Phu Quân Hắn Thế Mà Là...

Chương 28: Đưa muội đi tắm

Mai Hách Hâm liền cùng Kỷ Lĩnh dùng cơm trước, còn Thẩm Tố Tố thì theo Cố Trường Khuynh đi gặp phương trượng chùa Thanh Tuyền.

Phương trượng chùa Thanh Tuyền pháp hiệu là Minh Thanh. Chỉ nghe pháp hiệu, người ta sẽ tưởng ông là một vị hòa thượng gầy gò, nhưng khi Thẩm Tố Tố gặp ông, lại cảm thấy vóc dáng ông có vài phần giống lão cha của nàng.

“Nam công tử, Thẩm tiểu thư.” Minh Thanh đã nhận được tin tức từ huyện Trường Châu, hành lễ chào hai người.

“Nhị vị đến xem thanh ma đao phải không? Mời theo ta.” Người xuất gia không khách sáo nhiều, sau khi vấn an đơn giản, Minh Thanh dẫn họ vào Phật đường nơi đang trấn áp ma đao.

Bên trong Phật đường, đèn đuốc sáng trưng, bàn thờ được thắp nến.

Trong điện, ở giữa, một chiếc kim lung (l*иg sắt) mạ vàng thật lớn được treo từ trên xuống, khóa kín lại. Trừ khi mở khóa, nếu không, thật khó mà tưởng tượng có người có thể chui qua khe hở nhỏ hẹp của chiếc kim lung đó.

Bên trong kim lung, có một bộ giá đao, trên giá treo một thanh hoành đao ánh lên hàn quang lạnh lẽo, lưỡi đao chỉ về hướng dinh thự của Mai huyện lệnh.

Về cách xác định phương hướng cụ thể của thanh ma đao, Minh Thanh đại sư giải thích: “Vào lúc chính ngọ, ánh sáng mặt trời sẽ chiếu vào Phật đường, dựa theo bóng đao và chiều dài của nó, có thể xác định được khoảng cách giữa chùa Thanh Tuyền và dinh thự của Mai huyện lệnh.”

“Sau khi mọi người liên hệ cùng với di chuyển hoành đao, Mai huyện lệnh cùng chúng ta nghiên cứu mãi mới tìm ra điều này.” Minh Thanh giải thích.

Thẩm Tố Tố liếc nhìn thanh hoành đao, nàng cảm nhận được sự áp bách của tuyệt thế binh khí, trên lưỡi đao có những hoa văn cổ quái, không biết có tác dụng gì.

“Thanh hoành đao này có chút cổ quái.” Cố Trường Khuynh nói, “Ta chưa từng thấy kiểu thông văn đúc này bao giờ.”

Thẩm Tố Tố hỏi: “Thông là cái gì?”

Minh Thanh đại sư khẽ ho và giải thích: “Thẩm tiểu thư, thông tục mà nói, chính là những khe lõm trên lưỡi, giúp giảm trọng lượng, và cũng tiện… lấy máu khi gϊếŧ người.”

Nghe xong Thẩm Tố Tố cả kinh, tay run lên.

Cố Trường Khuynh biết nàng vừa sợ nhưng cũng vừa thích xem náo nhiệt, nên nắm chặt tay nàng, giúp nàng bình tĩnh lại.

“Chứ không sao gọi thanh đao này là thanh tà đao?” Minh Thanh đại sư tiếp tục nói, “Tăng nhân trong chùa Thanh Tuyền của ta ngày ngày đêm đêm tụng kinh cũng không thể ngăn cản hơi thở của thanh đao này.”

“Minh Thanh đại sư, người cũng tin rằng đây là ma đao gϊếŧ người?” Cố Trường Khuynh có chút kinh ngạc.

“Đương nhiên là không phải.” Minh Thanh cười, “Trong chùa ta có nhiều tăng nhân như vậy, mỗi ngày ăn no không có việc gì làm, thế cho nên phải tìm chút việc cho bọn họ làm.”

Cố Trường Khuynh: “…”

“Như vậy cũng có thể an ủi bá tánh huyện Hàn Sơn. Chúng ta không tin vào mấy chuyện ma quái này, nhưng họ lại lo sợ, không ngủ được vì những lời đồn về thanh ma đao này.”

