Phu Quân Hắn Thế Mà Là...

Chương 30: Tả Thần

Editor: T đổi xưng hô 2 mắm nhà.

Ngày hôm sau, Thẩm Tố Tố tỉnh dậy.

Cố Trường Khuynh tỉnh trước nàng, đã rời khỏi giường, đang ngồi bên bàn uống trà.

Thẩm Tố Tố dụi dụi mắt, còn muốn ngủ nướng nhưng Cố Trường Khuynh lại gọi nàng dậy.

“Đêm nay còn phải về để xem cây đao này, nếu trước khi trời tối mà vẫn chưa xem xong, trên đường nàng sẽ sợ.”

Cố Trường Khuynh đưa tay về phía Thẩm Tố Tố, định kéo nàng dậy.

Không ngờ Thẩm Tố Tố cũng thuận lý thành chương tự nhiên đặt tay mình vào tay hắn, mượn chút lực để bò dậy.

Nàng vẫn còn hơi mơ màng, khoác áo ngoài đặt trên giường lên người, theo bản năng gọi lớn: “Tiểu Mãn.”

Cố Trường Khuynh cười nói: “Tiểu Mãn không có ở đây.”

Thẩm Tố Tố đập nhẹ vào trán mình: “Cũng phải.”

Nàng ngồi trước bàn trang điểm, khẽ vuốt mái tóc dài của mình, Cố Trường Khuynh liền thuận tay giúp nàng chải tóc, vấn một kiểu tóc đơn giản.

Thẩm Tố Tố cũng ngoan ngoãn ngồi yên, không động đậy, nàng nhẹ nhàng nghịch chiếc hộp gương lược, rồi lấy ra món trang sức tóc mình thích.

“Cái này.” Thẩm Tố Tố cầm một đóa hoa lụa màu hồng nhạt lên, đưa cho Cố Trường Khuynh.

Cố Trường Khuynh giúp nàng cài đóa hoa lụa ấy lên bên tóc mái. Thẩm Tố Tố nhìn thấy trong gương một đóa hoa rực rỡ điểm trên tóc mình, cảm thấy rất hài lòng.

Đúng lúc Cố Trường Khuynh vừa chải tóc xong cho nàng thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.

Cố Trường Khuynh ấn nhẹ vai Thẩm Tố Tố, rồi đứng dậy đi mở cửa.

Bên ngoài là một tiểu cô nương vấn tóc kiểu song nha, dáng vẻ có phần câu nệ. Nàng ấy hành lễ với Cố Trường Khuynh: “Nam công tử, Thẩm tiểu thư có ở đây không ạ?”

“Có.” Thẩm Tố Tố vừa ngáp vừa lại gần, hỏi: “Tiểu cô nương, có chuyện gì?”

“Mai đại nhân nói người không mang theo thị nữ từ Trường Châu tới, lo rằng ngài sẽ cần người chăm sóc sinh hoạt thường ngày, Nam công tử lại có chỗ không tiện lo hết, nên để em tới hầu hạ người.” Tiểu cô nương ngượng ngùng nói.

Nàng ấy ngẩng đầu nhìn Thẩm Tố Tố, liếc thấy búi tóc được chải chuốt gọn gàng trên đầu nàng thì có chút kinh ngạc.

“A!” Tiểu cô nương che miệng, kinh ngạc nói, “Thì ra Thẩm tiểu thư lợi hại như vậy, có thể tự mình chải đầu.”

Thẩm Tố Tố có chút ngượng ngùng: “Không phải ta.”

“Là ta.” Cố Trường Khuynh vừa nói vừa lấy bạc từ tay áo ra thưởng, “Tố Tố để ta chăm sóc là được, ngươi về nghỉ đi.”

“Dạ ——” Tiểu cô nương kia ước gì có thể được nghỉ, vui vẻ nhận lấy bạc được thưởng rồi chạy đi.

Nàng ấy vừa rời đi không bao lâu, bầu trời liền đổ mưa, trời cũng u ám.

