ như lúc di chuyển bị ngã rồi đập vào đâu, hoặc là đυ.ng vào gáy thì phải làm sao bây giờ?

Cô lại nhớ tới con mèo nhỏ kia, cô đã dồn hết sức lực chăm sóc nó, mua sữa bột và thức ăn dành riêng cho mèo tốn hết năm trăm tệ, nói thật là đến cô còn không ăn món nào đắt như vậy. Sợ nó không hấp thụ được, cô còn mang nó đi khám bác sĩ thú y, dùng đủ thứ thuốc, cuối cùng nó vẫn không qua khỏi.

Nam Chi càng lo lắng cho Tống Thanh hơn, cô xuống tầng, lần lượt tìm một lượt quanh phòng khách.

Vừa tìm kiếm vừa nghĩ.

Nuôi một người cũng phải để tâm không ít hơn nuôi một con mèo là bao!