Thẩm Tố Tố cầm bánh hoa đào trong tay, nhìn Cố Trường Khuynh tiến lại gần.
Nàng sửng sốt, đợi đến khi Cố Trường Khuynh cắn miếng bánh hoa đào xong, ngón tay mới khẽ co lại, rụt tay về.
“Đi… đi thôi.” Nàng có chút ngượng ngùng, tự nhủ trong lòng rằng tất cả chỉ là đang diễn trò mà thôi.
Thẩm Tố Tố buông rèm xe ngựa xuống, dựa lưng vào sập, tay nắm chặt ngực mình, cảm thấy mặt mình bắt đầu nóng lên.
Nàng xé giấy gói bánh đào hoa, cho vào miệng, vị ngọt lan ra nơi đầu lưỡi.
Đầu lưỡi Thẩm Tố Tố chạm vào răng, khẽ mắng một câu: “Đồ hỗn đản, ta cho huynh, huynh thật sự ăn.”
Nàng lẩm bẩm, cố gắng phân tán sự chú ý của bản thân. Nhưng âm thanh của Cố Trường Khuynh từ ngoài xe lại vang lên.
“Đại tiểu thư ban cho, ta sao dám không ăn?” Cố Trường Khuynh cười khẽ, một tay cầm dây cương bạch mã, nửa đùa nửa thật nói.
“Cố Nam Chu! Không được nghe lén ta nói chuyện!” Thẩm Tố Tố xốc rèm xe lên, cao giọng nói với Cố Trường Khuynh.
“Biết rồi.” Cố Trường Khuynh ngẩng lên nhìn nàng, trong mắt mang theo ý cười nhàn nhạt.
Thẩm Tố Tố thật sự rất thú vị, chỉ cần chọc một chút là đã nổi giận.
Hắn thấy Thẩm Tố Tố buông rèm xuống, lại giả vờ như không nghe thấy nàng trong xe đang mắng hắn tám trăm câu.
*********
Khi đến Thẩm phủ, bọn họ vừa lúc trông thấy Thẩm Nghiêm đang tiễn khách.
Lương Chiêu trước mặt người ngoài luôn tỏ vẻ là một thiếu gia kiêu ngạo tự phụ, nhưng khi đối diện với Thẩm Nghiêm lại rất quy củ.
“Thẩm thúc thúc, đa tạ đã tiếp đãi những ngày qua. Ta còn phải tham gia thơ hội ở Tô Châu, nên không thể ở lại Trường Châu lâu thêm nữa.” Lương Chiêu khom người nói với Thẩm Nghiêm.
“Được, được, đi đi.” Thẩm Nghiêm cười tủm tỉm đáp.
“Thẩm thúc thúc, chuyện lần trước ta từ chối Thẩm tiểu thư, thật sự chỉ là hiểu lầm, xin người đừng để tâm.” Lương Chiêu vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ ý định.
Thẩm Nghiêm vỗ vỗ bụng mình, cười nói: “Lương hiền chất, sao ta lại để bụng chuyện đó được, nữ nhi ngoan nhà ta không phải đã thành thân rồi sao?”
Khi nói, ông cố ý cắn thật nhấn mạnh mấy chữ “đã thành thân”.
Lương Chiêu lau mồ hôi trên trán, có chút xấu hổ: “Vâng, Thẩm thúc thúc, vậy ta xin cáo từ trước.”
Thẩm Nghiêm lễ độ phất tay chào, rồi sai tôi tớ trong phủ chuẩn bị xe ngựa cho Lương Chiêu.
Lúc Cố Trường Khuynh đến, vừa đúng lúc chứng kiến cảnh này. Hắn khẽ lắc dây cương bạch mã, liếc nhìn Lương Chiêu một cái.
Đêm đó, Lương Chiêu bị hắn dọa cho không nhẹ, dám tự tiện xông vào phòng khuê của vị hôn thê hắn, theo luật pháp Ngụy triều mà nói, nếu đêm đó Cố Trường Khuynh có gϊếŧ người thì cũng không có việc gì.
Lương Chiêu cố ý không nhìn Cố Trường Khuynh, chỉ cao giọng nói với Thẩm Nghiêm:
“Thẩm thúc thúc, chờ ta trở về Tô Châu, nhất định sẽ thi đậu công danh. Đến lúc đó áo gấm về làng, lại đến thăm ngài.”
