Cho Dù Cả Thế Giới Có Quay Lưng Lại Với Anh

Chương 11: Tôi cũng trồng hoa

Không biết sau khi những người đó biết tin tức này có khổ sở hay không, bạch nguyệt quang trong lòng mình đã bị cô mang đi, đã bị cô giấu trong nhà riêng.

Thật ra bọn họ đã từng có cơ hội, thế nhưng mấy ngày trước anh không được ai hỏi thăm tới cả. Theo lý thuyết, đại học vẫn có một nhóm lớp, một người nhận được tin tức thì cơ bản tất cả mọi người nên biết anh đã gặp chuyện ngoài ý muốn.

Lợi dụng lúc cháy nhà mà đi hôi của… chuyện giúp người làm niềm vui biến thành cơ hội tốt nhất để có được đóa tuyết liên sơn thánh khiết này.

Nhưng không ai ra tay giúp đỡ cả, nhiều nhất chỉ là họp nhóm cùng với những người khác đến thăm anh, đưa chút thực phẩm dinh dưỡng và hoa quả mà thôi.

Không biết là bọn họ không nhìn ra được sự khó xử của anh hay là đã nhìn ra được nhưng bất lực.

Phần lớn các cô gái ở độ tuổi này vẫn phải đưa tay đòi tiền bố mẹ, nếu đúng nhà trọng nam khinh nữ, không có nổi phòng riêng, bản thân phải dựa dẫm vào gia đình thì sao có thể nuôi anh được.

Nhiều nhất chỉ là lấy chút tiền tiêu vặt của mình để giúp anh trả tiền thuốc men.

Lúc Nam Chi nộp viện phí, nhân viên còn nói bạn bè của anh cũng nhờ gửi cho anh chút tiền.

Khẳng định trong đó cũng có tâm ý của mấy cô gái nhỏ.

Nam Chi nhìn anh, cảm giác điều kiện bề ngoài của anh đủ để khiến những cô gái có tiền để ý tới, thế nhưng không biết vì sao bọn họ lại không xuống tay.

Có lẽ là do ấn tượng của anh trong lòng bọn họ vốn không giống nhau, không còn mang đến cảm giác kiêu ngạo kia, cũng bớt đi phần nhiều hăng hái, không phù hợp tiêu chuẩn của bọn họ nữa.

Con gái ở độ tuổi này chỉ thích chơi đùa thôi, một khi phát hiện đối tượng thầm mến có một chút thiếu sót, tình yêu sẽ lập tức biến mất không còn chút tăm hơi.

Hiện tại hai chân anh đã tàn phế, cũng mất đi tương lai. Nếu như ở cùng một chỗ với anh, về sau bọn họ phải tự mình chăm sóc anh, mà có cô gái nào lại hy vọng bạn đời cứ mãi dựa dẫm vào mình chứ, sau khi cân nhắc lợi hại, chắc hẳn bọn họ đã lựa chọn buông tha cho anh.

Cuối cùng lại được cô mang về.

Người bên ngoài nhìn không ra nhưng cô lại rất rõ ràng… trong mắt anh vẫn còn ánh sáng, anh vẫn chưa chịu từ bỏ mà vẫn muốn hướng về phía trước.

Một người từ thời niên thiếu đã mang trên người đầy trói buộc cùng liên lụy mà vẫn có thể bước đến trước mặt mọi người, hiện tại trói buộc đã không còn, anh sẽ vì chính mình mà sống, thế thì sau này chỉ có thể đi nhanh hơn thôi.

Chỉ là anh vẫn chưa ý thức được, bị ruồng bỏ chưa chắc không phải là một chuyện tốt.

Ít nhất từ bây giờ đến về sau, anh kiếm tiền cho bản thân mình tiêu là được.

Từ nay về sau, vì chính mình mà sống.

*

Tống Thanh đang đợi cô mở gói hàng mới, vừa chờ đợi vừa có chút kỳ quái nhìn về phía cô.

Không hiểu vì sao giọng nói của cô lại chắc chắn như vậy, cảm thấy anh nhất định sẽ có người theo đuổi.

