Phu Quân Hắn Thế Mà Là...

Chương 19: Sao huynh dám không có ý đó

Cố Trường Khuynh sửng sốt, hắn nghiêng mặt đi, ho nhẹ một tiếng rồi nói:

“Ta nhớ ra mình còn để lại chút đồ ở thiên viện, nên quay về lấy.”

“Vừa lúc nghe thấy trong viện nàng có chút động tĩnh.”

Thẩm Tố Tố lúc này đã học khôn, nàng hỏi: “Huynh tới lấy cái gì?”

Cố Trường Khuynh lấy ra một vật từ bên hông, đó là thanh hoành đao bị chặt đứt trong trận chiến đêm hôm đó giữa hắn và hắc y nhân.

Khi Thẩm Nghiêm tìm kiếm quanh quan đạo bên rừng rậm, đã nhặt được đoạn đao rồi cầm về giao lại cho Cố Trường Khuynh.

Đây là một binh khí tốt hiếm thấy, thế nhưng vẫn không chịu nổi trận chiến kịch liệt đêm đó mà bị đánh gãy.

“Cái này à……” Thẩm Tố Tố nhớ tới đến đêm hôm đó, Cố Trường Khuynh đã thay nàng đỡ một kích kia.

Kỳ thực, mỗi đêm Cố Trường Khuynh đều đến xem Thẩm Tố Tố một chút, hắn vẫn nhớ rõ mình muốn bảo vệ nàng chu toàn.

Hắn cảm thấy Thẩm Tố Tố ngốc nghếch, rất dễ gặp chuyện ngoài ý muốn.

Tối nay hắn đúng là đến thiên viện để lấy đoạn đao, nếu không thì Lương Chiêu cũng sẽ không tìm được cơ hội xông vào sân của Thẩm Tố Tố.

“Cái này làm sao vậy?” Cố Trường Khuynh cất đoạn đao đi. Dù nó đã bị tổn hại, nhưng lưỡi đao vẫn sắc bén như cũ.

“Vì huynh đã chắn cho ta một kích.” Thẩm Tố Tố nhẹ giọng nói, lại nhớ đến đêm hôm đó, má nàng dần ửng đỏ.

Đó là lần đầu tiên nàng thân cận đến thế với một nam tử trẻ tuổi.

Nhưng hiện tại, hắn đang đứng ngay trước mặt nàng, nắm lấy tay nàng, lòng bàn tay ấm nóng như thiêu đốt.

Đầu ngón tay Thẩm Tố Tố khẽ co lại, ngượng ngùng cử động.

Nàng trừng mắt nhìn Cố Trường Khuynh nói: “Cố Nam Chu, huynh muốn nắm tay ta tới bao giờ?”

Cố Trường Khuynh nghe nàng nói vậy, nhưng lại không buông tay: “Tay muội rất lạnh.”

“Cái bệnh này của ta đã phát tác, chỗ nào cũng lạnh, tay lạnh, chân lạnh, cổ lạnh, bụng cũng lạnh……”

Thẩm Tố Tố vốn định biểu đạt rằng mình đã quen rồi, không cần hắn nắm tay để sưởi ấm.

Nhưng Cố Trường Khuynh lại hiểu sai ý.

Hắn cúi người, dang hai tay ra, ôm cả người Thẩm Tố Tố vào trong lòng.

Cái bụng nhỏ Thẩm Tố Tố vừa mới nói là lạnh lúc này cả bụng và ngực nàng đều dán vào thân thể hắn, khuỷu tay hắn vòng qua bên hông nàng, vẫn là nóng hầm hập.

Nàng sững sờ hồi lâu.

“Như vậy thì sao?” Cố Trường Khuynh hỏi.

“Ta ta ta không có ý đó!” Thẩm Tố Tố lắp bắp nói, nhưng nàng lại không đẩy hắn ra, bởi vì cái ôm của hắn thật sự khiến nàng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Hắn vẫn giữ được sự bình tĩnh, tim vẫn đập vững vàng, chỉ là nhịp đập có phần nhanh hơn bình thường. Hơi thở ấm áp dừng lại bên tai Thẩm Tố Tố lại rất bình tĩnh.

Thẩm Tố Tố ấp úng nói: “Ta vừa rồi không phải có ý đó, ta chỉ muốn nói là tay lạnh không dễ chịu, ta tự chịu đựng thì được rồi, ai cần huynh ôm?”

“Huynh rõ ràng là đang cố ý chiếm tiện nghi của ta! Đồ lưu manh, ta sớm đã biết mà!” Thẩm Tố Tố miệng thì nói vậy, nhưng vẫn không giãy giụa.

Nhiệt độ cơ thể hắn thật sự rất thoải mái.

Cố Trường Khuynh buông nàng ra, hắn nghiêng người, lấy lò sưởi đã được đốt trong phòng Thẩm Tố Tố, nhét vào lòng nàng.

“Xin lỗi.” Hắn nói, “Ta cũng không có ý này.”

