Phu Quân Hắn Thế Mà Là...

Chương 20: Nữ nhi gả chồng như bát nước hắt đi

Thẩm Tố Tố nhìn mình trong gương, trên mặt đã được trang điểm một chút, từng món trang sức tinh xảo được cài nhẹ nhàng trên đầu nàng.

Cuối cùng, chiếc phát quan tua vàng ròng thật dài được đội lên giữa búi tóc của nàng.

Tiểu Mãn cầm cây trâm vàng có đuôi hình con bướm thon dài, thật cẩn thận giúp nàng cố định lại phát quan.

Thẩm Tố Tố như một nụ hoa đang chớm nở, dưới sự trang điểm tỉ mỉ, chậm rãi bung cánh rực rỡ.

Tính luôn cả giấc mộng kiếp trước, đây là lần đầu tiên Thẩm Tố Tố được chính thức mặc vào hỷ phục.

Lúc vào cung, nàng lại không phải Hoàng hậu, do chức quan của Thẩm Nghiêm thấp, cho nên ban đầu nàng chỉ là một phi tử rất bình thường.

Trong giấc mộng, lúc nàng tiến cung cũng chỉ mặc y phục có kiểu dáng tinh xảo hơn một chút.

Nàng vốn không thích kiểu dáng trang phục của kinh thành, nhưng người trong cung nhất định bắt nàng phải mặc.

Cũng không biết là để lấy lòng ai.

Thẩm Tố Tố khẽ nâng hàng mi, nàng khẽ mỉm cười với chính mình trong gương.

Dù có bị nhiều người chê cười là ngu xuẩn, nhưng hiện tại nàng lại cảm thấy rất vui vẻ.

Hôm nay nàng trang điểm thật xinh đẹp, mỗi một phần trang dung đều là theo ý thích của nàng, vậy thì nàng còn lý do gì mà không vui chứ?

Tiểu Mãn đưa cho Thẩm Tố Tố một chiếc quạt tròn.

Phần cán quạt có treo tua rua thật dài, đuôi được khảm đá quý màu đỏ, khi nằm trong tay Thẩm Tố Tố, trông như hạt mưa nhỏ tích tụ rơi xuống.

Thẩm Tố Tố cụp mắt, đưa quạt tròn lên che trước mặt, chỉ để lộ ra một đôi mắt hạnh như đang ngầm chứa tình ý dịu dàng.

Nàng cong mắt cười, trên mặt ửng hồng nhè nhẹ, dung nhan kiều diễm như hoa, khiến Tiểu Mãn nhìn đến ngây người.

Tiểu Mãn nghĩ, tiểu thư nhà mình mà gả cho tên Cố Nam Chu kia, thật là tiện nghi cho hắn.

Một cô nương như Thẩm Tố Tố, trên đời này e là không có nam tử nào có thể xứng đôi với nàng, nàng ở bên ai, cũng chỉ nên dựa vào ý nguyện của chính nàng.

Nghĩ đến đây, Tiểu Mãn lại nhớ đến một chuyện nhỏ lúc Thẩm Tố Tố còn bé.

Nàng ấy lớn hơn Thẩm Tố Tố vài tuổi, khi Thẩm Tố Tố vẫn còn là một tiểu hài tử, thì nàng ấy đã là một cô nương choai choai dậy thì.

Tiểu Mãn đang chìm trong hồi tưởng, Thẩm Tố Tố liền kéo tay áo nàng ấy hỏi: “Tiểu Mãn, em đang phát ngốc cái gì thế?”

Tiểu Mãn cười nói: “Tiểu thư, người còn nhớ ngày sinh thần người mười hai tuổi không, hôm đó có một đạo sĩ vân du đến Thẩm phủ đó?”

“Nhớ rõ chứ, sinh thần của ta đều có khách khứa đến nhà, dù là khất cái (ăn mày) ngoài đường cũng có thể vào Thẩm phủ ăn yến tiệc.”

Thẩm Tố Tố nhíu mày lại, nàng cũng nhớ đến sự kiện đó.

Nàng nghiến răng nghiến lợi nói: “Cho dù bổn tiểu thư có hào phóng thế nào, lúc đó cũng không nên để đạo sĩ kia vào, lão thật là đáng giận.”

“Nhưng khi đó tiểu thư cảm thấy lời lão nói may mắn, còn thưởng cho lão một xâu tiền lớn nữa mà.” Tiểu Mãn trêu chọc.

“Lão nói người có mệnh làm Hoàng hậu, tiểu thư, người xinh đẹp như vậy, nếu thật sự vào cung, cũng chưa biết chừng thật có thể làm Hoàng hậu.”

Thẩm Tố Tố nheo mắt lại, không thể không thừa nhận, lão đạo sĩ lúc đó quả thật có vài phần bản lĩnh.

Nếu xét theo giấc mộng của nàng, cuối cùng, cái chức Hoàng hậu này nàng thật sự cũng đã làm, dù chỉ có ba ngày.

