Phu Quân Hắn Thế Mà Là...

Chương 21: Trà giao bôi

Nàng cảm thấy mặt mình đỏ bừng, có chút mất mặt, chỉ cúi đầu, hàng mi dài hơi rũ xuống, che giấu cảm xúc.

Quạt tròn tinh xảo trong tay Thẩm Tố Tố hơi run rẩy.

Cố Trường Khuynh ngoái đầu nhìn lại, đúng lúc thấy trên mặt nàng thoáng hiện lên một tầng đỏ ửng.

Dưới ánh mặt trời gay gắt, hắn suýt nữa thất thần.

Hắn nắm tay Thẩm Tố Tố đi về phía trước, lòng bàn tay hắn rất ấm.

Mãi đến khi Thẩm Nghiêm chạy tới, nước mắt lưng tròng.

Hôm nay là ngày thành hôn, hiện tại cũng không phải ở Thẩm phủ, ông không khóc thành tiếng, chỉ dùng vẻ mặt đầy tủi thân nhìn Thẩm Tố Tố.

“Nhạc phụ.” Cố Trường Khuynh trầm giọng nói.

Thẩm Nghiêm vẫy vẫy tay, vô cùng đau đớn nói: “Còn chưa có bái đường đâu.”

Thẩm Tố Tố một tay cầm quạt tròn, khẽ kéo tay áo Thẩm Nghiêm, để ông đừng nói ra mấy lời kỳ quái.

Một lúc sau, Thẩm Tố Tố có cảm giác mình như đang mộng du, Cố Trường Khuynh nắm tay nàng, đã hoàn tất nghi thức bái đường.

Lúc cúi đầu, Thẩm Tố Tố biết hôn sự lần này chỉ là kế sách tạm thời, nhưng nàng vẫn căng thẳng đến mức tay chân lạnh cả người.

Tay nàng lạnh giá, Cố Trường Khuynh nắm tay nàng chặt thêm vài phần.

Trong nội đường, giữa tiếng khách khứa ồn ào: “Nam công tử này…Thẩm đại tiểu thư của chúng ta cũng không thể bay đi được đâu, nắm thật chặt đó nha!”

Cố Trường Khuynh ho nhẹ một tiếng, lộ ra nụ cười ngượng ngùng.

Tay Thẩm Tố Tố bị hắn nắm chặt, có dòng nhiệt nóng cuồn cuộn không ngừng truyền tới, nàng khẽ rũ mắt, tâm tình dần bình ổn lại.

Hắn nắm tay nàng đi vào động phòng, trong phòng châm hương nến, các vật tượng trưng cát tường trải khắp mọi góc hỉ phòng.

Đi lâu như vậy, Thẩm Tố Tố cuối cùng cũng có thể ngồi xuống, nàng ngồi trên hỉ giường, thở phào nhẹ nhõm.

Giang Nam không có nhiều tập tục nháo động phòng, theo phong tục, hiện giờ hắn phải làm thơ để chọc nàng vui, để nàng bỏ cây quạt xuống.

Các tân khách đến dự hôn lễ đều đang nhìn.

Thẩm Tố Tố sĩ diện, nàng lo Cố Trường Khuynh từ nhỏ tập võ, không đọc nhiều sách, làm không ra thơ.

Vì vậy lúc trước nàng đã cố ý thỉnh (mời) một vị phu tử nghĩ sẵn một bài thơ, chủ yếu là để khen nàng lên tận trời cao đất rộng.

Sau đó Cố Trường Khuynh nói với nàng là không cần, nàng mới cho phu tử về, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng, sợ Cố Trường Khuynh phát huy không tốt.

Trong đám khách khứa, Lương Chiêu phe phẩy cây quạt, nói với một thư sinh bên cạnh: “Trước đó ta nghe nói Thẩm tiểu thư thỉnh một phu tử tới để giúp vị Nam Chu kia làm thơ.”

“Sau đó lại cho phu tử về rồi, không biết vị Nam Chu này có thể làm ra thơ gì.” Lương Chiêu cười, “Nếu làm không bằng ta, chẳng phải là mất mặt rồi sao.”

“Lương công tử là đệ nhất tài tử Giang Nam, dù hắn thế nào so ra cũng kém hơn huynh.” Thư sinh bên cạnh phụ họa, “Xem người không thể chỉ xem mặt, càng phải nhìn tài hoa.”

Cố Trường Khuynh đứng trước mặt Thẩm Tố Tố, hắn nhìn nàng hơi rũ mặt, còn có sắc đỏ nhàn nhạt trên gương mặt.