“Ta lớn lên xinh đẹp như vậy, sao huynh lại dám không có ý đó?” Thẩm Tố Tố hỏi, nàng cái này cũng không vừa lòng, cái kia cũng không vừa lòng.

“Tố Tố, chú ý giữ gìn sức khỏe.” Hắn nhìn nàng, ánh mắt không gợn sóng, bình tĩnh nói.

“Nếu huynh thật sự không có ý đó, vậy thì ôm thêm một chút đi.” Thẩm Tố Tố vốn thích để người khác làm việc mình không muốn làm.

Nàng ngửa đầu, dang tay về phía hắn.

Cố Trường Khuynh không ôm nàng, hắn dùng bàn tay lớn ấn bả vai nàng, đưa nàng đến mép giường.

Hắn nói: “Ngủ đi.”

Rõ ràng hắn không làm gì cả, nhưng Thẩm Tố Tố lại nghe thấy tim hắn đập càng lúc càng nhanh, ngay cả tiết tấu hô hấp cũng trở nên không đúng rồi.

Tay nàng chỉ vào lò sưởi trong lòng ngực mình, không chịu bỏ qua mà nói: “Cố Nam Chu, ta lạnh, nếu huynh không ôm ta, ta sẽ ngất đi đấy.”

Cố Trường Khuynh nhẹ giọng cười.

Hắn ôm lấy Thẩm Tố Tố, ngón tay đặt trên lưng nàng khẽ run.

Ban đầu, đúng là hắn không có ý đó, cho nên mới ôm nàng, thuận lý thành chương, chỉ là để giúp nàng thuyên giảm chứng bệnh.

Nhưng hiện tại, trong lòng hắn lại sinh ra một loại cảm xúc không tên khó hiểu.

Thẩm Tố Tố kiễng chân, nàng khẽ nói bên tai Cố Trường Khuynh: “Cố Nam Chu, huynh tới chỗ này của ta, mấy ngày rồi.”

“Lúc Lương Chiêu đến, ta còn tưởng là huynh. Tối nay gió lớn quá, ta không nghe được tiếng tim hắn đập.”

Thẩm Tố Tố đắc ý cười: “Ta đều nghe hết được, huynh gạt ta. Tối nay huynh không phải ngẫu nhiên xuất hiện ở chỗ này.”

“Tối nay ta thật sự đi lấy đoạn đao.” Cố Trường Khuynh cũng không nói dối.

“Huynh tới làm gì?” Thẩm Tố Tố đặt cằm lên vai hắn, nhẹ giọng hỏi.

“Ta đã nói rồi, ta phải bảo vệ muội.” Cố Trường Khuynh bình tĩnh đáp.

“Thật tốt, làm không tệ, ta không cứu huynh vô ích.” Thẩm Tố Tố có chút vui vẻ, mỉm cười nhẹ nhàng.

Hắn hơi cúi người xuống, vẫn ôm nàng, không buông ra.

Lặng im một lát, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng bước chân. Trong hành lang tối đen hiện lên ánh sáng của một chiếc đèn, rọi lên song cửa sổ.

Tiểu Mãn một tay bưng giá cắm nến, một tay dụi dụi mắt, nàng ấy thức dậy giữa đêm, phát hiện Thẩm Tố Tố vẫn chưa ngủ.

May mà trong phòng Thẩm Tố Tố còn cách một tấm bình phong, cho nên thân ảnh của Cố Trường Khuynh không bị phát hiện.

“Tiểu thư, đã khuya thế này, sao người còn chưa ngủ?” Tiểu Mãn gọi từ ngoài cửa.

Nàng ấy định đẩy cửa bước vào.

Thẩm Tố Tố lần đầu trải qua chuyện thế này, bỗng thấy có chút ngượng ngùng.

Nàng quay người, đẩy Cố Trường Khuynh lên giường mình, sau đó thả màn giường xuống.

Cố Trường Khuynh bất ngờ bị nàng đẩy không kịp phòng ngừa, thế nhưng trong lòng cũng dâng lên cảm giác như giữa họ đang có một mối quan hệ không thể để người khác thấy.

Hắn ngoan ngoãn núp vào trong.

Tiểu Mãn bước vào, Thẩm Tố Tố ôm lò sưởi, ngáp một cái.

Tiểu Mãn nhạy bén nhận ra đại tiểu thư nhà mình hình như trước đó không lâu đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, tâm thần không yên, hô hấp rối loạn.

“Tiểu thư, người làm sao vậy?” Tiểu Mãn bước lại gần, cúi đầu kiểm tra lò sưởi trong tay Thẩm Tố Tố, xác nhận vẫn còn nóng.

“À, ta nửa đêm bỗng nghĩ đến chuyện Lương Chiêu dám từ chối ta, rất tức giận, nên tự làm mình cáu, không ngủ được.”

Thẩm Tố Tố làm ra vẻ bình tĩnh mà nói.

“Vậy người cũng nên đi ngủ sớm một chút.” Tiểu Mãn rất lo lắng cho Thẩm Tố Tố.

“Tiểu thư, để em đỡ người lên giường nghỉ ngơi.” Tiểu Mãn quan tâm nói.

