Thẩm Nghiêm nghe Mai Hách Hâm nói vậy thì vội vàng đứng dậy nghênh đón, đỡ lấy Mai huyện lệnh kêu cha gọi mẹ sắp đứng không vững.
Mai Hách Hâm vừa mới gào lên hai tiếng, ngẩng đầu đã thấy trong chính sảnh còn có hai người trẻ tuổi đang ngồi.
Hai người đều có vẻ ngoài vô cùng xuất chúng, vừa nhìn đã biết là một đôi.
“Đúng đúng đúng, ta nhớ ra rồi, cô nương nhà lão Thẩm hôm qua vừa mới thành thân.”
Mai Hách Hâm sờ soạng từ trên xuống dưới một lượt, từ trong tay áo lấy ra một chiếc tráp nạm vàng.
“Bên ta bận nhiều việc, chưa kịp đến đây chúc mừng, đây là hạ lễ.”
Quản gia nhận lấy chiếc tráp nạm vàng kia, Thẩm Nghiêm lên tiếng tạ ơn.
Thẩm Tố Tố xoay người, khẽ nói với Cố Trường Khuynh: “Thì ra ông ấy vẫn còn nhớ ta.”
“Mai đại nhân, lại đây ngồi nói chuyện.” Thẩm Nghiêm đỡ Mai Hách Hâm ngồi xuống, rót cho ông ấy một ly trà.
“Chắc lão Thẩm ông cũng từng nghe qua chuyện này rồi.”
Mai Hách Hâm uống một ngụm trà để trấn tĩnh rồi nói: “Bên Hàn Sơn huyện đã có rất nhiều người chết, đều là những cái chết kỳ lạ, tựa như đều liên quan đến một thanh hoành đao.”
“Thanh đao đó được phát hiện sau một trận mưa núi, từ trong bùn đất lăn xuống. Không phải có một vị đại sư chế tác binh khí ẩn cư tại Hàn Sơn huyện của ta sao, lúc ra ngoài thì nhặt được thanh hoành đao này. Ông ta xem như bảo bối mà cung phụng cẩn thận, nói đây là một thanh tuyệt thế bảo đao hiếm thấy trên đời.”
“Nhưng địa hình Hàn Sơn huyện khá đặc biệt, nơi đó có rất nhiều cổ mộ từ triều đại trước, bởi vậy có người cho rằng thanh đao này mang tà khí, không phải điềm lành.”
“Vị đại sư đó không tin tà, càng muốn cung phụng thanh đao kia. Chỉ qua mấy ngày, hàng xóm của ông ta đến báo với huyện nha rằng cả nhà vị đại sư đó đều đã chết. Ông ta chết trong sân, máu thấm cả sang viện cách vách, đến cả tường của hàng xóm cũng dính máu.”
“Một nhà hàng xóm đó khóc lóc thảm thiết, một phần nhỏ là vì cái chết xảy ra sát vách, chủ yếu là do ngôi nhà ấy trở nên không sạch sẽ, khiến họ bán nhà không được giá.”
“Đại sư mang thanh hoành đao về đã chết, nhưng đao thì lại không cánh mà bay. Bên phía chúng ta chưa điều tra ra được gì, ở ngoại ô lại có thêm người chết. Là một tên côn đồ ở huyện Hàn Sơn, hắn nghe nói thanh đao được xem như bảo vật nên đêm hôm đó đã đột nhập vào nhà vị đại sư, lấy trộm đao với ý định đem bán lấy tiền.”
“Người chết chính là tên côn đồ ấy.” Mai Hách Hâm run lập cập.
“Nhưng mà thanh hoành đao lại bị tên côn đồ bán đi mất rồi, bán cho một vị thương nhân giàu có trong huyện. Ai da, thật đáng tiếc, thương nhân này mỗi năm quyên góp cho quan phủ rất nhiều bạc.”
“Khi chúng ta lần theo dấu vết đến nhà phú thương, thì phát hiện hắn đã treo cổ trong nhà. Bên cạnh hắn chính là thanh hoành đao, trên đao còn dính máu — cả gia quyến của hắn đều bị gϊếŧ. Trong nhà nuôi biết bao nhiêu thê thϊếp xinh đẹp, thật đáng tiếc!”
Thẩm Nghiêm nhấp trà, nhướng mày thong dong nói: “Binh khí chẳng qua chỉ là vật chết, không có khả năng gây họa được.”
“Cho nên ta đã cho người thu dọn thi thể cả nhà vị phú thương, rồi chuẩn bị mang hoành đao về nha môn để điều tra kỹ lưỡng. Nhưng đêm hôm đó, một bộ khoái trong nha môn lại tự ý mang đao về nhà. Sau đó hắn cũng chết nốt.”