Trong phòng, ánh nến đỏ lặng lẽ cháy.

Thật ra bài thơ này hắn có thể nghĩ trước, nhưng nếu nghiêm khắc làm theo phong tục, hôm nay hắn phải ngẫu hứng phát huy.

Cố Trường Khuynh là người thủ lễ, vì vậy hắn không chuẩn bị trước.

Kết hợp với khung cảnh hôm nay, hắn suy nghĩ một chút, liền làm ra một bài thơ, không chỉ nhắc đến Thẩm Tố Tố, còn nhắc đến cả phụ thân nàng, Thẩm Nghiêm.

Đại khái ý trong bài thơ là Thẩm Nghiêm đem một nữ nhi tốt như vậy giao vào tay hắn, tất nhiên hắn sẽ chăm sóc nàng thật tốt.

Bài thơ này vừa nghe liền biết không phải chuẩn bị trước, bởi vì không ai ngờ được hôm nay Thẩm Nghiêm lại có thể rơi lệ.

Hơn nữa, lúc xuất môn hôm nay, loài hồng nguyệt quý vốn phải đến giữa hè mới nở, cũng đã nở sớm, đây chính là tình cảnh đặc biệt chỉ có hôm nay mới có.

Chỉnh bài thơ, tài sáng tạo tuyệt diệu, chủ yếu là dựa theo ý của Thẩm Tố Tố, đem nàng khen ngợi đến tận trời, dưới đất không ai sánh bằng.

Khách khứa có thể vào được thính đường Thẩm phủ tự nhiên đều cảm nhận được sự tinh diệu của bài thơ, sôi nổi tán thưởng.

Bọn họ biết, chẳng quá một ngày, bài thơ này sẽ truyền khắp Giang Nam, bởi vì thật sự viết quá hay.

Thẩm Tố Tố rất hài lòng, nàng buông quạt tròn trong tay, khóe môi hơi nhếch lên, mắt hạnh cười cong như trăng.

Hôn lễ cứ như vậy kéo dài đến buổi tối, Thẩm Tố Tố một mình ở trong động phòng lén ăn rất nhiều đồ trên bàn.

Cố Trường Khuynh tiễn Thẩm Nghiêm xong mới quay về hỉ phòng, hắn gõ cửa.

Thẩm Tố Tố lấy khăn lau nhẹ miệng, vội vàng ngồi lại chỗ cũ, bộ đồ trang sức nặng trĩu trên đầu khiến nàng hơi khó cử động.

Vừa mới ngồi lại, nàng liền nghĩ, nàng làm chuyện xấu lại trốn tránh Cố Trường Khuynh làm gì?

Hắn cũng sẽ không mắng nàng.

Hắn nào dám mắng nàng.

Thẩm Tố Tố đang định đứng dậy lấy thêm chút đồ ăn vặt, thì Cố Trường Khuynh đã đẩy cửa bước vào.

Ánh mắt hắn dừng lại, chạm vào ánh mắt nàng trong một cái chớp mắt, lập tức chú ý đến vết thức ăn chưa lau sạch nơi khóe môi nàng.

Thẩm Tố Tố mím môi, đôi môi đỏ mọng hơi cong, dưới ánh nến đỏ, khuôn mặt nàng như phủ sương hoa, mờ mờ ảo ảo.

Cố Trường Khuynh dời ánh mắt, bước lên trước hỏi: “Đói bụng?”

Thẩm Tố Tố gật đầu, bộ diêu trên trán hơi rung, nàng không dám nhúc nhích quá lớn, giữ dáng vẻ e thẹn rụt rè.

“Lại đây.” Cố Trường Khuynh nói với nàng.

Theo quy củ, bọn họ nên uống rượu hợp cẩn trước, rồi mới làm những việc khác.

Nhưng hai người đều không hẹn mà cùng bỏ qua nghi thức ấy.

Thẩm Tố Tố cảm thấy cổ mình rất mỏi, nàng giọng nhẹ nhàng nói: “Đầu của ta nặng.”

Cố Trường Khuynh đi tới, cúi đầu nghiên cứu phát quan trên đầu nàng, hỏi: “Gỡ thế nào đây?”

Thẩm Tố Tố lầu bầu: “Ta cũng không biết, huynh giúp ta xem thử, ta không nhìn thấy đỉnh đầu của mình.”

Cố Trường Khuynh lần đầu tiên sờ tóc một nữ tử, tóc Thẩm Tố Tố mềm mại tinh tế, mang theo hương thơm nhàn nhạt.

