Thẩm Tố Tố có chút hoảng: “Ta chỉ nói giỡn thôi! Ta tự đi được! Huynh huynh huynh…cái gì cũng không được làm!”
“Cái gì, đại tiểu thư vừa nói gì?” Cố Trường Khuynh giả vờ không nghe thấy.
“Ta... ta tự mình... tắm ——” Thẩm Tố Tố kéo dài giọng nói từng chữ.
Cố Trường Khuynh vẫn giả trang tai điếc.
Thẩm Tố Tố có chút hoảng, nhưng cũng không hoàn toàn đẩy hắn ra. Mãi đến khi đi vào phía sau bình phong, mặt nàng mới đỏ bừng.
Thôi, dù sao cũng là nàng lừa hắn trước. Nếu đã thế, chi bằng dứt khoát để hắn giúp một chút, dù sao nàng cũng lười tự mình chà lưng.
—— ít nhất Cố Trường Khuynh trông bình tĩnh hơn Tiểu Mãn nhiều. Tuy hắn cũng mặt đỏ tai hồng, nhưng ít ra tay vẫn rất vững.
Khi Thẩm Tố Tố chuẩn bị tiếp nhận hiện thực, Cố Trường Khuynh đã ôm nàng vào thau tắm.
Cố Trường Khuynh nhẹ nhàng thả nàng xuống, thấp giọng nói bên tai nàng: “Ta cũng lừa muội, Tố Tố, tự mình tắm đi.”
Lúc này Thẩm Tố Tố mới nhận ra rằng, vừa rồi hắn lừa nàng.
“Cố Nam Chu!” Thẩm Tố Tố túm chặt đai lưng của hắn, “Huynh huynh huynh, huynh không biết xấu hổ, huynh là đồ dê xồm, huynh thật quá đáng, huynh bắt nạt ta!”
“Quả nhiên, huynh đưa ta ra ngoài là không có ý tốt mà, người Thẩm phủ không ở đây, huynh nháo ta như vậy liền.” Thẩm Tố Tố thực sự tức giận, dùng sức kéo hắn, thế nhưng lại làm đai lưng của Cố Trường Khuynh tuột ra.
Đai lưng của Cố Trường Khuynh buông lỏng, hắn vội vàng đè lại xiêm y của mình.
Hắn cong người, hơi bất đắc dĩ nói: “Tố Tố, đừng làm như thế.”
“Cứ thế đấy! Cứ thế đấy!” Thẩm Tố Tố kéo eo thon của hắn.
“Hay là Tố Tố thật sự muốn cùng ta tắm uyên ương?” Cố Trường Khuynh thong dong nói.
Thẩm Tố Tố vừa nghe, lập tức buông tay ra: “Huynh si tâm vọng tưởng!”
Cố Trường Khuynh chậm rì rì thắt lại đai lưng, hắn đã hoàn toàn khống chế được hình thức hành vi của Thẩm Tố Tố.
Muốn nàng làm gì, nói lời gì, chỉ cần cứ hoàn toàn làm ngược lại nàng là được rồi.
“Huynh đi mau.” Thẩm Tố Tố khẽ gảy nước ấm trong thau tắm một chút, nhỏ giọng nói.
“Được rồi.” Cố Trường Khuynh vẫn là dễ tính như thường.
Thẩm Tố Tố nghe thấy tiếng bước chân của hắn hoàn toàn đi xa rồi, lúc này nàng mới bắt đầu cởϊ qυầи áo của mình.
Nàng bước vào thau tắm, để cơ thể mình ngâm trong làn nước ấm.
Miệng Thẩm Tố Tố cũng ngâm trong nước, ục ục nổi mấy bọt bong bóng lên.
“Cố Nam Chu, xú hỗn đản, ọc ọc ọc ——” Thẩm Tố Tố vừa ngâm mình vừa mắng.
Âm thanh nói chuyện của nàng thật ra rất rõ ràng trong căn phòng yên tĩnh, Cố Trường Khuynh nghe được nhưng không trả lời.
Hắn luôn khắc kỷ giữ lễ, cho nên, ở chính trong mắt hắn, chuyện hôm nay hắn làm với Thẩm Tố Tố, ừ, đúng thật là rất hỗn đản.
Thẩm Tố Tố tắm rất lâu, đến khi gò má nàng hồng hết lên, nàng mới từ sau bình phong bước ra.
Nàng tự mình mặc quần áo, nàng tùy ý mặc cho nên đai lưng bên hông buông lỏng mà rũ xuống.
Thẩm Tố Tố ngáp một cái, đi vào phòng ngủ, nàng xốc màn trúc lên, dẫm lên giày thêu bò vào.
Cố Trường Khuynh đã sửa sang lại xong, mặc áo ngủ màu xanh nhạt, dựa vào bên giường xem tài liệu liên quan đến huyện Hàn Sơn và các cổ mộ, cùng hồ sơ đao kiếm.
