Phu Quân Hắn Thế Mà Là...

Chương 23: Đừng sợ

Thẩm Tố Tố nhìn chằm chằm bóng dáng hắn, lúc Cố Trường Khuynh cởi đai lưng, nàng vội vàng nhắm mắt lại.

“Huynh huynh huynh —— Cố Nam Chu, huynh là đồ hỗn đản!” Thẩm Tố Tố che mắt, quay người đi.

“Ta mới không thèm nhìn huynh, huynh đừng tự mình đa tình.” Thẩm Tố Tố đỏ mặt, lầm bầm nói.

Cố Trường Khuynh cầm bộ hỉ phục đã thay ra đặt lên cánh tay, bước về phía Thẩm Tố Tố.

Thẩm Tố Tố vẫn không dám mở mắt: “Huynh mặc xong quần áo rồi sao?”

“Rồi.” Cố Trường Khuynh đưa mắt lướt qua thân thể Thẩm Tố Tố.

Hắn khẽ ho một tiếng, bởi vì bộ áo ngủ của Thẩm Tố Tố thực sự hơi mỏng.

“Ngủ thôi.” Hắn nói với nàng.

Hiện giờ sắc trời cũng không còn sớm, Cố Trường Khuynh nghĩ, đèn này vẫn nên tắt sớm một chút thì hơn.

“Cố Nam Chu, huynh đừng có giục ta.” Thẩm Tố Tố mở mắt nhìn hắn, hàng mi dài khẽ run.

Nàng cởi giày, bò lên giường.

Cố Trường Khuynh liếc nàng một cái thật nhanh, xoay người thổi tắt cây nến đỏ trên bàn.

Hắn nhìn không rõ, có lẽ sẽ không dễ khởi tà niệm.

Vì đèn đã tắt, lúc Thẩm Tố Tố bò lên giường thì không thấy rõ đường, suýt nữa đυ.ng vào đầu.

“Tắt đèn sớm như vậy làm gì?” Thẩm Tố Tố nói bằng giọng nũng nịu.

Cố Trường Khuynh không nói gì, nắm im lặng đi tới bên giường.

Hắn giơ tay tháo trâm cài tóc, vuốt tóc cho chỉnh tề rồi để tóc xõa xuống, rũ trên vai.

Thẩm Tố Tố tự mình lăn sang mép giường, bây giờ đã đầu mùa hạ, không cần đắp chăn quá dày.

Bệnh của nàng cũng đỡ hơn vào mùa hè.

Trước đây Thẩm Tố Tố còn cảm thấy giường mình rộng, nhưng khi Cố Trường Khuynh nằm xuống, nàng lại bắt đầu cảm thấy cái giường này hơi nhỏ hẹp.

Thân hình Cố Trường Khuynh cao lớn, một mình đã chiếm gần nửa chiếc giường, khiến Thẩm Tố Tố bị ép vào phía trong.

Thẩm Tố Tố vốn dĩ thân nhiệt thấp, nhưng không thấy khó chịu khi bị thân thể ấm áp của Cố Trường Khuynh áp sát.

Chỉ là bên cạnh còn có một người, khiến nàng thấy hơi căng thẳng, mãi không ngủ được.

Cố Trường Khuynh khép hờ mắt, hắn cũng chưa đi vào giấc ngủ, thân thể Thẩm Tố Tố rất thơm, hắn nhắm mắt, ban đêm yên tĩnh.

Dưới tình huống không nhìn thấy rõ và cũng không nghe thấy âm thanh gì, khứu giác trở nên nhạy bén hơn rất nhiều.

Mùi hương mát lạnh từng đợt ập tới, khiến nhịp thở vốn bình ổn của Cố Trường Khuynh mang theo một chút thấp thỏm.

Quả nhiên, không ngủ được, Thẩm Tố Tố bắt đầu tìm vấn đề ở trên người khác.

Trong bóng tối, nàng co lại ở một góc giường, nói với Cố Trường Khuynh: “Cố Nam Chu, tim huynh có thể đập nhỏ tiếng lại chút được không?”

Cố Trường Khuynh nằm trên giường với tư thế tiêu chuẩn, nhìn màn trướng mơ hồ phía trước, bình tĩnh đáp: “Không thể.”

Thẩm Tố Tố oán giận: “Ta ngủ không được.”