Cố Trường Khuynh khẽ nhướng mày, vừa định mở miệng thì Thẩm Tố Tố đã tức giận thò đầu ra khỏi xe ngựa.
“Lương Chiêu, ngươi áo gấm về làng thì có liên quan gì đến cha ta? Lời này, ngươi dám nói lại trước mặt Thứ sử đại nhân lần nữa không?”
Hôm nay Thẩm Tố Tố vẫn còn mặc trang phục ở nhà, thần sắc rạng rỡ, dáng vẻ như hoa đào tháng ba, tươi tắn rực rỡ, thậm chí còn xinh đẹp hơn thường ngày vài phần.
Chủ yếu là vì tâm trạng nàng đang rất tốt.
Lương Chiêu đối diện với dung mạo mỹ miều của Thẩm Tố Tố, nói chuyện cũng trở nên lắp bắp: “Cái này... Thẩm tiểu thư, ta…”
Cố Trường Khuynh cưỡi ngựa đến gần, đứng chắn trước mặt Thẩm Tố Tố, che khuất tầm mắt của Lương Chiêu.
“Lương công tử, lộ trình đến Tô Châu không ngắn, mong rằng, khởi hành sớm một chút.” Giọng hắn trầm thấp nói.
Lương Chiêu vừa nhìn thấy hắn, ký ức ngày đó lại ùa về, y chỉ quay đầu bỏ đi, cưỡi ngựa rời khỏi Thẩm phủ.
Y không dám nhiều lời với Cố Trường Khuynh, bởi khí thế của người này thực sự rất đáng sợ.
Thẩm Tố Tố nhìn theo bóng dáng ý, hừ một tiếng, tưởng như vừa rồi nàng đang cãi nhau với Lương Chiêu.
Thực ra, người tức giận hơn lại là Cố Trường Khuynh.
Hắn dùng thân hình cao lớn của mình chắn ngang che mất tầm mắt nàng, thấp giọng nói: “Đừng nhìn nữa.”
“Ta mới không thèm nhìn!” Thẩm Tố Tố tức giận buông rèm xe ngựa xuống.
Ngoài cổng Thẩm phủ, Thẩm Nghiêm bước tới đón hai người, nói liền một mạch: “Tố Tố à, lão cha nhớ con muốn chết!”
Cố Trường Khuynh duỗi tay, ôm Thẩm Tố Tố từ xe ngựa xuống. Thẩm Tố Tố mỉm cười nói: “A cha, mới có một ngày thôi mà.”
“Nhưng một ngày này không giống những ngày khác a.” Thẩm Nghiêm ai oán nói.
“Không giống chỗ nào?” Thẩm Tố Tố ngơ ngác hỏi.
“Cái này... Ai da, ta làm sao mà dễ nói được đây!” Thẩm Nghiêm ấp a ấp úng.
Thẩm Tố Tố càng thấy tò mò.
Nàng an ủi lão cha vài câu rồi cùng ông và Cố Trường Khuynh đi vào trong Thẩm phủ.
Thẩm Nghiêm đi phía trước, Thẩm Tố Tố và Cố Trường Khuynh chậm rãi theo sau.
Trong đầu Thẩm Tố Tố vẫn đang tự hỏi vấn đề vừa rồi. Nàng nhỏ giọng hỏi Cố Trường Khuynh:
“Cố Nam Chu, a cha ta nói hôm qua không giống những ngày khác, rốt cuộc là không giống chỗ nào?”
“Đêm tân hôn.” Cố Trường Khuynh chỉ đáp mấy chữ, nhưng trên mặt đã hơi ửng đỏ.
“Huynh đỏ mặt gì chứ.” Thẩm Tố Tố kéo tay áo hắn, vẫn chưa hiểu ý.
“Nếu là phu thê chân chính, thì tất nhiên phải… viên phòng.” Cố Trường Khuynh gằn từng chữ một, giọng rất nhỏ.
“À…đây… là vậy a.” Thẩm Tố Tố lập tức quay mặt đi, giữ một khoảng cách nhỏ rồi giả vờ ngẩng đầu nhìn trời.
“Ta biết rồi, huynh không cần nói thêm nữa.”
Thẩm Tố Tố chắp tay sau lưng, cắn môi, rồi bồi thêm một câu: “Chúng ta cũng đâu phải phu thê thật sự.”