Cái người nghèo rớt mồng tơi chẳng móc ra nổi hai tệ trên người liệu có được người ta yêu thích hay không?

Thích cùng anh nhặt ve chai hay sao?

Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, cả ngày anh phải bôn ba vì kế sinh nhai, thời gian rảnh rỗi đều dùng để kiếm tiền và học hành, quả thật anh chẳng để ý tới chuyện nào khác.

Anh cũng không rõ người ta có thích mình hay không, nhưng anh nghĩ hẳn là sẽ không. Anh nhặt chai nước giải khát ngay trước mặt đám bạn, giữa trưa đến căn tin trường làm công, còn bị bọn họ thấy mình mang đôi tất của con gái.

Hẳn là không ai thích đàn ông con trai như vậy.

Được thích cũng không thể làm cho cuộc sống của anh tốt hơn một chút, cho nên người khác thấy anh như thế nào, có đáng ghét hay không, anh đều chẳng thấy sao cả.

Sau khi gặp nạn mới bắt đầu để ý những thứ này, cho nên trước mắt, anh cũng chỉ để ý tới một mình cô.

Chỉ có người này là ngoại lệ.

Chỉ cần quan tâm đến suy nghĩ của cô, không làm cô chán ghét là tốt rồi.

Tống Thanh thấy cô mở xong một bưu kiện chuyển phát nhanh mới, anh gập người với lấy thùng giấy. Bởi vì cách xa, thắt lưng anh cong lại dễn đến miệng vết thương bị ảnh hưởng, anh đau đến nỗi phải nhíu mày, động tác cũng dừng lại một chút.

*

Nam Chi đang thưởng thức món đồ trang trí mình mới mưa, nào là chậu cây, hạt giống, đồ làm vườn rất đẹp, chợt nhớ tới băng dính và cát đá vẫn còn trong thùng giấy, vốn muốn nhắc nhở anh chú ý một chút. Lúc cô ngẩng đầu lên liền phát hiện ngón tay thon dài đang ôm thùng giấy của anh hơi run rẩy.

Bàn tay kia không ôm thùng giấy nữa mà chuyển sang nắm thành xe lăn, dùng sức đến nỗi đầu ngón tay mất cả đi huyết sắc.

Bấy giờ Nam Chi mới chú ý tới, hình như có gì đó không đúng lắm.

Trên trán anh có giọt mồ hôi, sắc mặt và cần cổ chuyển sang màu trắng bệch không bình thường chút nào, giống như là đang chịu đựng sự thống khổ.

Nam Chi chợt ý thức được người này vẫn còn trong thời kỳ khôi phục, không phải là người khỏe mạnh hoàn toàn, đương nhiên không thể khom lưng, tránh động đến vết thương.

Cô vội vàng đứng lên, vội đá mấy thùng đồ chưa dỡ xong về phía rèm che bên cạnh phòng kho.

Vì cô làm biếng cất đồ, phía dưới cầu thang có một tấm rèm che để cô tiện tay cất tạm đồ vào bên trong.

Nam Chi đẩy xe lăn của anh: “Hôm nay đến đây đã, khi nào rảnh rỗi làm tiếp.”

Nhìn biểu hiện của anh không có việc gì liền cho rằng anh không sao, có lẽ người này đã sớm nhịn từ lâu, chỉ là không biểu hiện ra ngoài mà thôi.

Tống Thanh lấy tay ngăn cản bánh xe xoay tròn: “Tôi không sao.”

Nam Chi không nghe lời anh, kiên trì đẩy anh đến phòng khách, nhìn vết thương ở chân anh.

Băng gạc mới được bọc lại, không phải hôm nay thì chắc là từ ngày hôm qua. Nhìn vết băng gạc rất sạch sẽ, không có nhiều nếp nhăn chứng tỏ vết thương của anh được y tá chăm sóc cực kỳ cẩn thận.

Lúc trước khi anh lên xe, Nam Chi nhìn thấy một vệt đỏ bên ngoài không phải vết máu mà giống như là cồn i-ốt lưu lại, vì phải sát trùng nhiều nên cồn đọng lại trên tấm gạc thành vệt đen, nhìn từ xa rất dễ nhận lầm.