“Tố Tố muốn thế nào mới có thể ngủ được?” Cố Trường Khuynh hỏi nàng. Hắn nói chuyện với nàng thì sẽ không nghĩ đến những chuyện không nên nghĩ.

“Ta không biết, có người ở bên cạnh ta, ta không quen.” Thẩm Tố Tố vẫn cứ oán trách hắn.

“Ta ra ngoài phòng canh chừng cho muội?” Cố Trường Khuynh nghĩ, giấc ngủ này cũng không nhất thiết phải ngủ cùng một chỗ.

Thẩm Tố Tố lập tức kéo hắn lại: “Bị người ta phát hiện thì làm sao bây giờ?”

Cố Trường Khuynh thở dài một hơi: “Tố Tố, đừng nói nữa, một lát nữa là có thể ngủ được thôi.”

Thẩm Tố Tố kéo chăn mỏng trùm lên đầu, nhỏ giọng nói: “Vậy được rồi.”

Nàng nhắm mắt lại, cố gắng làm lơ sự tồn tại của Cố Trường Khuynh, gắng gượng đi ngủ.

Nhưng Cố Trường Khuynh lại nhẹ nhàng kéo chăn che mặt nàng xuống.

Trong bóng tối, đôi mắt Thẩm Tố Tố hơi phát sáng, nàng đối diện với đôi mắt thâm thúy của Cố Trường Khuynh.

“Cố Nam Chu, huynh kéo chăn của ta làm gì?” Thẩm Tố Tố tức giận.

“Sẽ ngộp thở.” Cố Trường Khuynh lo nàng nửa đêm bị ngộp chết.

“Được rồi.” Thẩm Tố Tố tự làm mình buồn bực đến mức mặt có chút nóng lên, hít một hơi không khí mới mẻ rồi đáp.

Cố Trường Khuynh đắp chăn mỏng lên bên hông Thẩm Tố Tố, xoay người trở lại vị trí cũ, tiếp tục nghĩ cách ngủ.

Hắn vốn đã gần như không suy nghĩ lung tung nữa, thật sự sắp ngủ rồi, nhưng lúc này Thẩm Tố Tố lại đưa một cánh tay trắng như ngó sen qua.

Nàng rất hào phóng, đem một nửa bên chăn mỏng của mình chia cho hắn.

“Cố Nam Chu, huynh không lạnh sao? Nếu cảm lạnh rồi còn phải làm phiền đại phu xem bệnh cho huynh.” Thẩm Tố Tố nói nhỏ.

Cố Trường Khuynh: “……”

Hắn không đáp, giả vờ ngủ, chỉ là hô hấp hơi loạn một chút.

“Cố Nam Chu, ta nghe được đấy.” Thẩm Tố Tố chọc chọc sống lưng hắn.

Nàng không nhìn được việc Cố Trường Khuynh dám ngủ trước nàng, vì vậy tìm mọi cách quấy rầy hắn.

“Tố Tố, ngủ đi.” Cố Trường Khuynh mở miệng.

“Huynh chờ ta ngủ rồi hãy ngủ tiếp.” Thẩm Tố Tố lại lần mò sờ vào tóc dài phía sau lưng hắn.

“Được.” Cố Trường Khuynh đáp.

Thẩm Tố Tố vừa lòng, tâm trạng nàng tốt thì quả thật có thể rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Chỉ một lúc sau, hô hấp của nàng trở nên đều đặn, cũng không nói thêm gì nữa.

Cố Trường Khuynh nhẹ nhàng thở ra một hơi, thân thể căng thẳng dần thả lỏng, hắn nhắm mắt, cũng chuẩn bị ngủ.

Nhưng Thẩm Tố Tố nằm phía trong giường lại cử động, có lẽ là đang mơ thấy thứ gì đó, hoặc cũng có thể chỉ là bản năng tìm kiếm hơi ấm.

Nàng trở mình, lăn về phía hắn, giơ tay ôm lấy cánh tay hắn.

Cơ bắp trên người Cố Trường Khuynh lập tức căng lên, trong bóng tối dày đặc, hắn rũ mắt nhìn thấy mu bàn tay mình bị nàng ôm chặt vào ngực.

Hắn có thể cảm nhận rõ xúc cảm từ đường cong nơi trước ngực nàng, rất mềm mại nhưng cũng lại lạnh lẽo.