Theo kế hoạch, hôm nay Thẩm Tố Tố và Cố Trường Khuynh sẽ vào trong núi, may mà trận mưa này không kéo dài, chẳng mấy đã tạnh.

Tăng nhân chùa Thanh Tuyền bưng cơm chay lên. Ban đầu Thẩm Tố Tố không muốn ăn, nhưng Cố Trường Khuynh thay nàng nếm thử một chút nói là ăn ngon, nên nàng mới dám động đũa.

Sự thật chứng minh, không phải tất cả cơm chay đều có vị thanh đạm như ở chùa Di Đề. Chùa Thanh Tuyền tiếp đãi khách hành hương đông đảo, nên hương vị cơm chay cũng hợp với khẩu vị bá tánh bình thường hơn.

Sau khi ăn sáng xong, Thẩm Tố Tố thấy yên tâm, liền cùng Cố Trường Khuynh thương lượng chuẩn bị ra cửa.

Cố Trường Khuynh an bài Thẩm Hạo và Trọng Cửu ở lại canh giữ ma đao, còn mình thì cùng Thẩm Tố Tố vào núi điều tra đã phát hiện thanh hoành đao này để điều tra.

Vừa mới mưa xong, đường núi không dễ đi, Thẩm Tố Tố đứng trước cửa chùa Thanh Tuyền, có chút do dự.

Nàng nâng váy, nói với Cố Trường Khuynh: “Ta… Nam Chu, hay là ta tự quay về đi?”

“Huyện Hàn Sơn hung thủ sau âm thầm theo dõi, nếu nàng ở lại chùa Thanh Tuyền, Trọng Cửu chưa chắc bảo vệ được nàng.”

Cố Trường Khuynh thật sự rất cẩn thận.

Hắn vẫy tay với Thẩm Tố Tố: “Lại đây.”

Thẩm Tố Tố nhìn con đường núi lầy lội, nhíu mày: “Ta sợ té, đường này không dễ đi.”

“Ai nói sẽ để nàng tự đi?” Cố Trường Khuynh bước lại gần nàng.

Hắn đứng trước mặt nàng, khom người xuống, nói với Thẩm Tố Tố: “Ta cõng nàng.”

“Ta nặng lắm!” Thẩm Tố Tố nói.

“Ta còn không thể cõng nổi sao?” Cố Trường Khuynh cười đáp.

Thẩm Tố Tố cảm thấy như vậy thật sự có chút ngượng ngùng. Nàng nhìn quanh trái phải, xác nhận gần sơn môn chùa Thanh Tuyền không có ai, lúc này mới ghé vào lưng Cố Trường Khuynh.

Cố Trường Khuynh vững vàng ôm lấy nàng, kháng nghị nói: “Tố Tố sợ bị người khác nhìn thấy?”

“Ừm.” Thẩm Tố Tố không nghe ra được cảm xúc trong lời nói của hắn, nàng nhỏ giọng đáp.

“Nàng với ta là phu thê, nếu có người nhìn thấy thì cũng không cần căng thẳng.” Cố Trường Khuynh cong tay giữ lấy chân nàng, đi về phía trước.

Thẩm Tố Tố tựa cằm lên vai hắn, sửng sốt một lúc lâu mới phản ứng lại.

Hình như cũng đúng, nàng thân cận với hắn, cũng không cần tránh né ánh mắt người khác.

Nghĩ như thế, nàng liền yên tâm hơn, dang hai tay ôm chặt lấy cổ Cố Trường Khuynh.

Đôi cánh tay ngó sen trắng nõn của nàng vòng qua cổ hắn, Cố Trường Khuynh hơi bất đắc dĩ khẽ thở dài: “Tố Tố, thả lỏng chút đi.”

“Ta sợ bị ngã xuống.” Thẩm Tố Tố cố gắng nhón chân lên, để tránh bị vấy bùn khi đi qua đường lầy lội.

