Cố Trường Khuynh rũ mắt nhìn Thẩm Tố Tố, lời định nói ra lại nuốt xuống.
Hắn trầm giọng nói: “Được.”
Từ chữ “được” này, Thẩm Tố Tố nghe ra được một chút cảm giác rối rắm.
Nàng chống nạnh nói: “Huynh đừng mơ chiếm tiện nghi của ta, Cố Nam Chu, ta đều đã đề phòng hết rồi.”
Cố Nam Chu bật cười, Thẩm Tố Tố nghi ngờ nhìn hắn.
Cuối cùng, nàng bị hắn cười đến phát bực, tức giận nói: “Không được cười!”
“Được.” Cố Trường Khuynh đáp.
Sau khi trở về Văn phủ, Thẩm Tố Tố mất mấy ngày để chuẩn bị đồ đạc cần mang đến huyện Hàn Sơn.
Theo ý Tiểu Mãn, nàng không đưa nàng ấy đi cùng.
Thẩm Tố Tố biết gan của Tiểu Mãn còn nhỏ hơn mình.
“Tiểu Mãn không đi.” Thẩm Tố Tố vừa lựa chọn trang sức thích trước gương vừa thì thầm, “Không biết thị nữ bên huyện Hàn Sơn biết chăm sóc người không.”
Cố Trường Khuynh ngồi dựa bên sập đọc sách, vừa lật sang một trang, vừa nói: “Nếu Tố Tố không ngại, ta có thể làm.”
Thật ra, Thẩm Tố Tố cũng không tính là khó chăm sóc, rất nhiều việc nàng đều có thể tự làm. Chỉ là đôi khi lên cơn bệnh, hành động sẽ trở nên khó khăn.
“Cố Nam Chu, ta thấy tay chân huynh thật là vụng về.” Thẩm Tố Tố nhớ tới lần trước hắn giúp nàng tháo trang sức trên tóc, đã dùng thời gian rất lâu.
Cố Trường Khuynh ho nhẹ một tiếng: “Ta có thể học.”
“Vậy thì huynh tới thử xem.” Thẩm Tố Tố vẫy tay gọi hắn lại.
Nàng ngẩng cổ, nới lỏng cây trâm búi tóc, mái tóc đen dài liền buông xuống, dừng ở bên hông.
Cố Trường Khuynh chạm nhẹ vào tóc nàng, dùng tay gom lại, nhưng tóc lại trượt khỏi kẽ tay như dòng nước chảy.
“Ta đã nói là huynh làm không được mà?” Thẩm Tố Tố đắc ý nói.
Nàng đưa tay búi lại tóc: “Ta chỉ biết búi kiểu đơn giản nhất thôi, Tiểu Mãn thì biết rất nhiều kiểu.”
Cố Trường Khuynh đè tay nàng xuống, không chịu thua: “Để ta thử lại.”
Hắn chậm rãi gom mái tóc dài Thẩm Tố Tố lại, vừa mới cột được một chút thì tóc bên sườn lại rơi xuống.
Thẩm Tố Tố thấy một người thường ngày bình tĩnh như hắn nay lại gặp phải chuyện bó tay không có cách nào, bộ dạng vụng về đó lại có chút đáng yêu, liền nở nụ cười.
Nàng nheo mắt hạnh, hai má lộ ra má lúm đồng tiền nhạt nhòa: “Cố Nam Chu, huynh thật là ngốc quá đi.”
Gò má Cố Trường Khuynh hơi ửng đỏ, vẫn tiếp tục nghịch tóc nàng: “Tố Tố, đợi một chút.”
“Ta là đại tiểu thư đó, tóc ta có thể để huynh chơi cả ngày?” Thẩm Tố Tố không cho hắn cơ hội luyện tập nữa, vì nàng phát hiện động tác chải tóc của hắn càng lúc càng thành thạo.
Nếu hắn thật sự học được, về sau nàng sẽ ít đi một lý do để trêu chọc hắn.
Cố Trường Khuynh ấn bả vai nàng, thật sự bắt đầu bắt đầu hăng hái. Từ nhỏ tới giờ, chưa từng có chuyện gì hắn không học được.
Mà… chải tóc cho nữ tử, đây là lần đầu tiên.
“Để ta thử lại.” Hắn dỗ dành nàng.