“Chỉ cần xinh đẹp là có thể làm Hoàng hậu sao?” Thẩm Tố Tố vỗ nhẹ lên mu bàn tay Tiểu Mãn, “Vậy thì dứt khoát mở một cuộc tuyển chọn mỹ nhân trong hậu cung là xong.”

“Không ai có thể mãi mãi giữ được tuổi trẻ rực rỡ, dung mạo xinh đẹp rồi cũng sẽ già đi, nhưng người hoàng đế thích vĩnh viễn là thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi.”

Tiểu Mãn nhất thời nghe không hiểu: “Tiểu thư, sao lời người nói bỗng dưng trở nên thông minh như vậy?”

“Không có gì, đi thôi.” Thẩm Tố Tố đứng dậy, tay nâng váy, cầm quạt tròn che trước mặt mình.

“Phải giơ mãi thế này, mệt quá đi mất.” Nàng lầu bầu.

“Theo quy củ, người lên hôn kiệu cũng không được bỏ quạt xuống.” Tiểu Mãn nhắc.

“Dựa vào cái gì không được bỏ xuống?” Thẩm Tố Tố tức giận, “Còn sợ quỷ nhìn thấy sao?”

Tiểu Mãn bật cười, nàng ấy nhét lò sưởi vào ngực Thẩm Tố Tố: “Tiểu thư nếu muốn, thì lén lén thôi.”

Thẩm Tố Tố được nàng ấy đỡ, bước ra khỏi phòng.

Bên ngoài viện, Thẩm Nghiêm đã chờ nàng, ông đang cầm khăn lau nước mắt.

“Tố Tố, con thật sự phải đi sao, Tố Tố, hay là chúng ta đừng gả nữa? A cha luyến tiếc con.”

Thẩm Nghiêm chạy tới, túm chặt lấy hỉ phục của Thẩm Tố Tố.

“A cha, con chỉ là đến nhà Văn thúc ở thành Đông ở mà thôi.” Thẩm Tố Tố vỗ nhẹ lên mu bàn tay Thẩm Nghiêm, “Sẽ nhanh chóng về thăm cha ngay mà.”

“Huhuhu, nữ nhi gả chồng như bát nước hắt đi a.” Thẩm Nghiêm oa oa khóc lớn.

“A cha, chớ nói như thế.” Thẩm Tố Tố nghiêm mặt, “Cố Nam Chu không cha không mẹ, sau này dù gì cũng phải gọi người một tiếng cha.”

“Ta nào dám nhận chứ.” Thẩm Nghiêm hoảng hốt, người Cố gia không ai dễ chọc, chết rồi phỏng chừng cũng là loại cấp bậc lệ quỷ.

Ông đỡ Thẩm Tố Tố lên hôn kiệu, lại lau nước mắt.

Thẩm Tố Tố cầm quạt tròn trong tay, từ trong kiệu ló đầu ra nhìn ông.

“A cha, đừng khóc nữa, nếu cha còn khóc tiếp, cả huyện Trường Châu sẽ biết huyện lệnh đại nhân của họ là một quỷ thích khóc đấy.”

Thẩm Nghiêm nghẹn ngào dừng khóc, ông nhảy lên con ngựa cao màu mận chín phía trước, người mặc hồng y tươi tắn, giơ roi dài hô to: “Xuất phát!”

Đây là lần thứ hai trong đời Thẩm Nghiêm mặc hồng y, lần đầu tiên tất nhiên là lúc ông thành thân.

Trong Thẩm phủ, tiếng nhạc náo nhiệt vang lên, khách khứa được mời đều sôi nổi đưa lên lời chúc phúc.

Thẩm Nghiêm có nhân duyên tốt, ngay cả Lương Chiêu dù mặt thối vô cùng cũng mang theo lễ vật quý giá đến tặng.

Thẩm Tố Tố đặc biệt ghét bỏ vị phương trượng chùa Di Đề cũng cất công đi xa tới, tặng nàng một quyển thực đơn trân quý trong chùa.

“Thẩm tiểu thư thiện tâm, thường đến chùa Di Đề lễ Phật, cũng hay dùng cơm chay của chùa chúng ta, lão nạp đặc biệt tặng thực đơn này, để sau khi Thẩm tiểu thư xuất giá cũng có thể thưởng thức hương vị đồ ăn chùa Di Đề.” Phương trượng chùa Di Đề hành lễ với Thẩm Nghiêm.

Thẩm Nghiêm cười ha ha: “Cảm tạ đại sư.”

Quả nhiên, đại tiểu thư Tống Trạch Cảnh của Tống gia đã gia nhập giáo phái dân gian Thanh Hà Môn.

Nàng ấy đại diện cho Thanh Hà Môn mang hạ lễ tới, thầm thở dài vì đã mất một cơ hội đè trên đầu Thẩm Tố Tố.

Ai mà ngờ nàng lại thật sự đi gả chồng chứ?

Với dáng vẻ đó của nàng, thoạt nhìn chẳng có nam tử nào xứng với nàng cả.

Đương nhiên, nhiều khách khứa có mặt trong Thẩm phủ lúc này cũng mang cùng một tâm tư với Tống Trạch Cảnh.