Giày bó của Cố Trường Khuynh là loại kỉ da khâu tay tốt nhất, chống thấm tốt, còn giày thêu của nàng thì không giống vậy, nếu dính bùn thì sẽ rất khó giặt sạch.

“Sẽ không đâu.” Cố Trường Khuynh nắm chắc lấy hai chân nàng.

Một đường này cực kỳ ổn định, Thẩm Tố Tố cuối cùng cũng yên tâm, tựa hẳn vào lưng Cố Trường Khuynh.

Nơi vị đại sư binh khí ở huyện Hàn Sơn phát hiện ma đao là một vùng sườn núi phía tây sâu trong núi, thanh đao ấy có thể đã lăn theo dòng bùn xuống dưới.

Cố Trường Khuynh đi về hướng đó, không lâu sau liền thấy trong rừng rậm có một tấm bia đá cũ nửa ẩn nửa hiện. Hắn cõng Thẩm Tố Tố bước lại gần để đọc dòng chữ trên bia.

Vừa vào rừng, nước mưa còn đọng trên lá cây vì trận mưa khi nãy, bây giờ hai người đi qua, cành lá khẽ rung, nước mưa lại rào rào rơi xuống.

Những giọt mưa rơi trúng gò má Thẩm Tố Tố, nàng cúi đầu, chôn cả khuôn mặt vào lưng Cố Trường Khuynh.

Cố Trường Khuynh có mang theo dù, chuôi cây dù giấy dài được hắn cầm trong tay. Thẩm Tố Tố rút cây dù từ tay hắn, căng lên.

“Đi thôi.” Thẩm Tố Tố ôm lấy cổ hắn, nhỏ giọng nói, “Chàng cõng ta đến đây, ta không thể cái gì cũng không làm.”

Cố Trường Khuynh ngẩng đầu nhìn cây dù chỉ đủ che nửa người mình, im lặng, không nói gì thêm.

Hắn rút chủy thủ ra, gạt rêu xanh trên bia đá, đọc văn tự khắc trên đó. Mới nhìn được vài dòng, tuấn mi của hắn đã khẽ nhíu lại.

Bởi vì đây không phải là cổ mộ vài trăm năm trước, mà là mộ phần của một vị đại quan quý tộc thời tiền triều.

Khi Ngụy triều còn chưa thống nhất Nam Bắc, hai miền đều có chính quyền riêng biệt, địa vị ngang hàng, chế ngự lẫn nhau. Quan hệ vi diệu ấy giằng co kéo dài mấy đời.

Mãi đến sau này, tiên đế của Ngụy triều, cũng chính là phụ thân của đương kim hoàng đế nhiều lần chinh phạt, cuối cùng thống nhất Nam Bắc triều đình, mới có được Ngụy triều hiện nay.

Tuy Ngụy triều hiện tại có vẻ yên ổn, nhưng thực ra mới chỉ truyền thừa được hai đời.

Về phần những nội dung khác trên bia thì không ghi rõ thêm thông tin về chủ mộ, muốn biết chi tiết có lẽ phải vào tận trong mộ thất mới rõ.

—— Nhưng Cố Trường Khuynh không có thói quen xâm phạm phần mộ người khác. Hắn chỉ nhìn kỹ vài lần những dòng chữ, ghi nhớ nội dung rồi chuẩn bị tiếp tục tìm kiếm manh mối khác.

Nhưng đúng lúc này, Thẩm Tố Tố đột nhiên siết chặt vòng tay đang ôm cổ hắn.

Thẩm Tố Tố cúi đầu, nhẹ giọng bên tai Cố Trường Khuynh: “Nam Chu, có người.”

Trong tiếng mưa lác đác rơi xuống, nàng nghe thấy ở nơi cực xa có tiếng bước chân và tiếng tim đập.

Cố Trường Khuynh đang cõng nàng, lùi nửa bước về sau, nhưng người kia đã nhanh chóng tiếp cận.

