Phu Quân Hắn Thế Mà Là...

Chương 24: Cho huynh ăn

“Cố Nam Chu, huynh cứ nói giỡn.” Thẩm Tố Tố có chút không tin lời Cố Trường Khuynh, nhưng vẫn bật cười.

Nàng thật sự rất vui.

“Người ta là hoàng đế đấy.” Thẩm Tố Tố từ trên giường bước xuống, thuận miệng nói, “Ta ở tận Giang Nam, cả đời này cũng chẳng có cơ hội gặp được hắn.”

Cố Trường Khuynh nghiêng đầu nhìn nàng. Trong ánh nắng sớm tươi đẹp, khuôn mặt nghiêng của Thẩm Tố Tố dịu dàng, mờ ảo như làn sương trên sông.

“Cả đời rất dài, biết đâu?” Hắn nói, “Nếu thực sự có ngày đó, muội không cần phải sợ.”

“Nhưng đời ta rất ngắn.” Thẩm Tố Tố cúi mắt xuống, từ trong hộp trang điểm lấy ra món đồ trang sức xinh đẹp cài lên tóc, soi trong gương mà chỉnh sửa.

Cố Trường Khuynh nhìn nàng, không nói gì. Hắn nhớ tới chuyện Thẩm Tố Tố không sống quá 25 tuổi.

Hắn mang theo đồ vật của mình, sang phòng bên rửa mặt chỉnh trang. Còn Thẩm Tố Tố thì đẩy cửa sổ, gọi Tiểu Mãn vào.

Khi Tiểu Mãn bước vào, liền thấy Thẩm Tố Tố hơi nghiêng đầu ngồi trước gương, nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài rủ trước ngực.

Tóc nàng mềm mại, từng sợi rơi theo đường cong mạn diệu ở trước ngực, tà áo mỏng manh như ẩn như hiện lộ rõ dáng eo thon gọn.

Chiếc áo khoác bên ngoài rũ lơi lả, để lộ gần hết bờ vai, cánh tay trắng nõn bị mái tóc che phủ, dáng người nàng dưới ánh mặt trời càng thêm nổi bật, đẹp đến ngẩn ngơ.

Tiểu Mãn ngây người một lúc lâu.

“Tiểu thư, tối qua… người mặc cái này ngủ chung một phòng với cô gia sao?” Cuối cùng, Tiểu Mãn không nhịn được, mở miệng hỏi.

“Đúng vậy, làm sao thế? Ta từ bi rộng lượng, chia cho hắn nửa cái giường ngủ.” Thẩm Tố Tố đúng lý hợp tình đáp.

Nàng ngẩng đầu, vén nhẹ một lọn tóc.

Lúc này Tiểu Mãn mới hiểu vì sao khi rời đi, bước chân của Cố Trường Khuynh lại vội vã đến thế.

Ai mà giữ bình tĩnh nổi chứ.

“Tiểu thư, người và cô gia chỉ là thành thân giả, vẫn nên chú ý nhiều một chút mới thỏa đáng hơn.” Tiểu Mãn vừa giúp Thẩm Tố Tố chỉnh lại y phục, vừa nói.

Khi nàng ấy giúp tiểu thư thay đồ, Thẩm Tố Tố túm lấy chiếc áo sa mềm mại, kiêu ngạo nói:

“Hắn không dám. Nếu hắn dám, ta sẽ đuổi hắn ra ngoài.”

Tiểu Mãn chỉ biết cười bất đắc dĩ: “Tiểu thư, người đúng là quá ngây thơ rồi.”

“Ngây thơ thì có gì sai đâu?” Thẩm Tố Tố nheo mắt cười. Trong giấc mộng tương lai nàng là người rất thông minh, nhưng nàng biết, thông minh như vậy thật sự rất khổ.

Nàng không muốn trở thành như thế.

“Ngây thơ thì sẽ bị nam nhân xấu lừa.” Tiểu Mãn nhắc lại một câu đang rất thịnh hành ở Giang Nam.

“Là mấy cô nương của Thanh Hà Môn nói?” Thẩm Tố Tố bật cười hỏi.

“Đúng vậy ạ.” Tiểu Mãn chải đầu cho Thẩm Tố Tố, thành thật trả lời.

“Ở Trường Châu này, nếu không phải Tống Trạch Cảnh nhà họ Tống gia nhập Thanh Hà Môn trước, ta cũng muốn tới đó chơi một chút.” Thẩm Tố Tố nhìn mình trong gương nói, “Thật đáng giận, tin tức của nàng ta còn nhanh nhạy hơn ta.”

“Thanh Hà Môn có vài vị cô nương đang làm quan trong triều, nếu không phải vậy thì dân gian đâu ai biết đến giáo phái này nhiều như thế.” Tiểu Mãn đáp.

“Để mặc các nàng chơi đi, ta đâu phải hạng người dễ bị cuốn theo.” Thẩm Tố Tố kiêu ngạo nói.

