Cố Bạch Dã đen mặt, dứt khoát cúp điện thoại.
Anh liếc qua gương chiếu hậu, nhìn người phụ nữ nhỏ nhắn ngồi ghế sau.
Giờ ngay cả ghế phụ cô cũng không thèm ngồi, coi anh như một tài xế.
Lúc này, bất kể nhìn thấy gì, Cố Bạch Dã cũng cảm thấy chướng mắt, chẳng có gì khiến anh vừa ý.
Còn cách cục dân chính hai ngã tư, khi đợi đèn đỏ, Cố Bạch Dã không nhịn được mà đập mạnh tay vào vô lăng.
Anh lạnh lùng buông một câu về phía sau: “Chuyện mất tranh còn chưa giải quyết, sao em còn có tâm trí nghĩ đến ly hôn?”
Không ai đáp lại...
Phục Tuyết thậm chí không buồn ừ một tiếng.
Thực ra, hai ngày ở trong đồn cảnh sát, Phục Tuyết sống trong lo lắng và sợ hãi. Cuối cùng cô cũng hiểu câu nói kinh điển trong phim truyền hình: “Luôn có kẻ muốn hại trẫm”…
Cô thật sự đến cả ăn cũng sợ bị hạ độc.
Hai ngày qua cô chẳng làm gì khác, chỉ nghĩ cách rời khỏi Thượng Kinh, tìm một nơi trốn tạm.
Dù thế nào đi nữa, việc đầu tiên phải làm là ly hôn, để tránh đêm dài lắm mộng.
Khó khăn lắm mới chờ đến khi “thời gian bình tĩnh” kết thúc. Nếu để Cố Bạch Dã biết cô mang thai, muốn ly hôn sau này cũng không còn cơ hội.
Vì vậy, hôm nay khi Cố Bạch Dã tới đón, việc đầu tiên Phục Tuyết nhắc đến chính là: ly hôn.
Chuyện này vốn đã định trước, nhưng rõ ràng, hôm nay nhắc đến khiến Cố Bạch Dã rất không vui.
Suốt quãng đường, bầu không khí quanh anh lạnh đến mức còn hơn cả tủ đông.
Phục Tuyết dù chỉ nhìn gáy anh thôi cũng cảm nhận được cơn giận đang bốc lên.
Nhưng cô không có ý định dỗ dành anh.
Ly hôn, anh đáng bị như vậy.
Tất cả các cậu chủ nhà họ Cố đều đáng bị như vậy!
Mỗi người trong số các anh trai này đều có cái "rác rưởi" của riêng mình. So sánh ra, Cố lão Lục còn giống người tốt hơn một chút.
Nhưng Phục Tuyết không có sở thích “trong bùn nhặt sen”, chọn người ít tệ nhất trong đám đàn ông tệ bạc.
Hai người im lặng, xe nhanh chóng đến trước cục dân chính.
Tiết trời mát mẻ, gió thu nhẹ thổi, bầu không khí dễ chịu, người ở cục dân chính vẫn đông như thường.
Đã gần hết giờ làm việc mà vẫn còn người xếp hàng.
Hơn nữa, toàn là các cặp đôi ly hôn.
Không biết hôm nay có phải ngày tốt để “làm lại cuộc đời” không nữa.
Phục Tuyết xuống xe, xếp hàng phía sau đám đông.
Cố Bạch Dã liếc nhìn phía trước, còn năm cặp nữa mới đến lượt.
Anh nhìn Phục Tuyết, cố tỏ ra không quan tâm, buông một câu: “Sắp hết giờ rồi, không kịp làm đâu, để mai đi.”
Phục Tuyết lấy điện thoại ra, nhắn lại ba chữ: “Chắc chắn kịp.”
Cố Bạch Dã đọc xong, nghiến răng nghiến lợi.
Cô đúng là quyết tâm muốn ly hôn!
Khi kết hôn còn chưa thấy cô nhiệt tình thế này!
Một xô nước lạnh dội vào lòng Cố Bạch Dã, anh hừ lạnh một tiếng, khoanh tay dựa tường đứng một bên.
Cũng thật kỳ lạ.
Hôm nay việc ly hôn diễn ra vô cùng suôn sẻ, năm cặp đôi trước đều bị nhân viên hòa giải thuyết phục.
Có cặp dắt tay nhau rời đi, có cặp hòa giải xong cười ngượng ngùng, có cặp ôm nhau khóc lóc đau khổ…
Không cặp nào ly hôn thành công.
Cặp thứ năm cúi chào và bắt tay nhân viên hòa giải rất lâu mới rời đi, cuối cùng cũng đến lượt Cố Bạch Dã và Phục Tuyết.
Nếu là bình thường, Cố Bạch Dã chắc chắn không buồn bước vào căn phòng này. Nhưng hôm nay, cậu chủ nhà họ Cố lại như mặt trời mọc đằng Tây, nể mặt nhân viên hòa giải mà chủ động kéo Phục Tuyết vào phòng.
Nhân viên hòa giải là một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, mặc đồng phục công sở, nụ cười rất thân thiện.
“Hai vị, mời ngồi. Tôi thấy cả hai còn trẻ, mới kết hôn được hai năm, tình cảm đáng lẽ đang trong giai đoạn tốt đẹp. Hai người nếu có mâu thuẫn, cứ nói ra, tâm sự một chút. Mọi chuyện nói rõ ràng là ổn thôi. Nghĩ về những khoảnh khắc ngọt ngào, tốt đẹp bên nhau, mâu thuẫn nào rồi cũng có thể giải quyết.”