Nhờ lời nhắc của Thẩm Tố Tố, hắn vừa kịp lùi lại, tránh được kích tấn công đầu tiên của hắc y nhân.

Trong rừng sau cơn mưa, cành lá rào rạt, từng giọt nước mưa thi nhau rơi xuống.

Hắc y nhân sau một chiêu không thành liền tiếp tục tấn công. Cố Trường Khuynh đưa tay kéo Thẩm Tố Tố từ sau lưng về phía trước, ôm vào lòng.

Thẩm Tố Tố còn chưa hết hoảng sợ, tay vẫn nắm chặt cây dù giấy.

Cố Trường Khuynh đè lại cán dù, thế mà dùng chiếc dù ấy làm binh khí, chắn phía trước người để đối đầu với kẻ tấn công.

Hắc y nhân dùng đao kiếm tấn công, nhưng lưỡi đao chưa được mài bén, chỉ là sống dao chém vào cán dù nên không thể làm rách dù.

Thẩm Tố Tố lần đầu tiên trải qua chuyện như vậy vào ban ngày. Lần trước nàng gặp hắc y nhân, nhưng là trong bóng tối, không nhìn rõ lắm, nên cũng không quá sợ.

Nhưng lần này, giữa ban ngày rõ ràng, nàng cảm nhận được sát khí ập tới ngay trước mặt.

Nhưng Thẩm Tố Tố không thét lên, nàng chỉ cúi đầu, vùi chặt mặt mình vào trong ngực Cố Trường Khuynh.

Thẩm Tố Tố cố gắng nghĩ miên man để phân tán sự chú ý, nàng nghĩ, Cố Trường Khuynh đã cầm dù đi rồi, vậy nàng nên dùng cái gì để che mưa đây?

Cố Trường Khuynh phản ứng rất nhanh, khi dùng dù đón đỡ đòn, lực va chạm giữa hai người khiến nước mưa đọng trên lá cây trong rừng rơi lả tả xuống.

Khi mưa sắp rơi trúng đầu Thẩm Tố Tố, Cố Trường Khuynh liền giương dù lên, che trên đầu hai người.

Trong khoảnh khắc yên tĩnh ngắn ngủi giữa trận giao phong, Cố Trường Khuynh cầm dù, đối diện với hắc y nhân cách đó không xa.

Nước mưa còn sót lại trong rừng rơi lộp bộp trên mặt dù, vang lên những tiếng mưa trong trẻo.

Thẩm Tố Tố sợ đến mức không khóc nổi, nàng ôm chặt lấy cổ Cố Trường Khuynh, không nhịn được mà run lẩy bẩy.

Tên hắc y nhân trừng mắt nhìn Cố Trường Khuynh, chỉ trong một chiêu nửa thức, y đã biết mình không phải đối thủ của đối phương — dù trong lòng Cố Trường Khuynh còn ôm một cái trói buộc nũng nịu, y vẫn không thể địch lại.

Y lên tiếng, cao giọng hỏi: “Chính ngươi là kẻ đánh cắp bảo đao cất giấu trong mộ thất tiền triều?”

Cố Trường Khuynh một tay bung dù, một tay ôm Thẩm Tố Tố, hắn lắc đầu: “Bảo đao đã đánh mất từ khoảng thời gian trước, từng gây ra dư luận xôn xao ở huyện Hàn Sơn. Ta đến đây là để điều tra bí ẩn phía sau bảo đao.”

“Một thanh đao thôi, có thể có bí ẩn gì?” Hắc y nhân kia nhìn vào đôi mắt Cố Trường Khuynh, trong đó hiện rõ vẻ nghiêm nghị.

Không hiểu sao, y thế nhưng lại tin lời Cố Trường Khuynh, người này mang khí chất khiến kẻ khác vô thức tin phục.

“Hiện tại bảo đao ở nơi nào?” Hắc y nhân tháo miếng vải đen che mặt, để lộ khuôn mặt thiếu niên trẻ trung còn non nớt hơn cả Cố Trường Khuynh.