“Phải phải phải, tiểu thư, hôm nay người nên trở về Thẩm phủ để gặp lão gia.” Tiểu Mãn vừa nói vừa giúp nàng dán hoa điền lên trán.

“Ừm, ta thật không hiểu nổi, hôm qua cha ta khóc cái gì mà khóc.” Thẩm Tố Tố nhìn vào gương, cong môi đỏ cười.

Nàng nhớ lại, khi mình mặc hôn phục long trọng bước ra, lão cha của nàng nhìn thấy liền không kìm được nước mắt.

Tiểu Mãn cúi đầu, giúp nàng chỉnh lại búi tóc cùng trâm hoa, nhẹ giọng nói: “Tiểu thư, người chỉ giống lão gia ba phần thôi.”

“Nếu ta mà giống ông ấy, thì làm sao có thể là đệ nhất mỹ nhân Giang Nam?” Thẩm Tố Tố xoa nhẹ gò má của mình.

Ngón tay nàng dừng trước mắt nửa tấc, không nói gì thêm, chỉ ngây người nhìn vào gương.

Giống cha ba phần, còn lại bảy phần, dĩ nhiên là giống mẫu thân.

Thẩm Tố Tố vừa sinh ra, nương của nàng đã mất.

“Đi thôi.” Hàng mi dài khẽ chớp, nàng đứng dậy, tháo dải lụa màu thiến sắc trên tay áo xuống, vắt lên tay.

“Vâng.” Tiểu Mãn vội vàng bước theo nàng.

Khi Thẩm Tố Tố bước ra khỏi cửa, Cố Trường Khuynh đã chờ sẵn trong sân.

Hôm nay hắn mặc áo choàng tay bó màu lam đậm, bên hông thắt đai mới, bộ đai này được đặt chế riêng, giấu chủy thủ ở bên hông.

Dưới ánh nắng sớm, thân hình Cố Trường Khuynh cao lớn, tuấn dật, khí chất kiêu hùng, tựa như ngọn núi xa ở Giang Nam, cao rộng và trong lành.

Thẩm Tố Tố chợt nhớ đến cây hoành đao bị gãy của hắn.

“Hôm nào để cha ta tìm một thợ thủ công khác, chế tạo cho huynh một thanh hoành đao mới.” Thẩm Tố Tố bước đến cạnh hắn, lên tiếng.

Cố Trường Khuynh thuận tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng — dù sao cũng là tân hôn phu thê, ít nhiều gì cũng phải có chút dáng vẻ.

Thẩm Tố Tố cũng hiểu điều đó, nên không rút tay ra, để yên cho hắn nắm.

“Không vội.” Cố Trường Khuynh có yêu cầu cực kỳ cao với vũ khí của mình. Nếu để thợ tầm thường chế tạo hoành đao, hắn chẳng dùng được bao lâu, chẳng mấy chốc nó sẽ gãy vì sức mạnh của hắn quá lớn.

Hắn đã ủy thác người Văn gia đi tìm tin tức về bảo đao. Nếu tìm được manh mối, hắn sẽ tự mình đi tìm vũ khí.

“Như vậy sao được, không có vũ khí thì bảo vệ ta thế nào?” Thẩm Tố Tố nhướng mày nói.

“Ta đã sai người đi dò hỏi đường rồi.” Cố Trường Khuynh đáp.

“Vậy được rồi.” Thẩm Tố Tố cũng không hiểu gì về binh khí, Cố Trường Khuynh muốn làm gì, nàng cũng lười quản.

Sau khi ăn sáng xong, ra tới ngoài phủ, ngựa xe đã chuẩn bị sẵn. Cố Trường Khuynh đỡ Thẩm Tố Tố lên xe ngựa.

Tay Thẩm Tố Tố đặt lên tay hắn, nhẹ giọng hỏi: “Cố Nam Chu, huynh không lên sao?”

“Ta cưỡi ngựa ở bên ngoài.” Cố Trường Khuynh nói xong thì quay người lên ngựa.

Một tay hắn nắm dây cương, vén rèm xe ngựa ở bên hông ra một chút: “Nếu Tố Tố muốn thấy ta, chỉ cần vén rèm lên là được.”

“Ai… Ai thèm nhìn huynh chứ!” Thẩm Tố Tố có chút xấu hổ.

Nàng chui vào trong xe ngựa, trốn tránh không nói gì nữa.

Tiểu Mãn nhỏ giọng nói với Cố Trường Khuynh: “Cô gia, tiểu thư nhà ta là như vậy, chút nữa sẽ không nhịn được đâu.”

“Ta nghe thấy hết rồi đấy!” Thẩm Tố Tố ở trong xe cao giọng nói, “Tiểu Mãn, ta không cần em nữa!”

Cố Trường Khuynh ho nhẹ một tiếng, làm như không nghe thấy gì, chỉ lặng lẽ thúc ngựa đi trước.