Ngón tay khẽ lướt qua, mùi hoa thanh nhã từ mái tóc nàng không ngừng phả vào mũi hắn.

“Hoa lan?” Cố Trường Khuynh đột nhiên hỏi.

“Cái gì hoa lan, ta là nhu nhược như hoa lan.” Thẩm Tố Tố hỏi một đằng, trả lời một nẻo.

“Ta nói là mùi hương tóc của muội.” Ngón tay Cố Trường Khuynh dừng lại.

Thẩm Tố Tố gò má đỏ ửng: “Huynh…huynh quản ta dùng hoa gì, đúng là hoa lan, Tiểu Mãn làm cho ta.”

Nàng ngượng ngùng, vì vậy thúc giục Cố Trường Khuynh: “Huynh tìm được chỗ tháo phát quan chưa?”

Cố Trường Khuynh dùng hai ngón tay kẹp lấy chiếc kim thoa cố định búi tóc, từ từ rút ra.

Hắn trầm giọng đáp, trên mặt nổi lên sắc đỏ: “Ừ.”

Thẩm Tố Tố cảm thấy đầu nhẹ hẳn, chiếc phát quan trên đầu nàng hạ xuống rơi vào lòng bàn tay lớn của Cố Trường Khuynh.

Dây xích vàng mảnh dài và các loại châu ngọc đan xen chồng chất, buông lơi từ ngón tay hắn.

“Được rồi.” Cố Trường Khuynh trầm giọng nói.

Thẩm Tố Tố nhanh chóng chạy tới lấy gì đó ăn.

Chóp mũi nàng khẽ giật giật, hỏi Cố Trường Khuynh: “Huynh có uống rượu không?”

“Vẫn chưa.” Trong yến tiệc có người mời rượu, đều bị Cố Trường Khuynh từ chối.

Hắn thật sự không có thói quen uống rượu.

“Nếu đêm nay huynh uống rượu, vậy thì ra ngoài ngủ.” Thẩm Tố Tố ngậm cánh gà, nói với Cố Trường Khuynh.

Cố Trường Khuynh sững người trong một chớp mắt, nói: “Đêm nay, ta sẽ không ở cùng phòng với muội.”

Rốt cuộc bọn họ là thành thân giả.

“Khó mà làm được.” Thẩm Tố Tố nghĩ, lỡ như bên kinh thành vẫn còn người giám thị, “Người bên kinh thành vẫn chưa quay về thì làm sao bây giờ.”

“Được rồi.” Cố Trường Khuynh gật gật đầu.

Hắn đứng dậy, mở tủ quần áo, chuẩn bị lấy một bộ chăn đệm khác, đi ra ngoài ngủ trên sập.

Nhưng trong tủ chỉ có quần áo của Thẩm Tố Tố —— còn có vài món y phục thường mặc của hắn.

Đồ đạc của Thẩm Tố Tố nhiều, đã nhét đầy kín cả tủ, không còn chỗ để thêm chăn đệm.

Cố Trường Khuynh mím đôi môi mỏng, không nói lời nào.

Thẩm Tố Tố sực tỉnh: “Đồ ta nhiều, hình như đã nhét đầy cả rồi.”

Cố Trường Khuynh xoay người nói: “Không sao.”

Thẩm Tố Tố nhìn cây nến đỏ trên bàn, nghĩ nghĩ rồi nói: “Vậy huynh lại đây cùng ta một chỗ.”

Thân hình Cố Trường Khuynh khẽ động: “Muội……”

“Huynh nếu không chê ta ngủ không thành thật, vậy nằm một chút……” Thẩm Tố Tố nhỏ giọng nói.

“Gian ngoài không có giường.” Thẩm Tố Tố nói, ngoài ý muốn có chút chột dạ, “Cũng không thể để huynh ngủ dưới đất.”

Lông mi Cố Trường Khuynh khẽ run, xoay người, gật gật đầu với nàng.

Hắn ngồi xuống bên cạnh Thẩm Tố Tố —— chỉ có bên cạnh nàng là có ghế dựa.

Trên bàn vẫn còn để một hồ rượu hợp cẩn, Thẩm Tố Tố bịt mũi nói: “Cố Nam Chu, ta không uống rượu, huynh uống thay ta đi.”

“Ta cũng không uống.” Cố Trường Khuynh cũng từ chối yêu cầu của Thẩm Tố Tố một cách ngoài ý muốn.

Thẩm Tố Tố bĩu môi: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Cố Trường Khuynh rót cho nàng và chính mình mỗi người một chén trà: “Uống trà?”