Y có vóc dáng mảnh khảnh, thoạt nhìn chỉ khoảng mười bốn, mười lăm tuổi.

“Đang được trấn áp trong chùa Thanh Tuyền.” Cố Trường Khuynh vẫy tay ra hiệu cho hắn lại gần. “Ngươi và thanh đao đó có quan hệ gì?”

“Ta dựa vào đâu mà phải nói với ngươi?” Thiếu niên nhướng mày.

“Ngươi tên gì?” Cố Trường Khuynh chuyển sang hỏi.

“Tả Thần.” Thiếu niên trả lời.

Thẩm Tố Tố đang nằm trong ngực Cố Trường Khuynh, nghe hai người trò chuyện mà cảm thấy mơ hồ.

Cho nên, hiện giờ bọn họ trùng hợp gặp phải một thiếu niên trông coi thanh ma đao ở đây?

Nhưng mà, nhìn tuổi tác của thiếu niên này còn nhỏ hơn cả thanh đao ấy.

Thẩm Tố Tố có chút nghi hoặc, nàng vỗ nhẹ vai Cố Trường Khuynh, để hắn buông mình xuống.

Cố Trường Khuynh tìm một tảng đá xanh, đặt nàng xuống đó một cách vững vàng.

Khi Thẩm Tố Tố xoay người lại, dù là tiểu thiếu niên tên Tả Thần cũng bị nhan sắc của nàng làm cho kinh ngạc.

Khó trách… Tả Thần thầm nghĩ, khó trách nam tử mặc áo đen này lại muốn che chở nàng như vậy.

Thẩm Tố Tố phủi bụi trên tay, hỏi Tả Thần: “Ngươi bao nhiêu tuổi?”

“Qua năm sẽ mười lăm.” Tả Thần mơ mơ hồ hồ đáp.

Thẩm Tố Tố vừa đẹp, giọng nói lại êm tai, khiến người khác khó lòng từ chối trả lời nàng.

“Ngươi còn chưa lớn bằng thanh đao ấy, ngươi bảo hộ thanh đao kia, là ý gì?” Thẩm Tố Tố hỏi tiếp.

“Tộc của ta có nhiệm vụ trông giữ thanh đao và mộ thất.” Tả Thần lập tức đáp, “Nhưng mà….cha mẹ ta mất từ khi ta còn nhỏ, chỉ kịp giao phó sứ mệnh này cho ta.”

Thẩm Tố Tố cười tủm tỉm quay sang nói với Cố Trường Khuynh: “Chàng xem, không phải hỏi là ra rồi sao.”

Cố Trường Khuynh liền đưa tay che miệng nàng lại.

Tả Thần sực tỉnh, chỉ tay vào Thẩm Tố Tố: “Ngươi gài bẫy ta!”

Thẩm Tố Tố miệng lưỡi sắc bén vốn định cãi lại, nhưng bị Cố Trường Khuynh bịt miệng, chỉ có thể “ưm ưm” hai tiếng.

Cố Trường Khuynh không mấy thiện cảm với Tả Thần, nhàn nhạt liếc y một cái lạnh lùng nói: “Ta đang tra án, ngươi theo ta về chùa Thanh Tuyền, giải thích rõ ngọn nguồn sự việc.”

“Dựa vào cái gì?!” Tả Thần thấy tình hình không ổn, muốn chạy.

Nhưng Cố Trường Khuynh đã phi thân lên, từ phía sau đè chặt vai y, ngăn không cho y chạy trốn.

“Tả Thần, nếu muốn lấy lại bảo đao, thì về chùa Thanh Tuyền.” Giọng hắn trầm thấp.

Tả Thần biết mình không có biện pháp thoát khỏi tay Cố Trường Khuynh. Nếu hắn ra tay tàn nhẫn hơn một chút, tháo khớp tay chân mình, thì chẳng còn sức phản kháng gì nữa.

Vì vậy, y đành ngoan ngoãn đi theo Cố Trường Khuynh.