Thẩm Nghiêm: “……”
“Phương trượng chùa Thanh Tuyền ngoài Hàn Sơn huyện nghe chuyện này thì xung phong nhận việc, nói muốn trấn áp thanh ma đao này. Ta nghe vậy thấy cũng tốt, lập tức chuyển thanh ma đao này đến chùa Thanh Tuyền.”
“Phương trượng chùa Thanh Tuyền định chế một cái l*иg sắt mạ vàng lớn, khe hở rất nhỏ, người ngoài không thể chạm vào. Các tăng nhân trong chùa dùng kim lung bảo vệ hoành đao, ngày đêm tụng kinh siêu độ. Nhưng thanh ma đao này lại có thể tự mình di chuyển, các tăng nhân nói bọn họ tận mắt nhìn thấy nó trong đêm không ai chạm vào mà đổi hướng nằm trong l*иg.”
“Sau đỡ huyện Hàn Sơn, đúng hướng ma đao chỉ, lại có người chết. Ai da, chuyện này dọa ta chết khϊếp.”
“Ta còn cho người điều tra việc này, nhưng hai ngày trước, ma đao lại quay đầu chỉ thẳng về phía huyện nha của ta!”
Mai Hách Hâm sợ đến run cả người: “Giờ phải làm sao đây!”
Thẩm Tố Tố ngồi một bên nghe chuyện, cảm giác như đang nghe kể thoại bản xưa kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
“Mai đại nhân, ngài đừng chết ở Thẩm phủ đấy.” Quả nhiên Thẩm Tố Tố lỡ miệng thốt lên.
“Huhuhu, ta cũng sợ mà.” Mai Hách Hâm run như cầy sấy.
Thẩm Nghiêm từng đi khắp bốn phương, nhưng chưa từng nghe chuyện nào quỷ dị đến vậy. Ông rũ mắt, trầm ngâm uống một ngụm trà, cẩn thận suy nghĩ.
“Ta đã báo việc này lên Lương thứ sử. Bên trên nói sẽ phái người đến hỗ trợ. Lương thứ sử còn dặn ta nên hỏi thêm đồng liêu, mọi người cùng hợp sức mới mong giải quyết được chuyện này. Vậy nên hôm nay ta mới đến đây.”
Mai Hách Hâm cúi người thi lễ thật sâu với Thẩm Nghiêm.
“Lão Thẩm, ông nhất định phải cứu ta! Ta làm huyện lệnh Hàn Sơn bao nhiêu năm nay, chưa từng tham một đồng bạc, cũng không từng xử oan sai vụ án nào. Ngoài cái tật hay uống rượu ra, ta thật sự không có lỗi gì lớn a!”
Thẩm Nghiêm trầm ngâm một lát, có chút do dự, nếu ông đi đến huyện Hàn Sơn, thì bên huyện Trường Châu sẽ không còn ai quản lý công việc.
Trong số thuộc hạ, e rằng chỉ có Thẩm Hạo là người có thể tạm thời thay thế. Hắn hiện đang làm bộ đầu ở huyện nha Trường Châu, cũng xem như có chút kinh nghiệm.
“Để ta xem bên này có ai có thể điều sang đó được không.” Thẩm Nghiêm trầm giọng nói, “Chuyện này quá quỷ dị, ta cũng không chắc có thể giúp được gì.”
“Ta muốn đi xem!” Thẩm Tố Tố đột nhiên chen vào, vẻ mặt đầy hứng thú.
“Đã có nhiều người chết như vậy, nguy hiểm thế kia, con đi cái gì mà đi?” Thẩm Nghiêm nói.
“Đao của Nam Chu chẳng phải đã bị gãy sao? Thanh đao kia ta thấy không tệ.” Thẩm Tố Tố không tin mấy chuyện yêu ma quỷ quái.
Trong mắt nàng, thanh đao kia chẳng có gì xui xẻo, ngược lại cảm thấy nếu mang về cho Cố Trường Khuynh dùng cũng rất không tồi.
“Cái này……” Thẩm Nghiêm nhíu mày.
Vì Thẩm Tố Tố mang bệnh trong người, nên chỉ cần nàng có yêu cầu gì, ông đều cố gắng đáp ứng.
Nếu nàng muốn đi xem náo nhiệt, thì cứ để nàng đi cũng được, chỉ là vấn đề an toàn của nàng phải được đảm bảo.
Nhưng Cố Trường Khuynh chắc chắn sẽ đi theo nàng, có hắn bên cạnh thì dường như cũng không cần lo lắng quá nhiều.
Hai người ngủ chung một giường, chẳng lẽ hung thủ có thể vượt qua được Cố Trường Khuynh mà ra tay với con gái yêu quý của ông sao?
Trong lòng Thẩm Nghiêm đã xem Cố Trường Khuynh như con rể.
