Phu Quân Hắn Thế Mà Là...

Chương 22: Cố ý

Đột nhiên không kịp đề phòng, thân thể lạnh lẽo nhưng mềm mại của Thẩm Tố Tố rơi vào trong ngực, động tác trên tay Cố Trường Khuynh khựng lại một chút.

Hắn theo bản năng ôm chặt lấy nàng, nói: “Thân thể sao lại lạnh như vậy?”

Thẩm Tố Tố miễn cưỡng nâng tay đấm vào ngực hắn: “Cố Nam Chu, huynh còn dám nói!”

Nàng càng thẹn thùng, cảm xúc càng kích động, dẫn đến thân thể càng ngày càng lạnh.

Nhưng khi được Cố Trường Khuynh ôm lấy, thân thể nàng lại ngoài ý muốn dần dần ấm lên.

Cố Trường Khuynh ôm nàng, giữ lấy tay nàng đang vung loạn.

Giọng nói hắn cũng trở nên nói lắp: “Đừng động, ta… ta tháo vật trang sức trên tóc muội xuống.”

Thẩm Tố Tố cúi đầu, ngoan ngoãn không động nữa.

Cố Trường Khuynh cẩn thận giúp nàng tháo vật trang sức trên tóc đang vướng vào tóc mình.

Khi ôm Thẩm Tố Tố, thân thể hắn hơi lùi về sau, eo thon dựa vào bàn, nửa người trên nghiêng về phía sau.

Cố Trường Khuynh có chút tránh né Thẩm Tố Tố, thân thể nàng mềm mại, lại không có chút sức lực nào, mềm oặt dựa vào người hắn, rất dễ khiến người khác dao động.

Dù hắn có bình tĩnh đến đâu, cũng chỉ là một nam tử trẻ tuổi chí huyết phương cương.

Thẩm Tố Tố trừng lớn mắt nhìn hắn, ánh mắt mang theo tức giận.

Không sai, lần đầu gặp hắn, nàng cũng như vậy, không có sức lực, chỉ có thể bị hắn ôm lấy.

Sao bây giờ vẫn giống y như thế?

Chẳng lẽ nàng không thể bình tĩnh một chút sao!

Hai tay Thẩm Tố Tố dùng sức ở ngực Cố Trường Khuynh đẩy ra, nhưng vẫn không thể thoát khỏi vòng tay hắn.

“Tố Tố?” Cố Trường Khuynh gọi nàng.

Hắn cúi đầu, hơi thở trầm thấp dịu dàng phả vào tai nàng.

Thẩm Tố Tố mắng: “Đồ lưu manh.”

Nếu đã bị nàng mắng như vậy, Cố Trường Khuynh dứt khoát thực hiện triệt để hành vi lưu manh kia.

Hắn ôm lấy Thẩm Tố Tố, đặt nàng lên giường, cả người nàng rơi xuống đệm chăn mềm mại.

“Lò sưởi của muội đâu?” Cố Trường Khuynh đứng dậy, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng hỏi.

“Để trong hôn kiệu.” Thẩm Tố Tố nhớ lại lúc xuống kiệu, vì ngại lò sưởi vướng víu nên đã để lại trên xe ngựa.

Cố Trường Khuynh nắm tay nàng chặt hơn.

Cánh môi Thẩm Tố Tố khẽ run rẩy, hô hấp của nàng có chút không thoải mái.

Nàng quay mặt đi, không muốn nhìn Cố Trường Khuynh, chuyện này thật quá mất mặt.

Nàng thế mà lại cần hắn giúp mình sưởi ấm thân thể, như thế… còn ra thể thống gì nữa.

Khi Thẩm Tố Tố xoay người, bả vai nàng run nhẹ, cảm giác cơ thể lạnh buốt đến cực điểm.

Nàng hít sâu một hơi, cố làm mình bình tĩnh lại.

Thẩm Tố Tố nghe thấy sau lưng truyền đến một tiếng thở dài rất trầm thấp.

Cố Trường Khuynh cúi người, từ phía sau ôm nàng vào lòng một lần nữa, cằm hắn chống ở trên đỉnh đầu nàng, không nói gì.

Thẩm Tố Tố muốn giãy giụa, nhưng Cố Trường Khuynh vòng tay ra phía trước giữ lấy cổ tay nàng, không để nàng cử động.

“Thẩm Tố Tố, đừng động.” Hắn gọi cả tên lẫn họ của nàng.

“Ta… ta dựa vào cái gì mà không được động!” Thẩm Tố Tố vẫn còn già mồm.

“Ta ôm muội, muội sẽ thấy dễ chịu hơn.” Cố Trường Khuynh nói, “Nhưng ta… dù sao cũng là một…một…”

Hắn hiếm khi nói lắp, nói cả nửa ngày cũng không thốt ra được một câu hoàn chỉnh.

Thẩm Tố Tố đỏ mặt đến cực điểm, lưng nàng dựa vào ngực hắn.

Không cần cẩn thận nghe tiếng tim của hắn đập, nàng cũng có thể cảm nhận được tim hắn đang đập nhanh đến mức nào.