“Cố Nam Chu, nhường cho ta một chút.” Thẩm Tố Tố dụi mắt, có chút mệt mỏi.
“Ừm.” Cố Trường Khuynh nghiêng người để cho nàng chút không gian để bò lên giường.
Lúc quay đầu lại, hắn chú ý đến đồ Thẩm Tố Tố đang mặc, nàng chưa từng chú ý đến những chi tiết này.
Cố Trường Khuynh lập tức dời ánh mắt, chỉ giơ tay nhẹ nhàng giúp nàng chỉnh lại khoác sa bào.
“Động cái gì mà động, lát còn phải cởi.” Thẩm Tố Tố ngai phiền phức như vậy.
Cố Trường Khuynh khụ một tiếng.
Thẩm Tố Tố cảnh giác nhìn hắn: “Huynh không được nhìn.”
Cố Trường Khuynh lập tức dời mắt đi, gò má lại có chút đỏ.
Từ sau khi gặp được Thẩm Tố Tố, mặt hắn luôn đỏ, cũng không biết là vì sao.
Tính cách của Cố Trường Khuynh luôn ổn trọng, nỗi lòng dao động như vậy thật là hiếm thấy.
“Hừ, ta biết ngay lòng huynh mang ý xấu mà.” Thẩm Tố Tố nhìn gò má ửng đỏ của hắn, lại hừ một tiếng.
Lúc này, Cố Trường Khuynh không phủ nhận, chỉ im lặng.
Thẩm Tố Tố bò lên giường, chui vào chăn mỏng ở bên trong.
Cố Trường Khuynh đứng dậy, chuẩn bị tắt đèn rồi ngủ với nàng.
Nhưng Thẩm Tố Tố lại túm chặt tay áo của hắn: “Huynh đang xem thư về đao kiếm sao?”
“Ừ, thông văn trên thành hoành đao kia rất đặc biệt, ta còn chưa suy nghĩ cẩn thận.” Cố Trường Khuynh gật đầu nói, “Tố Tố, ngủ trước đi.”
“Huynh nói một chút đi, ta muốn nghe, đừng ngủ sớm như vậy.” Thẩm Tố Tố nghe thấy được đề tài mình hứng thú, lập tức không còn buồn ngủ.
“Ừm, Tố Tố muốn nghe gì?” Cố Trường Khuynh hỏi.
“Thanh đao đó, là một thanh đao tốt sao?” Thẩm Tố Tố lập tức đưa ra vấn đề.
“Đúng vậy.” Cố Trường Khuynh gật đầu, “Trong ấn tượng của ta, không có thanh đao nào tốt hơn nó.”
“Vô nghĩa, huynh mất trí nhớ mà.” Thẩm Tố Tố bật cười.
“Trong trí nhớ mơ hồ, cũng không có.” Cố Trường Khuynh đối với quá khứ của mình, còn có chút ấn tượng mơ hồ.
“Nó hẳn là sản vật từ một vài triều đại trước, hẳn là lưu lạc từ trong cổ mộ ra.” Cố Trường Khuynh nói.
“Vậy — là ở lại chỗ này bắt hung thủ, hay là đến nơi thanh hoành đao đó xuất hiện?” Thẩm Tố Tố hỏi.
“Tố Tố muốn đi đâu?” Cố Trường Khuynh hỏi lại.
Hai phương hướng đều có thể điều tra, chính hắn còn chưa quyết định chọn phương án nào.
“Đi xem cổ mộ, ta muốn vào trong núi.” Thẩm Tố Tố nói, chủ yếu là nàng không muốn ở lại chùa miếu.
Thức ăn ở Chùa Di Đề để lại ấn tượng khó phai cho nàng.
“Được.” Cố Trường Khuynh xem xong khép sách lại.
“Thời gian ngắn hung thủ sẽ không trở về, ta sẽ để Hạo thúc và Trọng Cửu ở lại đây, ta mang muội đi cổ mộ nhìn xem một chút.” Cố Trường Khuynh giải thích.
“Huynh không chê ta phiền phức sao?” Thẩm Tố Tố hỏi, cười tủm tỉm.
“Đương nhiên là phiền phức.” Cố Trường Khuynh ăn ngay nói thật.
“Cố Nam Chu, huynh có thể gạt ta có được không?” Thẩm Tố Tố đấm bờ vai của hắn, lại tức giận.
Cố Trường Khuynh nắm lấy bàn tay đang lộn xộn của nàng — nàng đánh hắn không đau, giống như cào ngứa.
“Phiền phức ta cũng mang theo muội, dù sao ta có năng lực che chở muội, phiền phức chút cũng không sao.” Cố Trường Khuynh nghiêm mặt nói.