“Thế nhưng, sau khi ta trấn áp ma đao, vẫn có người chết ở huyện Hàn Sơn. Đây là vấn đề khó giải quyết.” Minh Thanh đại sư nhíu mày nói.

“Minh Thanh đại sư, người chắc chắn chìa khóa kim lung của người bị trộm?” Cố Trường Khuynh hỏi.

“Không thể nào.” Minh Thanh trả lời chắc chắn.

“Vậy chìa khóa kim lung ở nơi nào?” Cố Trường Khuynh hỏi.

“Ở chỗ này.” Minh Thanh đại sư có chút ngượng ngùng.

Ông chắp tay hành lễ với Thẩm Tố Tố và nói: “Thẩm tiểu thư, người có thể tạm thời tránh một chút không?”

Thẩm Tố Tố hỏi: “Có gì mà ta không thể xem sao?”

Minh Thanh đại sư ngượng ngùng nói: “Khụ khụ, lão tăng muốn cởi giày.”

Thẩm Tố Tố sửng sốt một lúc lâu, lúc này mới trốn ra phía sau Phật đường.

Minh Thanh nhấc chân, cởi giày, rồi lấy ra một quả chìa khóa vàng từ bên trong.

Cố Trường Khuynh hiểu ngay tại sao Minh Thanh lại chắc chắn chìa khóa kim lung sẽ không bị mất trộm.

Độc thủ phía sau màn bày ra những việc này, ít nhiều cũng là được coi là một nhân vật, gã cũng không thể đi cởi giày của một lão tăng đúng không?

“ Thủ đoạn giấu đồ quan trọng của bá tánh chúng ta, cần học hỏi một chút.” Minh Thanh vừa nói, vừa dùng chìa khóa mở kim lung, “Nam công tử, thỉnh xem thử.”

Thẩm Tố Tố ở phía sau nghe thấy Minh Thanh đã cởi xong giày, vì thế nhanh chóng chạy ra.

“Ồ, Thẩm tiểu thư ra nhanh vậy?” Minh Thanh đại sư ngạc nhiên.

“Lại đây.” Cố Trường Khuynh nắm tay nàng, kéo nàng lại gần.

“Nhị vị vừa mới thành thân, tình cảm thật khiến người ta hâm mộ.” Minh Thanh đại sư nói lời khách sáo.

Cố Trường Khuynh vừa nắm tay Thẩm Tố Tố, vừa cầm đèn chiếu một vòng trên thanh hoành đao.

“Không có dấu vết.” Hắn giơ tay, nhẹ nhàng ấn vào chuôi đao.

Bề mặt kim loại trên thanh đao sáng loáng, nhưng khi hắn nhấn một cái liền để lại dấu vết. Điều này chứng tỏ trước đó hẳn là không có ai chạm vào thanh đao này, hoặc dấu vết đã bị xóa sạch.

“Ta phái tăng nhân ở đây ngày đêm tụng kinh, thực ra là để họ canh chừng thanh ma đao này. Tuy nhiên, những người tụng kinh đêm đó đều nói họ bất giác hoảng thần, khi tỉnh lại thì thanh đao đã thay đổi phương hướng.”

Cố Trường Khuynh gật đầu, hắn lại đưa Thẩm Tố Tố đi tìm kiếm trong phòng. Hắn sờ được dấu vết bột phấn trên cửa sổ bên Phật đường.

“Đây là gì vậy?” Thẩm Tố Tố tò mò lại gần.

“Đừng động…..” Cố Trường Khuynh đang định ngăn Thẩm Tố Tố lại, nhưng nàng đã dí sát vào.

Thẩm Tố Tố vừa mới ngửi bột phấn kia một chút, liền ngất trong lòng Cố Trường Khuynh.

Cố Trường Khuynh: “…”

Hắn ôm lấy nàng, ngón tay vân vê, dùng giấy gói lại số bột phấn còn sót lại.

Hắn không sợ loại mê dược này, nhưng người bình thường phỏng chừng không chịu nổi.