“Cố Nam Chu, dựa vào cái gì?” Thẩm Tố Tố nhướng mày hỏi.
“Tố Tố ra điều kiện là được.” Cố Trường Khuynh vừa thong thả ung dung búi tóc nàng, vừa cố kéo dài thời gian tiếp xúc.
“Ta đã cứu huynh rồi, cả người huynh đều là của ta, ta nói điều kiện gì huynh cũng phải làm theo ——” Thẩm Tố Tố chợt nhớ lại chuyện đó.
Cố Trường Khuynh thấp giọng cười khẽ: “Tố Tố lại nói mấy lời vui đùa gì thế?”
Lời nói bá đạo, kiêu ngạo đó từ miệng nàng nói ra, lại mang theo chút nũng nịu.
Tất nhiên, cuối cùng Thẩm Tố Tố cũng không đưa ra điều kiện gì, bởi vì khi cả hai đang vừa nói chuyện vừa trêu chọc nhau, Cố Trường Khuynh đã búi xong tóc cho nàng.
Kiểu tóc hắn búi là kiểu đơn giản nhất, nhưng thắng ở chỗ gọn gàng, không hề rối hay lỏng sợi nào.
Thẩm Tố Tố khó được mà thấy hài lòng: “Được rồi, sau khi tới huyện Hàn Sơn, phạt huynh mỗi ngày đều phải chải tóc cho ta.”
Cố Trường Khuynh nhận lấy cây trâm từ tay nàng, cài vào tóc nàng, tiện tay vỗ nhẹ lên đầu nàng.
Hắn gật đầu: “Được.”
---
Mấy ngày sau, bọn họ chuẩn bị khởi hành đến huyện Hàn Sơn. Thẩm Nghiêm vì không thể tự mình đi nên đã cử thân tín trong phủ là Thẩm Hạo đi.
Tiểu Mãn không muốn đến huyện Hàn Sơn, nhưng Trọng Cửu vốn xuất thân giang hồ, thích xem náo nhiệt, đặc biệt là chuyện kỳ lạ như ma đao gϊếŧ người khiến hắn vô cùng tò mò. Thế nên hắn xung phong nhận việc, cũng đi theo.
Chuyến đi này khá đơn giản, Thẩm Tố Tố không mang theo quá nhiều hạ nhân, chỉ mấy người như vậy cùng lên đường.
Khi huyện lệnh Hàn Sơn là Mai Hách Hâm đến, ông ấy còn mang theo một tôi tớ, là một vị trung niên đại thúc hòa nhã tên là Kỷ Lĩnh.
Kỷ Lĩnh phụ trách đánh xe cho Mai Hách Hâm, còn Trọng Cửu thì đánh xe cho Thẩm Tố Tố và Cố Trường Khuynh.
Ban đầu, Cố Trường Khuynh định cưỡi ngựa đi theo bên ngoài, nhưng Thẩm Tố Tố thấy ngồi một mình trong xe rất chán. Trước kia còn có Tiểu Mãn ngồi trong xe cùng nàng trò chuyện, giờ không có nàng ấy, nên chỉ đành gọi Cố Trường Khuynh vào ngồi cùng.
Lúc này Giang Nam đã vào mùa hạ, trong xe ngựa hơi nóng. Nếu là nhà phú quý bình thường, họ sẽ để băng trong xe hoặc trong phòng để làm giảm nhiệt độ, nhưng Thẩm Tố Tố chưa từng dùng đến những thứ đó.
Bởi vì thân thể nàng vốn đã đủ lạnh.
Nàng tựa vào sập bọc đệm trong xe, chán đến mức ngồi lột hạnh nhân, còn Cố Trường Khuynh thì ngồi bên sườn, cầm hồ sơ về huyện Hàn Sơn xem.
Bên trong xe ngựa thực ra không quá nóng, vì có Thẩm Tố Tố ở bên cạnh, không cần mở cửa sổ, không khí đã mát lạnh.
Cố Trường Khuynh là một thiếu niên trẻ tuổi, vào mùa hè cũng rất sợ nóng, theo bản năng mà ngồi sát về phía Thẩm Tố Tố một chút.
Thẩm Tố Tố đưa tay đẩy bờ vai hắn một chút, nàng đã sớm nhìn thấu dụng ý của Cố Trường Khuynh.