“Cố Nam Chu, là cái gì?” Thẩm Tố Tố hỏi.

Tính tình Cố Trường Khuynh vốn tốt, lúc này cũng có chút không giữ được lý trí, hắn hơi cắn răng nói: “Là một nam tử.”

“Ai mà không biết huynh là nam tử!” Thẩm Tố Tố vẫn chưa hiểu được.

Cố Trường Khuynh: “……”

Hắn không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ ôm nàng, để nàng hoàn toàn nép vào trong lòng ngực mình.

“Cố Nam Chu, huynh hư muốn chết, cũng chỉ đêm nay thôi, ngày mai huynh phải dọn ra ngoài ở……” Thẩm Tố Tố lầm bầm lầu bầu.

Nàng ngẩng đầu lên, trang sức trên đầu vẫn chưa tháo hết, hơi chạm vào cằm Cố Trường Khuynh.

Cổ họng Cố Trường Khuynh khẽ chuyển động, hắn giơ tay, tháo đóa châu hoa bên mái tóc Thẩm Tố Tố xuống.

Thẩm Tố Tố giơ tay lên, sờ vào búi tóc trống trơn của mình, oán trách nói: “Huynh đυ.ng vào tóc ta làm gì?”

“Có chút vướng.” Cố Trường Khuynh đem châu hoa chuẩn xác ném lên bàn trang điểm.

“Vậy huynh tháo hết luôn đi.” Thẩm Tố Tố lười động, chủ yếu là vì nàng cũng chẳng còn chút sức lực nào.

“Được.” Cố Trường Khuynh quả thật tính tình rất tốt.

Hắn tháo từng món từng món trang sức trên tóc Thẩm Tố Tố xuống, những món châu báu tinh xảo rơi vào lòng bàn tay hắn.

Tóc nàng tản ra, rũ xuống cổ, hương hoa lan nhàn nhạt tỏa ra.

Thẩm Tố Tố như một đóa hoa mảnh mai vừa mới nở.

Cố Trường Khuynh rũ mắt, đầu ngón tay khẽ run.

Thẩm Tố Tố yên lặng một hồi lâu, mới cảm thấy mình có chút sức lực trở lại.

“Cố Nam Chu, trước kia ta không như vậy, huynh đến rồi mới thành ra như vậy.” Thẩm Tố Tố nhỏ giọng oán trách.

“Tố Tố nếu có thể bình tĩnh một chút, thì vừa rồi đã tách ra rồi.” Cố Trường Khuynh làm nàng nên bình tĩnh lại.

Thẩm Tố Tố thầm nghĩ tại huynh mà còn dám bảo ta bình tĩnh.

Nàng trong lòng ngực hắn nghiêng người, một bàn tay vẫn còn hơi lạnh trực tiếp đặt lên ngực hắn.

“Tim huynh đập nhanh như vậy, còn nói ta?” Thẩm Tố Tố trừng mắt nhìn Cố Trường Khuynh.

Nàng cảm thấy thế nào cũng không thể để thua.

Khi Thẩm Tố Tố xoay người, mái tóc dài như tơ lụa xõa xuống, nàng nhìn hắn chằm chằm, dáng vẻ này đúng là lần đầu thấy.

Cố Trường Khuynh có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng hơi xấu hổ thừa nhận, chỉ đỏ mặt chuyển sang chuyện khác: “Ngủ sớm một chút.”

“Ngủ cái gì mà ngủ?” Thẩm Tố Tố đưa hai tay nâng mặt hắn, bắt hắn nhìn thẳng vào mình, chọc ghẹo hắn.

“Vậy Tố Tố muốn như thế nào?” Cố Trường Khuynh nhìn thẳng vào đôi mắt hạnh của nàng hỏi.

Mắt hắn đen sâu thẳm, ấp ủ không thấy rõ cảm xúc.

“Ta……” Thẩm Tố Tố lắp bắp, “Ta muốn ngủ trước, nhưng phải rửa mặt cái đã.”

Cố Trường Khuynh đứng dậy, nhường nàng chút không gian, còn nắm tay nàng: “Đi thôi.”

Tay chân Thẩm Tố Tố vẫn lạnh, nàng nắm lấy tay hắn, rồi múc nước trong thau đồng bên mép giường hất lên mặt mình.

Nàng đã trang điểm, nên trước khi ngủ phải tẩy sạch.

Nhưng tay chân nàng vụng về, lúc rửa mặt cũng không tháo hoa điền dán giữa trán xuống.

Hoa điền này là một chiếc lá nhỏ vàng ròng, dán ở giữa trán, trông rực rỡ bắt mắt.

Hiện tại, bị Thẩm Tố Tố xối nước như thế, chiếc lá hoa điền dính lên hàng mi dài của nàng.

Thẩm Tố Tố chớp chớp mắt, cảm thấy tầm mắt mình bị che khuất, định giơ tay lên gỡ xuống.

Nhưng Cố Trường Khuynh không nhịn được.

Hắn đè cổ tay Thẩm Tố Tố lại, nói: “Để ta làm.”

“Ta tự làm được!” Thẩm Tố Tố không chịu thua.

