Cố Thiếu Đình thực sự không muốn để ý tới cô.
Nhưng miệng anh lại tự ý phản ứng, không qua suy nghĩ mà trả lời: “Không có, tôi không hút.”
Anh từ chối rất dứt khoát.
Nhưng Mặc Thiên là kiểu người anh nói "không" mà cô chịu dừng lại sao?
Cô tiếp tục chìa tay ra: “Tôi cần ba điếu thuốc.”
Cố Thiếu Đình, “...”, không lẽ không hiểu tiếng người?
Anh ta thở dài bất lực.
Nếu không đưa cho cô, cô sẽ lặp đi lặp lại như một chiếc máy ghi âm hỏng, mãi không ngừng.
Cố Thiếu Đình liếc nhìn xung quanh.
Nhưng khu vực này hẻo lánh, làm gì có cửa hàng tiện lợi.
Anh ta tiếp tục lái xe đi thẳng.
Đến một ngã tư, đèn đỏ bật sáng.
Cố Thiếu Đình dừng xe ở làn giữa, ngay đầu hàng, hạ cửa kính xuống, quay sang chiếc xe bên cạnh gọi:
“Anh bạn, có thuốc lá không?”
Người bên xe kia hạ cửa kính, trùng hợp lại là người quen của Cố Thiếu Đình: “Cậu hai Cố, cậu cũng hút thuốc à?”
Thấy là người quen, Cố Thiếu Đình không khách khí: “Cho tôi ba điếu.”
Người kia không nói nhiều, ném thẳng một bao thuốc chưa khui qua.
“Cảm ơn.” Cố Thiếu Đình đáp, kéo kính xe lên, đạp ga lao đi.
Anh ta ném bao thuốc qua cho Mặc Thiên: “Đủ rồi chứ?”
Mặc Thiên gật đầu, chìa tay thêm lần nữa: “Bật lửa.”
“...”
...
Cố Thiếu Đình lại phải đỗ xe bên đường, chờ xe bên cạnh tới, mượn thêm bật lửa.
Sau khi gom đủ đồ, cuối cùng Mặc Thiên cũng yên lặng.
Cố Thiếu Đình không chần chừ nữa, nhanh chóng lái xe đến nơi.
Trước khi cục dân chính đóng cửa, hai người đã kịp tới.
Mặc Thiên mở cửa xe, nhảy xuống.
Cô đứng trước cửa cục dân chính, bấm ngón tay tính toán.
Chưa ly hôn...
Mặc Thiên không bước vào.
Cô ngồi xổm trên bậc thềm trước cục dân chính.
Cố Thiếu Đình đỗ xe xong cũng đi tới, muốn xem cô nhóc này định giở trò gì.
Vừa tới nơi, Mặc Thiên đã chìa ba điếu thuốc ra trước mặt anh ta: “Châm lửa.”
Cố Thiếu Đình, “...”
Anh ta thực sự muốn xoay người bỏ đi ngay lập tức.
Nhưng khuôn mặt cô lại trông như đang tố cáo rằng anh ta đang bắt nạt trẻ con.
Cố Thiếu Đình bất lực thở dài.
Cậu hai nhà họ Cố, người cả đời chưa từng chạm vào thuốc lá, đành miễn cưỡng ngậm từng điếu vào miệng để châm lửa. Trong lúc đó, còn bị Mặc Thiên chê bai là châm quá chậm...
Cuối cùng, ba điếu thuốc được châm lửa và đưa cho Mặc Thiên.
Cô ngồi xếp bằng trên nền xi măng, cắm ba điếu thuốc thẳng đứng trên bậc thềm, không cần dựa vào gì.
Mặc Thiên chắp hai tay lại, cúi đầu khấn vái, miệng thì thầm niệm chú.
Sau đó, cô đưa hai ngón tay phải chụm lại, vẽ một ký hiệu trong không khí, rồi kết thúc bằng việc đặt hai đầu ngón tay lên nhau, giơ cao qua đầu.
Chỉ thấy ba điếu thuốc trên mặt đất cháy rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã thành một đống tàn thuốc.
Ngay lúc đó, “rầm!” một tiếng sấm vang trời, như muốn xé toạc cả bầu trời.
Cố Thiếu Đình giật mình kinh hãi, sống lưng lập tức lạnh toát, mồ hôi đổ ròng ròng.
Cố Thiếu Đình ngẩng mặt lên nhìn bầu trời.
Chỉ thấy lúc nãy trời còn trong xanh không một gợn mây, vậy mà giờ đây, mây đen dày đặc tụ lại, đè nặng ngay trên cục dân chính.
Kỳ lạ thay, chỉ có bầu trời phía trên cục dân chính là u ám.
Xa xa nhìn ra, vẫn là bầu trời xanh trong, mây trắng lững lờ, thời tiết đẹp đẽ...
...
Nhân viên cục dân chính tiếp nhận hồ sơ ly hôn của Phục Tuyết, bắt đầu nhập liệu vào hệ thống.
Nhưng vừa gõ xong chữ đầu tiên, bên ngoài liền vang lên một tiếng sấm "đùng" khiến nữ nhân viên giật bắn mình.
Cô ấy vỗ ngực, nói với đồng nghiệp bên cạnh: “Rõ ràng dự báo thời tiết hôm nay không mưa, trời lại đang nắng, sao lại có sấm chớp thế này.”