Thẩm Tố Tố nhẹ giọng cười: “Được rồi, coi như là huynh thức thời.”
Cố Trường Khuynh nắm tay nàng, hắn nghĩ một lát rồi nói: “Ta không chê muội ngốc.”
“Người trở nên thông minh thì phải trả một cái giá lớn, bị lừa gạt, bị thương tổn, hay là phải chịu những thứ gì khác.” Cố Trường Khuynh nói, “Ta không hy vọng muội như vậy.”
“Cố Nam Chu, huynh nhìn ta, ta sẽ để mình chịu ủy khuất sao?” Thẩm Tố Tố vẫn không muốn thừa nhận một số việc.
“Sẽ không.” Cố Trường Khuynh nói, nắm tay nàng, không rời mắt.
“Lại lừa ta.” Thẩm Tố Tố rút tay về, hờn dỗi.
“Ta sẽ không để muội chịu ủy khuất.” Cố Trường Khuynh khẳng định.
“Vừa rồi huynh khi dễ ta, ta bị ủy khuất rồi.” Thẩm Tố Tố nhớ lại chuyện vừa rồi.
“Muội gạt ta trước.” Cố Trường Khuynh giải thích.
“Ta có thể lừa huynh, nhưng huynh không thể lừa ta.” Thẩm Tố Tố rất bá đạo.
“Được.” Cố Trường Khuynh đáp, “Vậy Tố Tố gạt ta đi.”
“Huynh ——” Thẩm Tố Tố khựng lại, không biết phải nói gì mới tốt.
Nàng huynh huynh ta ta nửa ngày cũng không thể nói ra cái gì.
Nằm trên giường một lúc lâu, nàng có chút mệt nhọc, liền ngáp một cái.
Cố Trường Khuynh đứng dậy, tắt đèn.
Cả căn phòng chìm vào bóng tối, Thẩm Tố Tố lại nghĩ đến tin đồn ở huyện Hàn Sơn, bỗng cảm thấy một chút sợ hãi.
Thân thể nàng lạnh lẽo, cảm giác một trận hàn ý đánh úp tới.
“Cố Nam Chu, huynh chút gì đi.” Thẩm Tố Tố chạm chạm hắn.
Cố Trường Khuynh nghiêm khắc giữ khoảng cách một thước với Thẩm Tố Tố, khi nàng đưa tay ra, hắn còn hơi trốn đi một chút.
“Không được trốn ta.” Thẩm Tố Tố túm chặt lấy tay áo ngủ của hắn.
“Tố Tố sợ sao?” Cố Trường Khuynh nhận ra cảm xúc của nàng qua âm thanh run rẩy của nàng.
Thẩm Tố Tố phủ nhận: “Làm sao có thể?”
“Ừ.” Cố Trường Khuynh rút tay áo ra khỏi tay nàng, “Vậy mau ngủ đi, ngày mai còn phải vào trong núi.”
“Thôi được rồi, ta có chút sợ.” Thẩm Tố Tố hít hít mũi, cuối cùng vẫn thừa nhận.
“Đều là việc do con người làm, có gì mà phải sợ?” Cố Trường Khuynh an ủi nàng.
Ngay khi hắn những lời này, ngoài cửa sổ vọng đến tiếng vang thanh thúy, như thể có ai đó dẫm lên hành lang làm bằng trúc.
Khi Cố Trường Khuynh đứng dậy, còn không quên ôm Thẩm Tố Tố vào lòng.
Cô nương này quá yếu ớt, nếu hắn cách xa nàng một ít, không chừng nàng sẽ bị dọa ngất mất.
Thẩm Tố Tố sợ tới mức nước mắt cũng bắt đầu rơi: “Đây là cái gì?”
Cố Trường Khuynh ôm nàng, một tay đẩy cửa sổ ra, nhìn thấy bóng dáng một con mèo đen ở trên hành lang.
“Là con mèo.” Cố Trường Khuynh giải thích.
Thẩm Tố Tố vẫn còn đang sợ, Cố Trường Khuynh đóng cửa sổ lại. Thân thể nàng thật sự lạnh, ở mùa hạ vào ban đêm ôm nàng thật ra rất thoải mái.
“Ngủ đi.” Cố Trường Khuynh nhẹ nhàng che tai nàng lại.
Thẩm Tố Tố nghĩ một lúc rồi chui vào lòng hắn: “Đêm nay…… Đêm nay thả cho huynh một buổi tối, huynh ôm ta ngủ.”
Cố Trường Khuynh khẽ cười: “Sợ như vậy sao?”
“Ừm……” Thẩm Tố Tố nhỏ giọng đáp.
“Vậy ta phải bắt được hung thủ sớm một chút.” Cố Trường Khuynh lại nhẹ nhàng xoa đầu nàng, thấp giọng nói.