Thoạt nhìn không có việc gì, chắc là bởi vì hoạt động mạnh dẫn đến đau đớn, không để anh hoạt động nữa là được.

Nam Chi kéo ống quần của anh xuống, che đi chỗ nối liền giữa đầu gối và băng gạc, che khuất chút da thịt gầy còm bị lộ ra ngoài.

“Muộn rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi.” Sợ anh kiên trì tiếp tục làm việc, Nam Chi bồi thêm một câu: “Không thể chạm vào những thứ đó nữa, chờ đến khi anh khỏe lại mới được làm, biết không.”

Cô gian trá nói: “Chờ anh khỏe lại, không có thứ gì thoát khỏi tay anh được đâu.”

Chỉ là việc lặt vặt như gấp gọn thùng giấy, túi nilon, không quá mệt mỏi, thật ra trong lòng Nam Chi cũng tính toán sẽ giao cho anh việc này.

Cũng không thể ở không mãi, coi như là bù trừ tiền thuốc men và tiền thuê nhà đi.

Nam Chi nghe thấy anh nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng như cô dâu mới về nhà rồi mới yên tâm lên tầng.

Vừa đi vừa quay đầu lại nhìn anh, bóng người nho nhỏ với tông giọng rụt rè kia quả thật rất giống với bộ dáng cô dâu nhỏ mới về nhà chồng vậy.

Nam Chi không hiểu vì sao trong lòng mình lại có loại cảm giác lén lút nuôi cô vợ nhỏ ở nhà.

Mấy năm gần đây không biết chuyện gì đã xảy ra, con gái luôn thích gọi con trai là cô vợ nhỏ, gọi nam minh tinh là vợ yêu.

Mấy cô gái kia thuận miệng trêu đùa, mà Nam Chi thật sự đang nuôi một cô vợ nhỏ ở nhà mà.

Đúng là mình lợi hại hơn một chút.

Nam Chi đứng ở góc rẽ, thuận tay tắt đèn trong góc. Tắt xong, cô đứng ở đầu cầu thang, tận mắt nhìn thấy.

Nhìn thấy phía dưới dần dần tối xuống, không còn sáng sủa như trước.

Tống Thanh ngồi trong xe lăn, sau lưng là phòng khách trống trải, anh ngước mắt lẳng lặng nhìn cô.

Nam Chi lại tắt mấy bóng đèn ở góc bên cạnh, đèn ống, đèn led, đèn hành lang… dưới tầng càng ngày càng tối, chỉ có một mình Tống Thanh giống như con thuyền đánh cá trên biển, là tia sáng độc nhất vô nhị trên mặt biển bao la.

Không biết vì sao, cảm giác có chút cô độc, tịch liêu kia lại khiến Nam Chi bật sáng hai bóng đèn chính, chỉ tắt mấy bóng đèn nhỏ xung quanh. Nhưng dù có bật đèn lên thì dưới tầng vẫn là một mảnh tĩnh lặng.

Rốt cuộc cô vẫn xoay người, tiếp tục đi lên tầng hai.

Chưa có ai bước lên tầng hai, chỉ có bóng đèn ở đầu cầu thang, bên trong là khoảng không đen kịt, trong trẻo nhưng lạnh lẽo đập thẳng vào mặt.

Giống như thường ngày, Nam Chi bật hết tất cả đèn ở lối vào, sau khi bên trong sáng rõ thì cô mới đi vào.

Mặc dù đã bật hết đèn lên nhưng với diện tích lớn như vậy mà chỉ có một người ở, phong cách trang trí là tông trắng lạnh, không có một chút mùi vị gia đình khiến cô không tự giác được nhớ tới quê nhà.

Mặc dù đó là ngôi nhà nhỏ ba tầng, mặc kệ mấy giờ cô mới trở về, trong nhà luôn sáng đèn, có một bà lão ở trong sân đã nấu xong bữa cơm, mong chờ cô về nhà.

Mười mấy năm cô đều sống như vậy, không có bà nội, cô mới biết đèn trong nhà sẽ không tự bật sáng, cơm cũng sẽ không có sẵn chờ cô về ăn.