Nói xong, cô ấy gõ tiếp chữ thứ hai.
"Đùng!" Tiếng sấm lần này còn lớn hơn, như muốn xé tan bầu trời.
Cô ấy hét toáng lên, suýt ngã khỏi ghế: “Trời ơi!” Quay đầu nhìn đồng nghiệp nam bên cạnh: “Hôm nay bị sao vậy! Tôi sợ quá, hay anh nhập đi.”
“Chỉ là sấm thôi mà, có gì to tát đâu. Để tôi làm.” Anh đồng nghiệp phẩy tay, ra hiệu cô nhường chỗ.
Nữ nhân viên nhích sang bên, tay vỗ ngực, đứng cạnh cửa sổ lẩm bẩm: “Trời gì kỳ quái thế này, bên kia thì nắng, mà mỗi chỗ chúng ta thì đen kịt.”
Anh đồng nghiệp kiểm tra hồ sơ xong, đưa bút ra, chỉ vào chỗ cần ký: “Hai người ký vào đây.”
Vừa dứt lời, ngoài trời lại vang lên tiếng sấm "rầm" long trời lở đất.
Tiếng sấm lớn đến mức làm cả nhân viên cục dân chính phải giật mình, tai ù đi vì tiếng động quá lớn, như thể sét đánh ngay trên mái nhà.
Cả hai nhân viên đưa mắt nhìn nhau, đồng loạt rùng mình, bất giác nghĩ đến chuyện bị trời phạt.
Cả hai nuốt khan.
Anh đồng nghiệp cầm bút lên, cẩn thận đưa ra một lần nữa.
Nhưng chưa kịp ký, tiếng sấm lại "ầm ầm", ngày càng to hơn.
Anh ta hoảng hốt ném bút, bật khỏi ghế, run cầm cập: “Không làm được, không làm được! Hai người không ly hôn được đâu!”
Nữ nhân viên thấy vậy, cũng vội vã xua tay từ xa với Cố Bạch Dã và Phục Tuyết: “Đến giờ tan làm rồi, hệ thống chúng tôi cũng sắp tắt. Không thể làm thủ tục được nữa. Hai người mau đi đi! Ông trời không cho hai người ly hôn, còn cố làm gì nữa! Đây là trời phạt đó!”
Tất cả nhân viên khác trong cục dân chính cũng sợ hãi.
Cục dân chính này mở cửa suốt 20 năm, chưa từng gặp chuyện trời không cho ly hôn thế này.
Mọi người đồng loạt bước ra khuyên nhủ:
“Hai người nhìn xem, chỉ có trời phía trên cục dân chính là âm u, chỗ khác toàn là nắng đẹp!”
“Thật kỳ lạ! Hai người còn trẻ, duyên trời định thì đừng phá bỏ!”
“Đúng vậy, cố gắng hòa hợp thêm, trời đã ban mối lương duyên, chắc chắn sau này sẽ đại phú đại quý!”
Toàn bộ nhân viên cục dân chính đồng thanh lên tiếng, tất cả đều hóa thành nhân viên hòa giải.
Phục Tuyết mặt lộ vẻ lo âu, giơ điện thoại lên với chữ “Ly” to tướng, nhưng không ai thèm để ý.
Nhìn tình hình này, rõ ràng chẳng ai dám tiếp tục xử lý thủ tục ly hôn cho cô.
Cố Bạch Dã giữ gương mặt lạnh lùng, nhưng khóe môi nhếch nhẹ đã để lộ tâm trạng của anh.
Anh mím môi kiềm chế, lạnh giọng nói: “Đi thôi, người ta tan làm rồi, không làm nữa.”
Phục Tuyết siết chặt tay, cắn môi, không chịu rời đi.
Cố Bạch Dã bật cười khẽ, nắm lấy cổ tay cô kéo đứng lên: “Em ở đây cũng vô ích, ông trời không cho phép, ai dám làm?”
Nói xong, anh kéo tay Phục Tuyết, rời khỏi cục dân chính.
Hôm nay, chắc chắn không thể ly hôn.
...
Cố Thiếu Đình từng là một người vô thần.
Nhưng những gì xảy ra trước mắt, là sự thật sao?
Anh ta nhìn mảng mây đen duy nhất giữa bầu trời xanh thẳm, rồi lại nhìn cô nhóc ngồi dưới đất, rơi vào trạng thái nghi ngờ chính mình.
Lúc này, Mặc Thiên như tính toán xong điều gì, đột ngột mở mắt, đứng dậy.
Vừa lúc cô đứng lên, mây đen trên đầu bắt đầu tan dần.
Mặc Thiên phủi bụi trên quần áo, thản nhiên nói: “Xong rồi.”
Cố Thiếu Đình hiểu ý của cô.
Ánh mắt anh ta nhìn về phía cánh cửa cục dân chính.
Quả nhiên, Phục Tuyết mặt lạnh bước nhanh ra ngoài, còn Cố Bạch Dã ngậm điếu thuốc, chậm rãi đi theo sau.
Cố Thiếu Đình nhìn thấy rõ hai chữ trên mặt em trai mình: Hả hê.
Có vẻ, ly hôn không thành.
Và những lời nói nhảm của cô nhóc kia lại một lần nữa ứng nghiệm...