“Trước kia còn ghét bỏ ta, tới mùa hè thì lại muốn tới gần ta đúng không?” Thẩm Tố Tố không cho hắn lại gần.
Cố Trường Khuynh rũ mắt, lật một tờ hồ sơ, kiên nhẫn giải thích: “Trước kia ta chưa từng ghét bỏ đại tiểu thư.”
Thẩm Tố Tố định kiếm lý do để phản bác lời này của hắn, nhưng sau khi hồi tưởng lại hành động của Cố Trường Khuynh từ trước đến nay, lại chẳng thể tìm ra được dấu hiệu nào cho thấy hắn từng ghét bỏ mình.
“Vậy thì huynh chính là có mưu đồ với ta, không được.” Thẩm Tố Tố lại nghĩ ra một cái lý do khác.
Lời này vừa nói ra, Cố Trường Khuynh lập tức không dám tới gần nữa, ngồi thẳng người, khẽ ho một tiếng, quay mặt sang chỗ khác.
Thẩm Tố Tố lại không vui: “Huynh tránh ta sao?”
Nói rồi, nàng lại chủ động nghiêng người sang, tựa đầu lên vai hắn: “Cố Nam Chu, ta sẽ không để huynh được như ý nguyện đâu.”
Cố Trường Khuynh hơi nhướng tuấn mi, hắn nghĩ, như bây giờ… chẳng phải chính là được như ý nguyện rồi sao?
Từ huyện Trường Châu xuất phát, phải đến tối mới tới được Hàn Sơn. Lúc hoàng hôn, Cố Trường Khuynh lấy hộp đồ ăn ra, bày thức ăn vẫn còn nóng lên bàn.
Thẩm Tố Tố vừa ăn cơm chiều vừa hỏi: “Vậy cái gọi là ma đao ở huyện Hàn Sơn, huynh có manh mối gì không?”
“Tạm thời chưa có,” Cố Trường Khuynh đáp. “Những người đã chết, điểm chung duy nhất là từng chạm vào thanh hoành đao đó. Sau này, hoành đao được đưa đến chùa Thanh Tuyền, rồi lại có người chết, và đều là bị thanh đao đó chỉ vào.”
“Từ phú thương đến tiểu đạo tặc, thân phận và trải nghiệm của họ không có điểm nào giống nhau.” Cố Trường Khuynh trầm giọng nói, “Vì vậy ta muốn đi nhìn thanh hoành đao đó.”
Hắn vốn cũng rất thưởng thức những loại binh khí hiếm có khó tìm như thế, thanh hoành đao trước đây đã từng trải qua nhiều trận chiến, thân đao bị gãy đôi, khiến hắn thấy có chút đáng tiếc.
Tuy nhiên… với hắn, thanh đao đó vẫn chưa phải là tốt nhất.
Cố Trường Khuynh cụp mắt, âm thầm suy nghĩ.
Thẩm Tố Tố đảo mắt, nhắc nhở Cố Trường Khuynh: “Huynh cũng đừng để bị thanh đao đó câu hồn đi đấy.”
Cố Trường Khuynh suýt bật cười vì câu nói của nàng: “Tố Tố, đến dấm của đao mà cũng ăn?”
“Ta ta ta… Ta ghen cái gì?” Thẩm Tố Tố cả giận nói, “Cố Nam Chu, ta mới không thèm huynh.”
Nàng cúi đầu, vùi mặt lùa cơm, không nói thêm gì nữa.
Cố Trường Khuynh dỗ dành nàng: “Ta đương nhiên không bắt buộc phải có vũ khí tiện tay, chỉ là nếu có, sẽ càng có thể bảo vệ muội tốt hơn.”
“Ta lại đâu có chọc đến hơn mười tên hắc y nhân truy sát mình.” Thẩm Tố Tố ngẩng cằm nói, “Ngay cả Trọng Cửu cũng có thể bảo vệ ta.”
Ánh mắt Cố Trường Khuynh khẽ lóe, hắn hỏi: “Đại tiểu thư là không cần ta sao?”
“Ta—” Thẩm Tố Tố ngập ngừng, suy nghĩ một chút rồi nói: “Huynh còn có thể cưới ta mà.”
Cố Trường Khuynh sửng sốt, hắn im lặng suy nghĩ một lúc rồi không nói gì thêm.