Trọng Cửu nhìn hắn cưỡi ngựa phía trước, liền hỏi Tiểu Mãn: “Giờ có cô gia rồi, ta sẽ không bị đuổi việc đâu?”

“Nghĩ gì thế, Trọng Cửu, tiểu thư của chúng ta vẫn cần huynh đánh xe đấy.” Tiểu Mãn đáp.

Thẩm Tố Tố ngồi một mình trong xe, chưa được bao lâu quả nhiên liền bắt đầu cảm thấy buồn chán.

Ban đầu vì bị Tiểu Mãn trêu, nàng còn nghẹn không vén rèm ra nhìn bên ngoài, nhưng đi lâu rồi, nàng rốt cuộc cũng không nhịn được.

Khi đi ngang qua một quầy hàng nào đó, mũi Thẩm Tố Tố khẽ động, ngửi thấy mùi điểm tâm thơm ngọt dễ chịu.

“Dừng xe.” Thẩm Tố Tố thò đầu ra khỏi xe ngựa.

Nàng gọi lớn: “Nam Chu, ta muốn ăn điểm tâm, vị hoa đào, ta ngửi thấy rồi!”

Cố Trường Khuynh ghìm ngựa, hắn vẫn chưa quen với cách gọi “Nam Chu” kia, nhất là Thẩm Tố Tố gọi hắn như thế.

Nàng trước giờ vẫn gọi cả họ lẫn tên, nghe có vẻ xa cách, cũng có chút kiêu ngạo của cô nương gia khuê các.

“Được.” Hắn xoay người lại, nhìn Thẩm Tố Tố.

Cố Trường Khuynh xuống ngựa, đi đến trước quầy hàng, đưa cho ông cụ bán hàng mấy đồng tiền.

“Muốn vị đào hoa.” Hắn lặp lại lời Thẩm Tố Tố nói.

Cố Trường Khuynh xuống ngựa đi tới trước quầy hàng, đưa cho ông cụ bày quán một ít bạc.

“Lấy vị hoa đào.” Hắn lặp lại lời của Thẩm Tố Tố.

“Là hôn phu của Thẩm tiểu thư sao?” Ông cụ quả nhiên cũng ưa thích bát quái, “Hôm qua ta cũng đến uống rượu mừng của hai người.”

Thẩm gia xưa nay có quy củ, nếu có chuyện gì trọng đại cần chúc mừng, chỉ cần Thẩm giá bày tiệc, bất kể có được mời hay không, đều có thể đến thăm gia.

Thẩm Tố Tố và Cố Trường Khuynh thành thân cũng noi theo quy củ như vậy.

Thẩm Nghiêm hào phóng, vì tiền không phải của ông, mà là của hảo huynh đệ, Văn Trạch.

“Ừm.” Cố Trường Khuynh cụp mắt, trên mặt có chút đỏ nhẹ, quả thật giống một vị trượng phu vừa mới lập gia thất.

“Ha ha.” Ông cụ cười, đưa thêm mấy chiếc bánh hoa đào cho hắn, “Người trẻ tuổi ăn nhiều chút, coi như đây hạ lễ của lão già này.”

“Đa tạ.” Cố Trường Khuynh nhận lấy túi giấy gói bánh.

Hắn quay lại bên xe ngựa, không lên bạch mã, thân hình cao lớn đứng thẳng bên ngoài, hắn đứng đó cũng vừa vặn ngang với cửa sổ xe.

Cố Trường Khuynh gõ nhẹ lên vách xe ngựa, Thẩm Tố Tố vén rèm lên, nhìn hắn chằm chằm.

“Mua rồi.” Hắn đưa túi giấy cho nàng.

Thẩm Tố Tố nhận lấy, đếm thử, phát hiện nhiều hơn mấy cái: “Ông cụ kia cho nhiều rồi phải không?”

“Ông ấy nói vì đã uống rượu mừng, nên tặng thêm mấy cái bánh đào hoa coi như hạ lễ.” Cố Trường Khuynh thong dong đáp.

“Nhưng ta ăn không hết nhiều như vậy.” Thẩm Tố Tố lầm bầm.

“Thôi, cho huynh ăn một cái.” Nàng mở túi giấy, lấy ra một chiếc bánh đào hoa.

Thẩm Tố Tố dùng hai ngón tay kẹp bánh, chọn ra một cái bánh hoa đào đưa tới trước mặt Cố Trường Khuynh, cười tủm tỉm: “Ăn đi.”

Cố Trường Khuynh liếc mắt nhìn, lúc này trên đường phố vẫn chưa đông người, nhưng cũng có vài người qua lại.

Mấy người ấy giả vờ đi ngang, nhưng vẫn nhịn không được mà lén nhìn, cảnh tượng giữa hai người lúc này thật sự quá đẹp.

“Được.” Hắn khẽ cười, cúi đầu, cắn chiếc bánh hoa đào trong tay Thẩm Tố Tố.