“Tất nhiên.” Cố Trường Khuynh khẽ nghiêng người về phía nàng, lại khẽ cười một tiếng.
Thẩm Tố Tố phải mất một lúc mới khiến bản thân quên đi chuyện đêm tân hôn kia.
Trong nhà chính, Thẩm Nghiêm đã bày sẵn trà ngon, hứng thú dạt dào pha trà tiếp đãi hai người.
Nhưng chẳng bao lâu sau, hạ nhân trong phủ vào báo có quan viên muốn gặp Thẩm Nghiêm.
“Nữ nhi của ta vừa mới thành thân, ta còn đang ngủ nghỉ tắm rửa đấy, bây giờ nói chuyện chính sự cái gì?” Thẩm Nghiêm không có ý định gặp khách.
Ông cẩn thận điều chỉnh lửa dưới ấm trà, sai tôi tớ ra khuyên khách quay về.
Nhưng lúc này, quản gia tiến đến, ghé tai thì thầm mấy câu với Thẩm Nghiêm, ông nghe xong liền cả kinh, nghiêm mặt nói: “Thật có chuyện như vậy sao?”
“Đúng thế, nếu không phải khó xử, Mai huyện lệnh cũng sẽ không đích thân đến gặp người.” Quản gia đáp.
Thẩm Tố Tố nghe hai người nói chuyện, trên tay vẫn nâng chén trà, tò mò hỏi: “A cha, có chuyện gì vậy?”
“Năm xưa khi ta mới nhậm chức ở Trường Châu, huyện lệnh Hàn Sơn bên cạnh từng giúp ta không ít, ta nợ người ta một ít nhân tình.” Vừa nghiêm túc pha trà, Thẩm Nghiêm vừa nói.
“Giờ bên huyện Hàn Sơn xảy ra chuyện, một mình Mai huyện lệnh không ứng phó nổi, nên mới đến mời ta qua hỗ trợ.” Thẩm Nghiêm nói tiếp.
Thẩm Tố Tố nghe vậy thì gật gật đầu. Khi còn nhỏ, nàng từng gặp Mai huyện lệnh, là một lão nhân rất dễ mến.
“Nhưng mà chuyện bên Hàn Sơn của bọn họ, ta cũng đã nghe đôi chút.” Thẩm Nghiêm vuốt vuốt chòm ria mép của mình, “Chuyện này chỉ sợ là không đơn giản.”
“Con muốn nghe! Con muốn nghe!” Thẩm Tố Tố háo hức nói.
“Nói ra thì, chuyện này cũng có liên quan đến Nam Chu.” Thẩm Nghiêm chờ Mai Hách Hâm tiến vào, vừa rót trà cho Cố Trường Khuynh vừa nói.
“Liên quan đến ta?” Cố Trường Khuynh nhíu mày, vẻ mặt nghi hoặc.
“Ừ.” Thẩm Nghiêm cười đáp, “Nam Chu, cây hoành đao ngươi quen dùng đó, không phải đã bị gãy sao, ta đã thấy vũ khí của ngươi rồi. Nếu là vũ khí do thợ tầm thường làm, thì với sức mạnh của ngươi, dùng không bao lâu là gãy.”
“Việc lạ ở Hàn Sơn, cũng có liên quan đến một cây hoành đao.” Thẩm Nghiêm thần thần bí bí nói.
Thẩm Tố Tố đang định nghe tiếp thì bên ngoài nhà chính đã vang lên tiếng kêu gọi cha mẹ inh ỏi, rồi Mai Hách Hâm chạy bổ vào.
“Lão Thẩm à! Lão Thẩm! Lần này ông phải cứu ta! Việc này mà không có người mệnh cứng thì không làm được đâu! Ai da ôi, làm huyện lệnh cái gì mà ai cũng tranh, ta thì làm không nổi nữa rồi!”
---
**Tác giả có lời muốn nói:**
Lương Chiêu quyết tâm cố gắng thi đỗ công danh, dù triều đại có thay đổi cũng không thể lay chuyển ý chí kiên định của hắn. Hắn chỉ mong một ngày áo gấm về làng, rồi hung hăng vả mặt Cố Trường Khuynh.
Hai năm sau, hắn đỗ Trạng Nguyên, được vào điện yết kiến Thánh Thượng. Ngay tại Kim Loan Điện, hắn lại gặp Cố Trường Khuynh.