Trong phòng không ai quét dọn sẽ phủ bụi, không ai thúc giục cô mau rời giường không thì sẽ muộn, không ai thay nước, trong thùng nước sẽ không có sẵn nước nóng.

Không có bà nội, căn nhà trở nên trống trải hơn nhiều. Trước kia sống ở căn nhà ba tầng, mỗi tầng hơn một trăm mét vuông mà cô không cảm thấy rộng lớn, vậy mà hiện tại chỉ là căn hộ hai tầng, tầng một thấp hơn rất nhiều, phòng khách cũng nhỏ hơn không ít nhưng cô lại cảm thấy nơi này rất rộng lớn, trống trải vô cùng.

Con người đã quen quần cư, không thích ở một mình. Có lẽ chính bởi tâm lý này mà cô lại mang người ta về nhà cùng mình.

Lúc ấy trong lòng cô chỉ có duy nhất một ý nghĩ, mang về làm đồ trang sức cũng được, có chút nhân khí, có người hoạt động, ít nhiều cũng sẽ tốt hơn một chút.

Lúc trước cô cũng nghĩ tới việc cho thuê, nhưng cho thuê ít nhất phải chuẩn bị đầy đủ thiết bị cho người ta, cần thêm một phòng ngủ, mà tầng một còn chẳng có giường ngủ, dù sao thì sô pha cũng không phải là chiếc giường lý tưởng để nghỉ ngơi.

Rồi chỉ có cửa kính ngăn cách các phòng, không nói đến việc người ta có nguyện ý hay không, đến bản thân Nam Chi cũng cảm thấy không ổn tí nào, cho nên cô đã sớm cắt đứt ý nghĩ này.

Cho Tống Thanh ở là bởi vì cô cho anh ở miễn phí, không cần quá để ý những thứ kia.

Nam Chi đã vào phòng ngủ của mình, cô kéo rèm ra, để lộ một mặt tường bằng kính, ở giữa bức tường cũng có một tấm kính trong suốt.

Nam Chi ngồi trước cửa kính, nhìn xuống dưới, quan sát Tống Thanh dưới tầng.

Không biết có phải Tống Thanh chưa thích ứng được hay không, anh ngồi trên xe lăn, thật lâu không nhúc nhích.

Ánh mắt nhìn ra ngoài ban công, tới vị trí bồn hoa kia.

Nam Chi cầm theo chậu hoa, cố ý đặt ở nơi dễ thấy nhất để anh có thể quan sát được sự biến hóa của nó, để chậu hoa kéo dài sức mạnh cho anh.

Thật ra Nam Chi cũng trồng hoa, chậu hoa được sắp xếp ở vị trí dễ thấy nhất, lúc nào cũng có thể nhìn thấy. Mà cô thật lòng ôm hy vọng chậu hoa kia có thể tiếp thêm cho cô sức mạnh, để cô tỉnh táo lại.

Chậu hoa do Nam Chi trồng sinh trưởng ở nơi nghèo khó, là đóa tuyết liên thiên sơn nở rộ trên vách đá dựng đứng.

Rõ ràng đã rơi vào thung lũng, gãy rễ, gãy lá, bề ngoài nhìn có vẻ héo úa, phiến lá khô vàng nhưng sau khi lá khô rụng hết, bẻ gãy cành non sẽ phát hiện bên trong là màu xanh biếc.

Cô chờ mong kỳ tích xuất hiện, chờ mong cây khô hồi xuân, một lần nữa đứng ở vách núi cao vạn trượng nhìn xuống chúng sinh.

Khi bông hoa đó nở rộ trở lại, có lẽ cô cũng được khích lệ thoát khỏi cục diện hiện tại.

Nam Chi có ba căn nhà cho thuê, không thiếu ăn không thiếu uống, đã từng là hòn ngọc quý trên tay người khác, thế nhưng cô vẫn không vui.

Cái gọi là nhặt được của trời cho cũng là bởi vì lý do này chăng, cô rất muốn có được bông hoa kia.

Giống như Tống Thanh cần chậu hoa ngoài ban công cổ động, cô cũng cần đóa hoa ‘Tống Thanh’ khích lệ bản thân!