Hơn nữa, nếu ông đoán không sai, Cố Trường Khuynh nhất định có khả năng tra ra chân tướng vụ việc. Như vậy không chỉ giúp được Mai huyện lệnh, còn có thêm một phần nhân tình.
Nếu Cố Trường Khuynh lập được chút công trạng, ông cũng có thể nhân cơ hội tiến cử với Lương thứ sử, cho hắn một chức quan.
Tránh để người Giang Nam cười chê nữ nhi của ông gả cho một tiểu thị vệ.
Đang lúc Thẩm Nghiêm suy nghĩ, Mai Hách Hâm đã khen Thẩm Tố Tố: “Thẩm tiểu thư quả nhiên dũng cảm, khiến người khác kính nể.”
Thẩm Tố Tố rất hiếm khi được người ta khen ngợi, nên lập tức tươi cười gật đầu: “Phải phải, ngài nói đúng.”
Hôm nay tâm trạng nàng rất tốt, nghe gì cũng cảm thấy vui vẻ.
Cố Trường Khuynh khẽ nói với nàng: “Chuyện này rất nguy hiểm. Nếu muội muốn ta cầm đao, vậy ta đi mấy ngày, tra rõ án này xong sẽ mang đao trở về.”
Thẩm Nghiêm quả nhiên hiểu rõ hắn, Cố Trường Khuynh không thể nào ngồi yên làm ngơ trước chuyện như vậy, hơn nữa còn rất có lòng tin có thể tra ra sự thật.
Thẩm Tố Tố có chút tức giận: “Huynh đã nói sẽ bảo vệ ta, sao giờ lại muốn đi một mình?”
“Nếu muội muốn xem náo nhiệt thì không thể ——” ở cách ta quá xa. Những lời này của Cố Trường Khuynh còn chưa nói xong, Thẩm Nghiêm đã lên tiếng.
Ông phất tay nói: “Tố Tố, nếu con muốn đi xem thì cứ đi. Có khi còn có thể giúp được một chút.”
Thẩm Nghiêm biết Thẩm Tố Tố có thính lực vượt hơn người thường.
Trước đây ở huyện Trường Châu từng có vài vụ trộm cắp vặt, ông còn từng nhờ Thẩm Tố Tố đến giúp một tay.
“Giống như lần bắt đạo tặc trước kia sao?” Thẩm Tố Tố vừa nghe liền thấy hứng thú.
“Đến lúc đó xem tình hình thế nào rồi nói.” Thẩm Nghiêm cũng chưa nắm rõ tình hình cụ thể.
Mai Hách Hâm đang ở nhờ Thẩm Nghiêm tìm viện binh, nghe vậy thì liên tục nói lời cảm tạ.
Chuyện này coi như đã quyết định xong, nhưng trước khi Thẩm Tố Tố và Cố Trường Khuynh rời đi, Thẩm Nghiêm gọi Cố Trường Khuynh lại.
“Bọn họ có chuyện gì mà phải giấu ta vậy?” Thẩm Tố Tố lầm bầm, rồi cùng Tiểu Mãn rời đi trước.
“Nếu tiểu thư muốn nghe, thì cứ ở lại, dù sao người cũng có thể đứng ngoài cửa nghe trộm.” Tiểu Mãn kiến nghị.
“Không ——” Thẩm Tố Tố từ chối, “Ta muốn Cố Nam Chu trở về nói lại cho ta.”
“Tiểu thư, người muốn đi huyện Hàn Sơn, nhưng em thì không đi theo được.” Do tiếng Mai Hách Hâm quá lớn, chuyện ở Hàn Sơn huyện đã lan khắp Thẩm phủ.
Tiểu Mãn nghe xong thì lo lắng bất an, nàng ấy cũng sợ, nên không dám đi.
“Em không đi, vậy ai chăm sóc ta!” Thẩm Tố Tố rất là u sầu.
“Không phải còn có cô gia sao.” Tiểu Mãn nói, “Tiểu thư, em thực sự rất sợ, người đừng bắt em đi theo.”
“Hắn có thể làm được gì chứ.” Thẩm Tố Tố nhỏ giọng kháng nghị.
Lúc nàng cùng Tiểu Mãn đang thì thầm to nhỏ, thì ở thư phòng bên kia, Thẩm Nghiêm khẽ ho một tiếng, có phần ngượng ngùng nhìn Cố Trường Khuynh.
“Nam Chu à……” Thẩm Nghiêm dịu giọng nói, “Ta chỉ có một đứa con gái này, Hàn Sơn lại nguy hiểm như vậy, con nhất định phải bảo vệ con bé thật tốt.”
“Nhạc phụ, con sẽ làm.” Cố Trường Khuynh cụp mắt, nghiêm túc bảo đảm.
“Ta biết thuộc hạ của Mai đại nhân đều là người có năng lực, nha dịch trong huyện nha cũng chính trực, nhưng đến cả bộ khoái cũng đã chết, chuyện này quả thật nghiêm trọng.”