Minh Thanh còn đang ở ngoài Phật đường chờ bọn họ, đợi khi Cố Trường Khuynh ra ngoài, Thẩm Tố Tố đã ngất xỉu trong lòng hắn.

“Đây….” Minh Thanh kinh hãi.

Cố Trường Khuynh bọc gói bột phấn lại, rồi nhẹ nhàng gật đầu, giải thích để Minh Thanh không phải kinh ngạc: “Đây là mê dược đến từ Tây Vực, chỉ cần thuận gió hít vào một hơi, liền sẽ mất đi ý thức.”

Thật ra Thẩm Tố Tố vốn dĩ không ngất xỉu, nhưng nàng càng muốn ngửi, ngửi một chút, không phải ngất rồi sao?

“Việc này xác thật có người đang giật dây phía sau màn.” Cố Trường Khuynh nói. “Ta sẽ đưa đại tiểu thư về phòng nghỉ tạm trước, sáng mai lại tiếp tục.”

“Vậy còn thanh ma đao này?” Minh Thanh hỏi.

“Ta đã thả nó về vị trí ban đầu, chỉ hướng về phía ngoài thành không có định thự.” Cố Trường Khuynh trả lời. “Nếu thực sự có người có ý đồ làm chuyện vô liêm sỉ với Mai huyện lệnh, hắn nhất định phải tới di chuyển thanh đao này.”

“Đúng vậy.” Minh Thanh cẩn thận khóa kim lung lại, rồi đặt chìa khóa vào giày mình.

Cố Trường Khuynh ho nhẹ một tiếng, tựa như có chút không thể tiếp thu.

Cố Trường Khuynh ôm Thẩm Tố Tố trở về phòng, chùa Thanh Tuyền đã chuẩn bị một chỗ ở tốt cho họ. Tiểu viện này vốn chuẩn bị cho khách hành hương, được bày biện giống như một phòng ngủ của người thường.

Hắn đặt Thẩm Tố Tố lên giường, rồi ngồi ở án kỷ bên mép giường viết lại những gì đã tìm được trong hôm nay, chờ Thẩm Tố Tố tỉnh lại.

Sau một lúc lâu mất ý thức, Thẩm Tố Tố mới tỉnh dậy. Mở mắt, nàng nhìn thấy màn giường trước mặt sửng sốt một hồi lâu.

“Cố Nam Chu?” Thẩm Tố Tố lật người, nhìn chằm chằm Cố Trường Khuynh đang canh giữ bên mép giường, nàng xoa xoa hai mắt của mình, còn chút mơ màng.

“Muội ngửi mê dược còn sót lại trong Phật đường, nên hôn mê bất tỉnh.” Cố Trường Khuynh đứng dậy, rót một chén nước đưa cho nàng.

“Cơ thể có ổn không?” Hắn thấp giọng hỏi.

“Không có chuyện gì.” Thẩm Tố Tố nhận lấy chén nước, giận dỗi nói, “Cố Nam Chu, sao huynh không bảo vệ tốt cho ta?”

“Chẳng lẽ chỉ có mình ta bị hôn mê sao, sao huynh không có phản ứng gì?” Thẩm Tố Tố cảm thấy mình thật không còn mặt mũi.

“Có lẽ vì từ bé ta đã tiếp thu huấn luyện đặc biệt?” Cố Trường Khuynh cũng không nhớ ra những chuyện liên quan đến mình, đây chỉ là suy đoán của hắn.

“Huynh, huynh, huynh, ngửi mà không ngất, sao không thay ta ngửi?” Thẩm Tố Tố không chịu bỏ qua.

Cố Trường Khuynh cúi đầu, nghiêm túc nhìn vào đôi mắt của Thẩm Tố Tố, xác nhận rằng nàng vẫn tỉnh táo, không có vấn đề gì.

“Nếu ta cũng bị hôn mê, ai sẽ ôm muội trở về?” Cố Trường Khuynh cười khẽ một tiếng, “Huyện Hàn Sơn rất nguy hiểm, Tố Tố, tốt nhất đừng cách ta quá xa.”

Thẩm Tố Tố ngồi xếp bằng trên giường, một sợi tóc rủ xuống sườn má, nàng bĩu môi, cảm thấy có chút thất bại.