Nhưng Cố Trường Khuynh đã nghiêng người tới gần, hơi thở nặng nề lướt qua má nàng, tiếng cười trầm thấp vang lên.

“Nếu tự mình gỡ không được, lại tự làm bản thân giận, lại không thoải mái.” Cố Trường Khuynh trêu chọc nàng.

“Ta mới không như vậy.” Thẩm Tố Tố tức giận nói.

Cố Trường Khuynh thuận tay khẽ gõ lên đầu nàng: “Được rồi, ta nhận sai, đừng tức giận.”

Hắn xem như là sợ Thẩm Tố Tố, cái này cũng giận, cái kia cũng giận, ngượng ngùng cũng giận, giận đến mức cả người lạnh toát, thở cũng không nổi.

Nàng giống như một bình sứ yếu ớt, không cẩn thận một chút là sẽ ngã vỡ.

Thẩm Tố Tố bị hắn gõ đầu như vậy, khí thế cũng tiêu tan, nàng trợn to mắt, ngoan ngoãn để Cố Trường Khuynh giúp mình gỡ chiếc lá vàng.

Cố Trường Khuynh đến rất gần, ánh mắt hắn chăm chú, ánh sáng trong mắt rơi vào mắt hạnh của Thẩm Tố Tố.

Tựa như một chiếc lá liễu rơi xuống mặt hồ, khẽ gợn sóng.

Ừm... Không thể không nói, Cố Nam Chu người này, quả thật cũng có vài phần tư sắc — Thẩm Tố Tố nghĩ thầm.

Nàng cứng đờ đứng tại chỗ, chờ Cố Trường Khuynh giúp nàng gỡ chiếc lá xuống, lúc này mới lùi lại hai bước.

“Ta, ta, ta muốn thay xiêm y, huynh ra ngoài, không được nhìn.” Thẩm Tố Tố vẫn còn mặc hôn phục long trọng.

“Ta cũng muốn đổi áo ngủ.” Cố Trường Khuynh mở tủ quần áo, lấy quần áo của mình ra.

“Vậy huynh đi bên ngoài.” Thẩm Tố Tố nhanh chóng lấy áo ngủ của mình.

“Được được được.” Cố Trường Khuynh dỗ dành nàng.

Thẩm Tố Tố đỏ mặt, nhìn Cố Trường Khuynh đi ra gian ngoài, một tấm bình phong và lớp sa mỏng ngăn cách trong ngoài.

Nàng tự mình cởi đồ, thay áo ngủ, lúc này mới cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, linh hoạt hơn nhiều.

Áo ngủ của Thẩm Tố Tố dùng loại tơ lụa tốt nhất, cực kỳ mềm nhẹ, toàn bộ bộ váy tuy có nhiều lớp, nhưng vẫn có vẻ mỏng manh.

Loại váy ngủ này mặc vào mới thoải mái, nhưng khó tránh khỏi làm lộ ra đường nét cơ thể.

Thẩm Tố Tố khoác thêm một chiếc áo nguyệt bạch bên ngoài, nàng định chờ tắt đèn sẽ cởi.

Nàng ngáp một cái, có chút mệt, định gọi Cố Trường Khuynh vào ngủ.

“Cố Nam Chu, ta thay xong rồi, huynh vào ngủ đi!” Thẩm Tố Tố vén váy, vòng qua bình phong, đang định gọi Cố Trường Khuynh.

Nhưng ánh mắt nàng lướt qua tấm bình phong vẽ uyên ương, liền nhìn thấy nửa thân trên trần trụi của Cố Trường Khuynh.

Áo trên của Cố Trường Khuynh đã cởi, lộ ra l*иg ngực rắn chắc, cơ bụng rõ nét, vòng eo thon gọn với đường cong duyên dáng kéo dài đến bên dưới thắt lưng.

Hình thể hắn gần như có thể xưng là hoàn mỹ không tì vết, dưới ánh nến đỏ trong hỷ phòng chiếu rọi, ánh sáng phác họa ra những đường cong cơ bắp đầy mê hoặc.

Thẩm Tố Tố trừng to mắt, nhất thời không nói nên lời.

“Cố Nam Chu! Huynh không giữ nam đức!” Thẩm Tố Tố sững sờ một lúc lâu mới lên tiếng, cao giọng hét.

“Xin lỗi, Tố Tố, ta vẫn chưa thay xong.” Cố Trường Khuynh không vội, hắn xoay người, thong thả ung dung khoác áo choàng ngủ lên.

“Huynh huynh huynh ——” Thẩm Tố Tố lập tức nhắm mắt lại.

Một lúc sau nàng lại mở mắt ra —— dù sao Cố Trường Khuynh cũng xoay người, nàng nhìn thêm chút cũng không sao.

“Huynh cố ý làm chậm rì rì.” Thẩm Tố Tố có chút bực bội.

Động tác Cố Trường Khuynh lưu loát, cởi đai lưng, dùng giọng điệu thong thả hỏi: “Vậy nên, Tố Tố muốn nhìn đến khi nào?”

Tác giả có lời muốn nói: Bị Thẩm Tố Tố ép đến nỗi người thành thật cũng thành hư