Nói xong, Cố Bạch Dã lạnh mặt, liếc xéo người phụ nữ ngồi cạnh.
Biểu cảm của Phục Tuyết rất điềm tĩnh, không nhìn ra cảm xúc gì.
Chỉ thấy cô cầm điện thoại, dùng ngón tay viết lên màn hình, giơ lên cho nhân viên hòa giải xem.
Nhân viên hòa giải nhìn màn hình, cười ngượng ngùng.
Trên màn hình, hiện rõ một chữ to, nét chữ đẹp đẽ: “Ly.”
Chữ viết thanh thoát, đẹp mắt, nhưng lại thể hiện rõ ràng quyết tâm không thể lay chuyển của cô.
Người đàn ông này ăn mặc lịch sự, ngoại hình xuất chúng, nhìn qua cũng có vẻ vẫn còn tình cảm với vợ. Phải phạm lỗi lầm không thể tha thứ thế nào mới khiến người phụ nữ này không chừa cho anh ta một cơ hội?
Nhân viên hòa giải không tiện hỏi kỹ.
Giữ vững tác phong nghề nghiệp, cô ấy tiếp tục khuyên giải:
“Cả hai vợ chồng anh chị đều trai tài gái sắc, nhìn thật xứng đôi, khiến người khác phải ngưỡng mộ.”
Phục Tuyết: Ly!
“Hôn nhân là chuyện cơm áo gạo tiền, nhà nào sống cũng có khó khăn. Học cách nhường nhịn, hòa hợp với nhau là được.”
Phục Tuyết: Ly!
“Giờ cũng đã hết giờ làm việc rồi, hay anh chị suy nghĩ thêm một ngày nữa nhé.”
Phục Tuyết: Ly!
Bất kể nhân viên hòa giải nói gì, Phục Tuyết vẫn không rời tay khỏi điện thoại.
Chữ “Ly” to đùng trên màn hình điện thoại suýt khiến nhân viên hòa giải hoa mắt.
Dù không nói một lời nào, nhưng Phục Tuyết đã dội cho Cố Bạch Dã một gáo nước lạnh thấu tâm can.
Anh bất ngờ đứng bật dậy, “choang” một cái, đá gãy chiếc ghế trong cục dân chính.
Sau đó, anh mở toang cửa phòng hòa giải, sải bước ra ngoài.
“Ly hôn! Mau làm thủ tục ngay cho tôi! Hôm nay mà không ly xong, thì không ai được về! Tiền làm thêm giờ, tôi trả gấp mười lần, ghế ngày mai tôi mua mới toàn bộ cho các người!”
Nhân viên cục dân chính há hốc miệng kinh ngạc.
Họ chưa từng thấy người đàn ông nào ngang ngược đến vậy.
Người ban nãy còn định tranh luận đòi anh bồi thường ghế giờ chỉ muốn mang thêm đồ đạc ra, tươi cười hỏi một câu:
“Ông chủ, anh còn muốn đá cái gì nữa không?”
...
Khu công nghiệp cách cục dân chính khá xa.
Dù đường thông thoáng, chạy xe với tốc độ cao cũng phải mất 50 phút.
Dọc đường, Mặc Thiên liên tục cổ vũ Cố Thiếu Đình.
“Cố lên, nhanh lên, không được để lão Lục ly hôn.”
Cố Thiếu Đình bất lực liếc sang hướng khác, ngay cả ánh mắt cũng chẳng muốn lướt qua cô nhóc ngồi ghế phụ.
Mồm miệng cô chẳng nói được câu nào ra hồn, nhưng lại không thể hoàn toàn bỏ ngoài tai...
Cố Thiếu Đình nhấn ga, xe lao vun vυ't trên đường vành đai ngoài Thượng Kinh, đường dễ đi hơn chút.
Mặc Thiên vẫn líu ríu bên tai anh ta, khiến anh ta chỉ muốn bịt tai lại.
“Lo bớt chuyện bao đồng đi, trước lo cho bản thân cô đã. Khi nào có tiền hẵng lo đến chuyện mất tiền.”
Nghe xong, Mặc Thiên thở dài một hơi: “Tôi cũng chẳng muốn lo. Tất cả tại các anh chẳng anh nào đáng tin cả.”
Cố Thiếu Đình, “...” Chúng tôi thì liên quan gì đến cô...
Nhưng anh ta không nói ra.
Cô nhóc này đã ríu rít suốt cả quãng đường, chọc cho cô nói thêm thì tai anh ta chỉ có nước bị điếc.
Anh ta im lặng, tập trung lái xe.
Đáng tiếc, miệng của Mặc Thiên không có nút dừng.
Cô cứ thế lảm nhảm suốt cả hành trình.
Gần đến cục dân chính, còn hai ngã tư nữa thì cô đột ngột hỏi:
“Lão Nhị, làm sao ngăn được lão Lục ly hôn? Anh có cách nào không?”
“...”
Cố Thiếu Đình suýt đạp thủng chân ga.
Cách gọi này, chỉ có các bậc trưởng bối nhà họ Cố mới dùng…
Cô nhóc này đúng là chẳng biết trời cao đất dày.
Cố Thiếu Đình trợn mắt, giọng đầy mỉa mai đáp lại: “Hai người họ đã quyết tâm ly hôn, cô làm được gì chứ? Cô định cho nổ tung cục dân chính à?”
Người nói vô ý, nhưng người nghe lại chú tâm.
Đầu óc nhỏ của Mặc Thiên lập tức vận hành nhanh chóng, suy nghĩ về tính khả thi của việc này.
Một lát sau, cô lại lên tiếng:
“Lão Nhị, cho tôi ba điếu thuốc.”