Quả nhiên, gặp phải chuyện, liền lộ ra mình không thông minh cho lắm.

“Làm sao vậy?” Cố Trường Khuynh đã ký lục xong chuyện hôm nay, hắn thuận tay ôm lấy Thẩm Tố Tố, thay nàng tháo trâm cài tóc trên đầu.

“Có phải ta thật sự rất ngốc không?” Thẩm Tố Tố nhớ lại dáng vẻ mình khi vừa mới vào cung, khi ấy, người nào cũng có thể lừa nàng, hại nàng.

“Hả?” Ngón tay Cố Trường Khuynh xuyên qua giữa những lọn tóc của nàng, hắn cười nói, “Không ngốc.”

“Huynh gạt ta?” Thẩm Tố Tố nhìn hắn, giận.

“Ừm.” Cố Trường Khuynh nhìn vào mắt nàng, thừa nhận.

Thẩm Tố Tố che mặt: “Ta tưởng mình cũng thông minh hơn một chút.”

“Thông minh quá cũng phải trả giá rất nhiều.” Cố Trường Khuynh đưa tay cuốn lấy lọn tóc của nàng, “Tố Tố như vậy là tốt rồi.”

“Ta ngất đi rồi có bị huynh cười nhạo không?” Thẩm Tố Tố tiếp tục phàn nàn.

Cố Trường Khuynh bị nàng chọc cười: “Tố Tố, ta không có cười muội.”

“Cố Nam Chu, huynh có thể đừng vừa cười vừa nói những lời này không!” Thẩm Tố Tố cảm thấy mình như đã bị vũ nhục.

Nàng đẩy ngực Cố Trường Khuynh, bắt đầu giận dỗi nói: “Sớm biết thế, ta đã vào cung rồi. Ở trong cung, ta có thể trưởng thành nhanh hơn, thông minh hơn.”

Thẩm Tố Tố nhớ lại mình cuối cùng ở trong mơ, nàng đã nương theo con diều đẩy tin tức ra ngoài để đẩy ngã Ngụy triều, khí phách cỡ nào chứ.

Nàng đang nghĩ ngợi, Cố Trường Khuynh đã nắm lấy cổ tay nàng, nắm thật sự chặt.

Lòng bàn tay hắn cực nóng, ép vào da nàng, lại có chút nóng lên.

“Không được vào cung.” Hắn nói.

“Huynh nói không được thì không được à?” Thẩm Tố Tố ngẩng đầu lên.

Cố Trường Khuynh nhớ tới cái tên trong mộng nàng gọi, hắn nhướng mày hỏi: “Đi tìm Ngụy Miễn?”

“Ai muốn tìm hắn! Cố Nam Chu, huynh đang nói lời ngu xuẩn gì vậy?” Thẩm Tố Tố mếu máo, thế mà lại muốn khóc.

Cố Trường Khuynh hoảng hốt, vội vàng ấn nàng vào ngực: “Đừng khóc.”

Thẩm Tố Tố nghĩ đến những gì sẽ xảy ra trong tương lai, cảm giác như nghẹn lại, hơi thở trở nên dồn dập.

Cũng may đây là mùa hạ, thời tiết nóng bức, hơn nữa nàng dựa vào ngực Cố Trường Khuynh, cho nên quái bệnh không phát tác quá nghiêm trọng.

“Ta không thèm tìm hắn, ta không quen biết hắn, đến cả trông hắn như thế nào ta cũng chẳng biết.” Thẩm Tố Tố gõ vào vai hắn, cả giận nói.

“Ừ….” Cố Trường Khuynh kéo dài âm điệu trả lời.

“Cố Nam Chu, ta thật sự không biết hắn, trong mơ ta gọi tên hắn, cũng chỉ là mơ thấy những chuyện xảy ra sau khi ta vào cung, có thể là ảo tưởng thôi.”

Thẩm Tố Tố cau mày nói. “Dù sao ta cũng chán ghét hoàng cung.”

“Ừ.” Cố Trường Khuynh tính tình tốt dỗ dành nàng, “Giờ không phải muội đang ở Giang Nam, làm những việc mình thích hay sao.”