Mọi người đều cho rằng nàng nên vào cung, để hưởng thụ vinh hoa phú quý trong hoàng cung mới phải.

Ngoại trừ hoàng đế ra, thì còn ai có tư cách cưới nàng?

Ngay khi tất cả mọi người đang thầm than thở rằng tân lang không xứng với tân nương, thì từ sườn phía đông huyện Trường Châu, có một người mặc hỷ phục đỏ, cưỡi ngựa trắng mà đến.

Tuy đầu óc Thẩm Tố Tố không quá linh hoạt, nhưng mắt thẩm mỹ của nàng thì tuyệt đối không có vấn đề.

Cố Trường Khuynh mặc hỷ phục đỏ sậm, đai lưng buộc chặt làm nổi bật vòng eo thon, càng tôn lên thân hình thẳng tắp của hắn.

Dáng vẻ hắn thuộc hàng xuất chúng, đặc biệt là khí chất lạnh lùng trầm ổn ấy, khiến hắn như ngọn núi xanh xa xôi trong làn mưa bụi Giang Nam, thoát tục siêu phàm.

Khoảnh khắc hắn xuất hiện, rất nhiều người đã hiểu vì sao Thẩm Tố Tố lại gả cho người này.

Bất kể thân phận địa vị người này ra sao, chỉ riêng dáng vẻ và khí chất ấy cũng đủ khiến người ta xiêu lòng.

Lương Chiêu cũng đứng trong đám khách khứa, phía sau y là mấy vị thư sinh trẻ thường cùng làm thơ với nhau.

Y cười nhạt một tiếng, nói: “Uổng có túi da, trong bụng rỗng tuếch không văn chương, hắn chẳng qua chỉ là một tên vũ phu mà thôi.”

“Ừm, ta cứ tưởng vị Nam công tử này chỉ được cái mã, nghe Lương huynh nói, thì ra võ công cũng rất lợi hại?”

Vị thư sinh đi bên cạnh Lương Chiêu đã hiểu sai trọng điểm hoàn toàn.

“Ta đang nói hắn không có tài văn chương, ngươi nghe cái gì vậy?!” Lương Chiêu tức giận đến mức muốn phát điên.

Tiếp theo, hôn lễ cứ thế diễn ra theo từng bước, Thẩm Tố Tố ngồi trong hôn kiệu, đợi đến nỗi người cũng thấy buồn.

Nàng cầm chiếc quạt tròn che mặt, phe phẩy bên mặt mình, nhưng chẳng mát mẻ gì mấy, chỉ nghe thấy tiếng ngọc bội va vào nhau.

Chiếc quạt tròn này đẹp thì có đẹp, nhưng vì trang trí quá nhiều, căn bản không thể quạt ra gió.

Thẩm Tố Tố đành phải ngoan ngoãn lấy chiếc quạt tròn viền hồng sa che lên gò má mình.

Tua rủ trên trán nàng buông xuống, đuôi mắt điểm màu son đỏ thắm, càng làm đôi mắt nàng thêm phần quyến rũ.

Khi Cố Trường Khuynh vén rèm hôn kiệu lên, liền thấy Thẩm Tố Tố.

Hắn cứ nghĩ nàng sẽ không ngoan ngoãn ngồi trong kiệu, nhưng lúc này, Thẩm Tố Tố lại đang hai tay cầm quạt, yên lặng nhìn hắn.

Khi Thẩm Tố Tố không nói lời nào, thật sự đẹp đến rung động lòng người. Hàng mi dài hơi cong, nàng không lên tiếng, phần nhiều là vì thẹn thùng.

Cố Trường Khuynh ngẩn người hồi lâu, Thẩm Tố Tố rõ ràng nghe được tiếng tim hắn đập nhanh hơn.

Nàng giơ tay, đưa tay mình ra trước mặt hắn.

“Cố Nam Chu, còn không mau đỡ ta xuống làm lễ bái đường?” Nàng khẽ cười.

Thẩm Tố Tố cảm thấy lúc này mình hoàn toàn nắm thế chủ động bắt chẹt được Cố Trường Khuynh, nhìn dáng vẻ khẩn trương này của hắn, nàng còn bình tĩnh hơn cả hắn.

Cố Trường Khuynh nắm lấy tay nàng, cánh tay hơi dùng lực, nửa ôm lấy Thẩm Tố Tố từ trong hôn kiệu xuống.

Thẩm Tố Tố nghiêng người dựa vào hắn, dưới ánh mặt trời chính ngọ (giữa trưa), nàng thấy rõ nét mặt tuấn tú của hắn hiện lên dưới ánh nắng.

Đôi mắt hắn trầm tĩnh như mặt hồ không gợn sóng, sâu thẳm và chăm chú. Hỷ phục đỏ rực tựa hồ khiến cả người hắn như bừng sáng.

Cố Trường Khuynh còn rất trẻ, lúc này, khí chất hăng hái độc nhất của một thiếu niên ngạo nghễ dường như được phát ra rực rỡ nhất.

Thẩm Tố Tố khẽ cắn môi, gò má thoáng hiện đỏ ửng, như áng mây tía phủ hồng chân trời.