Hắn biết, có lẽ Thẩm Tố Tố chỉ cần một người giúp nàng tránh khỏi việc bị hoàng đế triệu tuyển, còn người đó cụ thể là ai thì không quan trọng.
Nhưng nếu là người khác cưới nàng, ví dụ như vị Lương Chiêu kia chẳng hạn, hoặc là người mà nàng từng nhắc tới trong mộng, thì nàng vẫn sẽ như bây giờ sao?
Cố Trường Khuynh nghiêng đầu đi, im lặng rất lâu.
Thẩm Tố Tố không nhận ra sự thay đổi cảm xúc của hắn. Khi gần đến huyện Hàn Sơn, nàng vén rèm xe ngựa lên, nhìn phong cảnh của huyện Hàn Sơn ở xung quanh.
So với Trường Châu, địa thế nơi đó thoáng đãng hơn, có sông nước chảy qua, núi non trập trùng.
Còn huyện Hàn Sơn thì không giống vậy, khu vực lân cận huyện thành được bao quanh bởi những ngọn đồi thấp và núi non trùng điệp, không biết trong những dãy núi ấy cất giấu bí mật gì.
Cách không xa huyện Hàn Sơn, trên một sườn núi không cao, có một ngôi chùa cổ.
Khác với chùa Di Đề được Thẩm Nghiêm bỏ vốn tu sửa, chùa Thanh Tuyền là một ngôi cổ tự có lịch sử truyền thừa trăm năm. Từ xa nhìn lại, ngôi chùa cổ kính và trang nghiêm hiện ra giữa sườn núi, ánh sáng cam nhàn nhạt lọt ra từ cửa sổ, có lẽ là do đèn l*иg tăng nhân đang di chuyển bên trong phát ra.
Cố Trường Khuynh muốn đến xem thanh ma đao quỷ dị kia trước, liền đứng dậy, phân phó Trọng Cửu: “Đi chùa Thanh Tuyền trước.”
“Đồ trong chùa không thể ăn.” Thẩm Tố Tố kháng nghị, “Ta muốn vào huyện thành nghỉ ngơi.”
“Nhưng thanh ma đao cuối cùng chỉ về phía dinh thự của Mai huyện lệnh. Tố Tố, muội chắc chắn muốn ở đó không?” Cố Trường Khuynh nhắc nhở.
“Vậy thì ta muốn ăn đồ trong thành, huynh lén đi mua cho ta chút đồ ăn về đây.” Thẩm Tố Tố thoả hiệp.
“Được.” Cố Trường Khuynh gật đầu.
Mai Hách Hâm cũng không dám quay lại huyện thành. Nghe Cố Trường Khuynh muốn đến chùa Thanh Tuyền trước, ông ấy vội giơ hai tay tán thành.
“Nam công tử, mấy ngày nay ta theo cậu. Nghe nói cậu võ công cao cường, cho dù thật sự có quỷ thần, cậu cũng có thể một tay giải quyết.” Mai Hách Hâm xem Cố Trường Khuynh như cọng rơm cứu mạng.
“Mai đại nhân, ta sẽ để môn khách trong phủ là Trọng Cửu bảo vệ ngài.” Cố Trường Khuynh gật đầu nói.
“Cậu muốn đến gặp phương trượng chùa Thanh Tuyền trước sao?” Mai Hách Hâm hỏi.
“Có thể.” Cố Trường Khuynh ôm Thẩm Tố Tố đang chờ trong xe ngựa xuống.
“Ta cũng muốn xem.” Thẩm Tố Tố quyết định đi theo.
“Ừm.” Cố Trường Khuynh rất tự nhiên mà nắm lấy tay nàng.
“Lão Thẩm từng nói với ta, Thẩm tiểu thư có thính lực không bình thường đâu.” Mai Hách Hâm nói với Cố Trường Khuynh.
Mai Hách Hâm khen nàng, Thẩm Tố Tố có chút vui vẻ, liền ngẩng đầu nói với Trọng Cửu: “Trọng Cửu, lấy trong xe hộp đồ ăn đem cho Mai đại nhân một phần.”
“Ai da, Thẩm tiểu thư sao biết ta đói bụng vậy?” Mai Hách Hâm kinh ngạc.
“Mai đại nhân, là bụng ngài kháng nghị rồi.” Thẩm Tố Tố cười nói.