“Không ——” Thẩm Tố Tố nhớ tới trên giường mình vẫn còn có Cố Trường Khuynh, nàng vội vàng lên tiếng.

Vì quýnh lên, nàng lại cảm thấy có chút khó thở, như thể không lên nổi hơi.

Tiểu Mãn cảm thấy tiểu thư nhà mình dường như có chút chột dạ.

Nàng ấy liên tục nói: “Được được, tiểu thư, vậy người tự nghỉ ngơi đi.”

“Được.” Thẩm Tố Tố ôm chặt lò sưởi trong tay, vén một góc màn giường của mình lên.

Để tránh bị Tiểu Mãn phát hiện, nàng cũng cố gắng làm ra dáng vẻ tự nhiên.

Nàng cởϊ áσ ngoài, chui vào trong màn giường.

Cố Trường Khuynh nằm ở sườn, nghiêng người, khi Thẩm Tố Tố vén màn giường lên, hắn chỉ ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt thoảng qua.

Ánh đèn mờ bên ngoài chiếu qua lớp màn.

Cánh tay trắng nõn, phần ngực nở nang cùng dáng người yêu kiều của nàng in vào mắt hắn, Thẩm Tố Tố chưa mặc áo ngoài, chỉ mặc một lớp váy áo mỏng nhẹ.

Hô hấp Cố Trường Khuynh cứng lại.

Thẩm Tố Tố căng thẳng đến mức muốn chết, nàng túm lấy tấm chăn mỏng trên giường, phủ thẳng lên mặt Cố Trường Khuynh, rồi nhanh chóng nằm xuống.

“Được rồi, Tiểu Mãn, giúp ta thổi tắt đèn, ta muốn ngủ.” Thẩm Tố Tố run giọng nói.

“Dạ, tiểu thư.” Tiểu Mãn thổi tắt đèn trong phòng, trong phòng chỉ còn lại ánh trăng nhàn nhạt.

Tiểu Mãn rời đi, Thẩm Tố Tố căng thẳng đến mức sắp thở không nổi.

Phía sau, Cố Trường Khuynh cầm lấy cổ tay nàng, truyền cho nàng chút hơi ấm.

“Đều… đều tại huynh!” Trong bóng tối mơ hồ, Thẩm Tố Tố trừng lớn mắt nhìn hắn, “Huynh không biết xấu hổ!”

“Nếu muội không đẩy ta, ta đã rời đi bằng cửa sổ rồi.” Cố Trường Khuynh nói.

Hắn xoay người vượt qua người Thẩm Tố Tố, thân pháp linh hoạt, lần này hắn rời đi rất nhanh.

Thẩm Tố Tố chỉ cảm thấy hơi ấm từ cơ thể hắn rút đi, nàng ôm lấy lò sưởi trong lòng, lại ngượng ngùng không dám gọi hắn quay lại.

Thật sự quá… quá hoang đường rồi.

“Huynh mau trở lại!” Thẩm Tố Tố vội vàng gọi.

Trước khi rời đi, Cố Trường Khuynh vẫn cúi đầu kiểm tra lại lò sưởi giúp nàng, xác nhận không có vấn đề gì.

Dưới ánh trăng nhàn nhạt, hai má hắn phiếm hồng, nhưng lần này Thẩm Tố Tố không còn tâm trạng để cẩn thận nghe tiếng tim hắn đập.

Bởi vì chính nàng cũng căng thẳng đến mức muốn chết, đợi Cố Trường Khuynh đi rồi, nàng xoay người, vùi đầu vào trong chăn.

Nhưng nàng lại ngửi thấy mùi hương trên người Cố Trường Khuynh còn vương trong chăn. Ừm phải rồi, nàng nhớ ra, chiếc giường này ban nãy hắn vừa nằm.

Thẩm Tố Tố lại rút đầu ra khỏi chăn, há miệng hít lấy không khí mới mẻ.

“Cố Nam Chu, đồ hỗn đản!” Nàng lẩm bẩm mắng khẽ.

Nhưng nàng lại nghĩ, bảy ngày sau hai người bọn họ thành thân rồi, chẳng lẽ không phải sẽ ngủ cùng một cái giường sao?

********

Bảy ngày sau, ngày thành thân cũng đã đến, chỉ là Thẩm Tố Tố tạm thời đã quên mất chuyện này.

Ánh nắng sớm vừa ló rạng, Thẩm Tố Tố ngồi trước gương, phía sau có bảy tám thị nữ đang luống cuống tay chân giúp nàng chải đầu trang điểm.

Hôm nay nàng xuất giá, phải búi tóc phức tạp, trang sức cũng nhiều, một mình Tiểu Mãn không thể lo hết được mọi việc.

Thẩm Tố Tố nhìn mình trong gương, dung nhan xinh đẹp, chân mày tinh tế, môi đỏ rực rỡ, ánh mắt long lanh như nước, nàng bĩu môi.

Thật sự phải thành thân rồi, nàng thế mà lại bắt đầu khẩn trương.

Đặc biệt —— còn là gả cho Cố Trường Khuynh.