Cố Trường Khuynh mím chặt môi, đang định rút tay ra khỏi ngực nàng, nhưng trong bóng tối, lông mày Thẩm Tố Tố lại nhíu lại.

“Ngụy Miễn, ngươi sẽ hối hận.” Thẩm Tố Tố nhỏ giọng nói trong mộng.

Nàng lại mơ thấy giấc mộng liên quan đến kiếp trước. Thẩm Tố Tố sau này hận vị hoàng đế đương triều kia, vì Thẩm Nghiêm đã chết dưới tay y.

Nàng chỉ có một phụ thân.

Trong giấc mộng kiếp trước, sau này có phản quân khởi binh từ phương nam, muốn cướp lại giang sơn từ tay Ngụy gia.

Trường An thất thủ trước, người dẫn dắt phản quân là một tướng quân trẻ tuổi không biết tên, lẻn vào hoàng thành, cải trang thành một trọng thần trong triều đình để thu thập tình báo trong thành Trường An.

Thẩm Tố Tố biết thân phận của hắn, nhưng nàng không tố giác với hoàng đế, ngược lại còn âm thầm giao toàn bộ bố trí binh lực trong thành Trường An cho vị tướng quân trẻ tuổi kia.

Nàng trở thành cọng rơm cuối cùng làm sụp đổ vương triều kia, nhưng lại chưa từng gặp hắn.

Khi vị tướng quân trẻ tuổi kia kia hạ triều, Thẩm Tố Tố thì thả diều trong cung. Đầu xuân, gió lớn, nàng kéo sợi dây nhỏ của diều.

Sau đó, tay nàng khựng lại, khiến dây đứt, diều rơi xuống vừa đúng trên đỉnh xe ngựa của vị tướng quân kia.

Trên giấy diều được chế tác đặc biệt, dùng mực nước đặc chế, tràn ngập tình báo.

Hôm đó đêm về, sau khi thả diều, Thẩm Tố Tố đã nói với hoàng đế đương triều câu nói kia.

Trong mộng, Thẩm Tố Tố cảm thấy bản thân cực kỳ lợi hại, có thể nghĩ ra kế sách truyền tình báo như vậy, đến cả hướng gió thổi như nào nàng còn tính cả rồi.

Đáng tiếc là, khi tỉnh lại, đầu óc nàng lại không sao nhớ được.

Có một số chuyện, chỉ khi tự mình trải qua mới có thể thúc đẩy trưởng thành, nếu chỉ như cưỡi ngựa xem hoa đi hết cả đời, thì cũng chỉ như đang đứng bên lề xem cuộc đời của người khác.

Chuyện kiếp trước đối với Thẩm Tố Tố mà nói giống như một cơn ác mộng. Trán nàng thấm mồ hôi châu, hô hấp cũng bắt đầu không ổn định.

Cố Trường Khuynh trở mình trên giường, xoay người lại, lặng lẽ nhìn Thẩm Tố Tố đang mơ ngủ.

Hắn dùng bàn tay còn lại đang rảnh rỗi, áp nhẹ lên gò má lạnh lẽo của Thẩm Tố Tố.

Từ sau khi mất trí nhớ, hắn vẫn luôn để ý mọi chuyện xung quanh, cái tên của hoàng đế đương triều là Ngụy Miễn tất nhiên hắn cũng biết.

Trên thế gian này, chắc chắn không có mấy người dám gọi thẳng tên húy của hoàng đế, vậy mà Thẩm Tố Tố lại có thể gọi ra tên họ của y trong giấc mơ.

Cố Trường Khuynh tiện tay nhéo nhẹ một chút lên gò má của Thẩm Tố Tố, không biết vì sao, hắn lại thấy hơi tức giận.

Nàng trong mơ lại gọi tên người khác, mà vị hoàng đế Trường An kia, năm lần bảy lượt triệu nàng vào cung, lần nào cũng cung cung kính kính.

Cố Trường Khuynh nhìn Thẩm Tố Tố một lúc lâu, nhưng cuối cùng vẫn ôm lấy thân thể lạnh lẽo của nàng vào trong lòng.

Hắn sợ nếu không ôm nàng, nàng ở trong mơ sẽ bị chính mình tức đến chết.

Một đêm bị bóng đè quấn quanh, Thẩm Tố Tố vốn nên tỉnh dậy giữa đêm vì thân thể không khỏe, nhưng nàng lại không cảm thấy có chỗ nào không thoải mái.