“Cũng…… cũng được……” Thẩm Tố Tố cùng hắn thương lượng.

Nàng rất hối hận, vốn tưởng rằng Cố Trường Khuynh hiểu biết nhiều, có thể giúp nàng lo liệu một chút, không ngờ hắn cũng ngốc ngốc đần đần.

Khi uống trà giao bôi, động tác của Cố Trường Khuynh cứng đờ, bởi vì tư thế cho nên má của hai người kề sát rất gần.

Thẩm Tố Tố nhìn chằm chằm Cố Trường Khuynh nói: “Sao huynh không nhìn ta?”

Cố Trường Khuynh đột nhiên nắm lấy cổ tay nàng, nói: “Tất nhiên là…… không dám nhìn.”

Thẩm Tố Tố nghe tiếng tim hắn đập nhanh, liền khẽ cười.

“Thì ra, hôm nay lúc huynh làm thơ, mịt mờ khen ta đẹp đến mức làm huynh không dám nhìn, là thật à?”

“Làm thơ, tất nhiên là lời từ đáy lòng.” Cố Trường Khuynh hơi nhướng tuấn mi, thừa nhận.

“Huynh khen ta đẹp, còn nói ta đáng yêu, nói ta tính tình hoạt bát vui tươi.”

Thẩm Tố Tố đối diện ánh mắt hắn, kiên trì hỏi: “Là thật không?”

“Thật.” Cố Trường Khuynh chỉ ngắn gọn một chữ.

Hắn cúi đầu, uống cạn chén trà trong tay.

Thẩm Tố Tố cũng cúi đầu uống, nhưng vì trên đầu nàng còn nhiều đồ trang sức, dù đã tháo phát quan, tóc nàng vẫn mang rất nhiều vật trang trí.

Những món đồ trang sức tinh xảo ấy khi nàng cúi đầu, không cẩn thận lại quấn lấy lọn tóc xõa trước ngực của Cố Trường Khuynh.

Cho nên, đầu Thẩm Tố Tố vừa cúi xuống, liền không ngẩng lên nổi.

Những món trang sức rườm rà trên tóc móc vào tóc Cố Trường Khuynh, Thẩm Tố Tố vừa dùng sức một chút, liền cảm thấy da đầu mình bị kéo đau.

“Cố Nam Chu, tóc ta bị cuốn rồi.” Thẩm Tố Tố nhỏ giọng oán giận, “Ai cho phép huynh để tóc thả phía trước?”

Cố Trường Khuynh luống cuống tay chân, chuẩn bị giúp nàng gỡ ra, thành thật đáp: “Muội nói như vậy đẹp.”

Hắn không có thói quen thả một lọn tóc ở một bên, thường dùng phát quan buộc gọn toàn bộ mới tiện hành động.

Nhưng Thẩm Tố Tố cảm thấy Giang Nam thịnh hành kiểu tóc phong lưu phóng khoáng, thấy kiểu tóc hắn hôm nay đúng là rất hợp nhãn.

Chỉ một ngày hôn lễ như vậy, cho nên hắn mới vấn tóc như vậy, không ngờ lại bị trang sức trên đầu Thẩm Tố Tố mắc vào.

Thẩm Tố Tố nghiêng đầu, tay nàng vẫn còn vòng qua tay Cố Trường Khuynh.

Vì tư thế này có phần ngại ngùng, tay nàng một lúc không thể rút về.

Cố Trường Khuynh rũ mắt, lọt vào trong tầm mắt là mái tóc đen của nàng và cần cổ trắng như tuyết.

Vành tai sáng bóng kia không đeo phụ kiện gì, cùng với chiếc cổ của nàng tạo thành một đường cong xinh đẹp.

Hắn dùng một tay kéo sợi tóc đang rũ trước ngực mình, tỉ mỉ cẩn thận gỡ tóc ra.

Thẩm Tố Tố cũng dựa vào hắn quá gần, thời gian lâu rồi liền bắt đầu căng thẳng, huống hồ trong hỉ phòng lúc này không khí ám muội.

Nỗi lòng nàng bắt đầu xao động, tay chân cũng trở nên có chút cứng đờ, vô lực.

Chỉ trong chớp mắt, nhất thời sơ ý, thân thể nàng lạnh xuống, cả người mềm nhũn ngã vào lòng ngực Cố Trường Khuynh.

Thẩm Tố Tố xấu hổ và tức giận đến mức muốn chết: “Cố Nam Chu, huynh……huynh cố ý, huynh thật không biết xấu hổ!”

Tác giả có lời muốn nói: đôi tình lữ ngu ngốc.