“Sau lưng chuyện này nhất định có kẻ chủ mưu, chẳng liên quan gì đến cây hoành đao kia cả. Ta cũng không tin quỷ thần, nhưng nếu tiếp tục điều tra, uy hϊếp đến chủ mưu sau lưng, nhất định bọn chúng sẽ ra tay với chúng ta.”
“Con thì ta không lo, chỉ là Tố Tố…… Ai…… Nhưng con bé cứ thích chen vào xem náo nhiệt, để con bé xem một chút thì cũng không sao đâu?” Thẩm Nghiêm ai thán.
“Nhạc phụ có điều gì, xin cứ nói thẳng.” Cố Trường Khuynh cảm thấy lời Thẩm Nghiêm như còn có hàm ý.
“Nam Chu, con phải luôn ở bên bảo vệ con bé.” Thẩm Nghiêm ho nhẹ một tiếng, nghiêm mặt nói.
“Ừm……” Cố Trường Khuynh có chút do dự, vì thoạt nhìn Thẩm Tố Tố lúc nào ghét bỏ hắn.
“Đêm qua thế nào, thì sau này cứ thế mà tiếp tục. Ta không tin hung thủ nào có thể vượt qua con mà làm hại đến Tố Tố.” Thẩm Nghiêm nói bóng nói gió.
Cố Trường Khuynh muốn để lại ấn tượng tốt với Thẩm Tố Tố, nên chính trực đáp: “Chuyện này, nhạc phụ nên trực tiếp nói với Tố Tố thì hơn.”
“Sao có thể được? A?” Thẩm Nghiêm liền nhảy dựng lên mấy bước, “Con bé sẽ mắng ta mất.”
Cố Trường Khuynh: “……” Mắng ta thì được?
“Con rể tốt!” Thẩm Nghiêm vỗ vỗ bả vai Cố Trường Khuynh.
“Vâng.” Cố Trường Khuynh gật đầu, cảm thấy phụ thân của Thẩm Tố Tố cũng thật thú vị.
Khi hắn chuẩn bị rời đi, Thẩm Nghiêm ở phía sau trầm giọng hỏi: “Kim Hạp, đã mở ra chưa?”
“Chưa.” Cố Trường Khuynh đáp.
“Nếu con mở rồi, thì đến tìm ta.” Thẩm Nghiêm cười, “Tuy ta không giúp được con nhiều, nhưng sẽ cố gắng hết sức có thể.”
“Không dám làm phiền nhạc phụ đại nhân, chuyện của ta, ta sẽ tự mình cố gắng.” Cố Trường Khuynh gật đầu nói.
“Người một nhà.” Thẩm Nghiêm cười hì hì.
Cố Trường Khuynh sửng sốt, sau đó cũng gật đầu, đáp khẽ: “Được.”
********
Thẩm Tố Tố ở tiểu đình ngoài viện cho cá ăn chơi, từ xa đã nghe thấy tiếng của Cố Trường Khuynh.
Nàng bước đến cạnh hắn, sóng vai cùng đi.
Thẩm Tố Tố vẫn thấy tò mò, nàng hỏi: “A cha đã nói gì với huynh vậy?”
“Nhạc phụ bảo muội chú ý an toàn.” Cố Trường Khuynh đáp, đồng thời cũng đang cân nhắc cách nói.
Hắn nghĩ, Thẩm Nghiêm đúng là cáo già, bản thân không dám nói, lại đẩy việc này cho hắn.
“Đó chẳng phải là việc huynh nên chú ý sao?” Thẩm Tố Tố nhướng mày nói.
“Huyện Hàn Sơn xảy ra chuyện kỳ lạ, kẻ đứng sau lại hung ác, ta nghĩ, ta hẳn nên… dán…bên người bảo vệ muội.”
Cố Trường Khuynh mở miệng, có phần ngượng ngùng.
“Được nha.” Thẩm Tố Tố đáp rất tự nhiên.
Nàng đi theo Cố Trường Khuynh thêm vài bước, rồi đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Vì thế Thẩm Tố Tố khựng bước, nghi hoặc hỏi: “Cố Nam Chu, huynh nói "bên người", là chỉ…”
“Tối hôm qua.” Cố Trường Khuynh trả lời ngắn gọn.
“Huynh —— đồ háo sắc!” Thẩm Tố Tố quả nhiên nổi giận, “Huynh mượn cơ hội này, cố ý chiếm tiện nghi của ta, ta mới không đồng ý đâu!”
“Ừm……” Ta dọn sang giường khác ngủ cũng được. Cố Trường Khuynh đang định nói như thế.
Nhưng Thẩm Tố Tố lại bồi thêm một câu: “Ít nhất phải cách ta một thước, gần nữa thì không được!”