Như thể luôn có người ở bên cung cấp cho nàng độ ấm quý giá, Thẩm Tố Tố từ nửa đêm về sáng không còn mơ mộng gì nữa, nàng ngủ cũng rất sâu.

Đến khi tỉnh lại, nàng phát hiện mình đang bị Cố Trường Khuynh ôm, hắn đã tỉnh từ trước, đang yên lặng nhìn nàng.

“Cố Nam Chu! Huynh đang làm gì đó!” Quả nhiên, Thẩm Tố Tố bùng nổ.

Nàng lập tức buông tay khỏi cánh tay đang ôm của hắn, bỗng dưng ý thức được có thể là do bản thân tự dựa sang.

Cố Trường Khuynh cũng thành thật thừa nhận: “Muội có giấc mộng, không thoải mái, thân thể lại lạnh.”

“Ta ——” Thẩm Tố Tố lại nghĩ đến giấc mộng xui xẻo kia của mình, cau mày.

Cố Trường Khuynh tiện tay xoa xoa hàng lông mày đang nhíu lại của nàng: “Là ác mộng?”

“Đương nhiên!” Trong mộng người nhà của nàng đều chết cả, nàng muốn báo thù còn phải cực khổ bày mưu tính kế, đương nhiên là ác mộng.

Thẩm Tố Tố nhìn chằm chằm Cố Trường Khuynh, trong mắt thoáng hiện chút buồn khổ.

“Ngụy Miễn?” Đầu ngón tay của Cố Trường Khuynh theo hàng mi thanh tú của Thẩm Tố Tố vuốt xuống, dừng lại bên mai tóc của nàng, thuận tiện giúp nàng gom lại mấy sợi tóc rối.

Hắn bình tĩnh nói ra cái tên ấy.

“Làm sao huynh biết!” Thẩm Tố Tố luống cuống, trừng lớn mắt, sau đó vội vàng tránh đi, “Huynh biết Ngụy Miễn là ai sao?”

Cố Trường Khuynh hơi nhướn đôi tuấn mi: “Hoàng đế đương triều.”

“Vậy mà huynh còn dám nói thẳng tên hắn!” Thẩm Tố Tố đấm vào bờ vai hắn, “Huynh có biết quy củ không, đừng nói ra bên ngoài.”

“Trong mộng Tố Tố còn có thể gọi, sao ta lại không thể gọi?” Cố Trường Khuynh khẽ cười.

Thẩm Tố Tố quả nhiên không đánh hắn nữa, động tác của nàng cũng ngừng lại.

Nàng biết mà! Ngủ chung giường với người khác chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề, nàng sẽ nói mớ!

Hắn nhìn đôi mắt đang ngẩn ngơ của Thẩm Tố Tố, lòng bàn tay đắp lên lông mi của nàng, chỉ trầm giọng nói: “Tố Tố, đừng sợ.”

“Ta sợ cái chứ, ta mới không thèm sợ.” Thẩm Tố Tố lập tức đưa tay gạt tay hắn ra.

Cố Trường Khuynh lại đưa tay xoa đầu nàng một chút, bình tĩnh nói: “Dậy sớm chút, ta còn muốn cùng muội quay về Thẩm phủ.”

“Vậy huynh tránh ra.” Thẩm Tố Tố đẩy ngực hắn một chút.

Ngủ một đêm, áo ngủ của nàng có chút xộc xệch, động đậy một cái liền để lộ phần ngực trắng nõn.

Cố Trường Khuynh luống cuống tay chân, vụng về giúp nàng chỉnh lại quần áo.

“Ta tự mình làm!” Thẩm Tố Tố đỏ mặt.

“Được.” Cố Trường Khuynh quay người đi.

Thẩm Tố Tố đang cúi đầu chỉnh lại cổ áo, thanh âm của Cố Trường Khuynh vang lên ngay trên đỉnh đầu nàng.

“Ta đã nói sẽ bảo vệ muội chu toàn, đương nhiên là sẽ luôn giữ lời. Vậy nên, dù có là hoàng đế đương triều, muội cũng không cần phải sợ.”

Cố Trường Khuynh vẫn giữ giọng điềm tĩnh như thường, nói với Thẩm Tố Tố như vậy.

Tác giả có lời muốn nói:

Dấm của Cố Trường Khuynh: nghĩ một biện pháp… gϊếŧ hoàng đế.