“Được rồi, được rồi.” Thẩm Tố Tố thuận khí.

Nàng giận là vì mình quá ngốc, nhưng nói đi nói lại cũng tại Thẩm Nghiêm, từ trong giấc mộng tương lai cho thấy, nàng trời sinh cũng không phải đồ ngốc.

Nếu Thẩm Nghiêm dạy dỗ nàng tốt hơn, không chừng hiện giờ nàng cũng là một tiểu thư khuê các đoan trang, thông tuệ.

Nhưng mà… với chỉ số thông minh của lão cha nàng, hình như cũng không dạy nàng được nhiều, Thẩm Tố Tố tự an ủi bản thân mình như thế.

Aizzz, bọn họ chỉ là một đôi cha con ngu ngốc thôi, thật đáng thương.

Thẩm Tố Tố làm bộ làm tịch thở dài.

Nàng thở dài một hơi, hiện giờ cũng không thấy thương tâm nhiều.

Nhưng nàng thở dài, Cố Trường Khuynh lại xem là thật.

Hắn nâng gò má nàng lên, nhìn nàng mà nghiêm túc hỏi: “Vẫn còn giận sao?”

“Ừ.” Thẩm Tố Tố trả lời theo hắn.

“Vậy Tố Tố muốn như thế nào?” Cố Trường Khuynh lại nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của nàng hỏi.

“Ta muốn đi tắm.” Thẩm Tố Tố bỗng nhiên đổi chủ đề.

“Để ta bảo hạ nhân chuẩn bị nước.” Cố Trường Khuynh đáp, hắn đi ra ngoài phân phó.

“Bình thường ta tắm gội, Tiểu Mãn đều sẽ ở bên cạnh hầu hạ ta, giúp ta xoa lưng gì đó…” Chờ Cố Trường Khuynh quay lại, Thẩm Tố Tố tiếp tục lẩm bẩm.

Cố Trường Khuynh mỉm cười im lặng.

“Huynh đã nói sẽ làm chuyện Tiểu Mãn làm! Đến Hàn Sơn huyện rồi, không phải huynh định nuốt lời đấy chứ?” Thẩm Tố Tố ngửa đầu, dùng phép khích tướng.

“Cũng…cũng không phải không được…” Tuấn mi của Cố Trường Khuynh hơi nhíu, có chút do dự.

Nhưng mà trong lúc hắn đang do dự, gò má của hắn đã đỏ lên.

Chỉ là ngẫm lại, tình cảnh này có chút….xấu hổ, khó mở miệng, khó mà giải thích, khiến người ta…khụ khụ…khiến người ta thẹn thùng.

Thẩm Tố Tố nhìn hắn bị mình trêu mặt đỏ tai hồng, cảm thấy rất mỹ mãn.

“Cố Nam Chu, ta lừa huynh đấy.” Thẩm Tố Tố đứng dậy từ trong ngực hắn, kiêu ngạo nói.

Cố Trường Khuynh sửng sốt một lát, gò má vẫn còn hồng.

“Ta tắm gội Tiểu Mãn chưa bao giờ tới gần, nàng ấy nhìn thấy thân thể ta thì sẽ đỏ mặt, làm việc không nhanh nhẹn.” Thẩm Tố Tố nâng mặt nói, “Cho nên huynh cũng —— nghĩ cũng đừng nghĩ.”

Câu nói của Thẩm Tố Tố chỉ là thuận miệng miêu tả, nhưng lại khiến người nghe suy nghĩ mông lung. Cố Trường Khuynh nắm lấy cổ tay nàng, không lên tiếng.

“Ta tự mình đi tắm, huynh cũng đi đi.” Thẩm Tố Tố đứng dậy, ấn tay lên vai hắn, “Không được nhớ ta.”

“Chuyện đại tiểu thư phân phó, tất nhiên ta sẽ làm được.” Cố Trường Khuynh bỗng nhiên đứng dậy, bế ngang Thẩm Tố Tố lên.

“Cố Nam Chu, huynh làm gì vậy?” Thẩm Tố Tố kinh hô.

“Đưa muội đi tắm.” Cố Trường Khuynh nghiêm trang nói.