Cố Thiếu Đình lần đầu tiên cảm thấy bất lực như vậy.
Không trách được tại sao trên TV thường chiếu cảnh cảnh sát luôn đến "kịp lúc" sau khi mọi chuyện đã kết thúc, để dọn dẹp tàn cuộc.
Chuyện này không phải đang diễn ra sống động ngay trước mắt anh sao?
Mặc Thiên nhìn thấy cảnh sát đến, mới nhớ ra rằng còn có anh hai đang bị định thân.
Cô dùng hai ngón tay búng nhẹ một cái về phía Cố Thiếu Đình, giải phong ấn.
Cô chẳng hề nghĩ tới hậu quả của việc giải trừ đúng lúc anh đang ở tư thế bị cố định.
Chỉ thấy Cố Thiếu Đình vì quán tính, đổ thẳng về phía trước.
May mà có một cảnh sát kịp thời đỡ lấy, giúp vị giáo sư thông minh và nghiêm nghị của nhà họ Cố giữ được thể diện, không ngã lộn nhào xuống đất.
Khi Cố Thiếu Đình cuối cùng cũng được tự do, việc đầu tiên anh làm không phải là trách Mặc Thiên, mà là quay lại nhìn về phía chiến trường.
Chỉ một ánh nhìn, anh hoàn toàn câm nín.
Cố Thiếu Đình nhanh chóng đếm qua, có bảy mươi lăm người đang nằm trên mặt đất.
Một mình cô nhóc đánh bại 75 người mà không thua...
Rốt cuộc là đám nằm kia quá vô dụng, hay cô nhóc đứng đây quá dị thường?
Cả đám cảnh sát xông vào cũng không khỏi bàng hoàng.
Vừa rồi đứng ngoài nhìn vào, họ còn nghĩ rằng giáo sư Cố đã đơn thân độc mã đối đầu với đám côn đồ này.
Không ngờ, là bọn chúng tự đánh nhau?
Cố Thiếu Đình không để đám côn đồ mở miệng trước, nhanh chóng đổ tội cho chúng: “Đám người này định cướp vòng tay của cô bé, sau đó nội bộ xích mích, đánh lẫn nhau.”
Anh cần phải tìm lý do hợp lý cho Mặc Thiên, nói cô một mình đối phó 75 người, ai tin chứ?
Đám người nằm trên mặt đất nghe vậy, không khỏi tức tối và oan ức.
Lập tức, cả bọn gào khóc, cố gắng biện hộ, đồng thời tố cáo Mặc Thiên:
“Cô ta là yêu quái! Chính cô ta đã đánh chúng tôi thành ra thế này!”
“Là cô ta đến nhà máy của chúng tôi gây sự, còn đánh chúng tôi. Cảnh sát ơi, bảo vệ chúng tôi với!”
“Cảnh sát làm chủ cho chúng tôi đi, chúng tôi còn chưa động đến một sợi tóc của cô ta mà!”
Những người đàn ông to lớn, cơ bắp cuồn cuộn, khóc đến thê thảm, nước mắt nước mũi rơi lã chã.
Nhìn thế nào cũng thấy chúng thật đáng thương.
Nhưng…
Cảnh sát nhìn về phía Mặc Thiên, một cô nhóc gầy nhỏ như nấm kim châm.
Rồi lại nhìn đám đàn ông to xác nằm la liệt trên đất.
Lời của đám người này, dù chỉ một chữ, cũng không thể tin nổi.
Sáu viên cảnh sát đồng loạt bày ra ánh mắt khinh thường.
“Các người cũng dám nói thế, một cô bé như vậy làm sao đánh lại mấy chục người đàn ông như các người? Các người có phải bắt nạt cô bé không!”
“Cô bé, nói cho chú cảnh sát biết, họ đã làm gì cháu? Chú sẽ đưa bọn họ ra trước pháp luật, trả lại công bằng cho cháu.”
“Yên tâm nói ra đi, đừng sợ, cảnh sát sẽ bảo vệ cháu, tuyệt đối không để bọn họ có cơ hội trả thù.”
Đám cảnh sát không thể nhịn được nữa.
May mà cô bé trông vẫn ổn, không có dấu hiệu bị thương.
Nhìn đám côn đồ thú tính này, bọn họ còn mặt mũi nào để đổ tội cho cô bé.
Một nữ cảnh sát nhẹ nhàng lau sạch khuôn mặt của Mặc Thiên. Nhà máy quá bẩn, khiến khuôn mặt trắng trẻo của cô cũng phủ đầy bụi bẩn.
“Cháu là con gái, sao lại theo giáo sư Cố tới nơi này, nguy hiểm lắm.”
Mặc Thiên mải xem kịch hay, quên mất mục đích đến đây.
Nghe nữ cảnh sát nhắc nhở, cô mới nhớ ra: “Cảnh sát ơi, cháu đến để tìm tranh, bức tranh bị mất ấy.”
Nữ cảnh sát an ủi, vỗ nhẹ tay cô: “Cô bé, không cần lo lắng, về nghỉ ngơi đi. Việc tìm tranh cứ để cảnh sát lo.”
“Không được, các cô chú sẽ không tìm thấy đâu.” Mặc Thiên nghiêm túc đáp lại.
Nữ cảnh sát, “...” Lẽ nào cháu thì tìm được?
Cô hơi ngượng ngùng, định nói gì đó.
Cô nhóc này hình như đầu óc hơi... kỳ lạ.
Nữ cảnh sát im lặng vài giây, rồi thở dài: “Cô bé, bố mẹ cháu đâu? Để cô gọi họ đến đón cháu về nhà.”
“Họ lạc mất cháu rồi mà còn không biết.”
Mặc Thiên nghiêm túc trả lời.
Sau đó, cô lại bắt đầu bấm đốt ngón tay, tiếp tục màn thần bí của mình.
Nữ cảnh sát bất lực nhìn về phía Cố Thiếu Đình, ánh mắt như cầu cứu.
Cô nhóc này, biết phải làm sao đây…
Cố Thiếu Đình nhận được ánh mắt đó, đưa tay xoa thái dương.
Bố mẹ của cô bé này tám phần là vì thấy đầu óc cô không bình thường mới bỏ rơi cô…
Sự kiên nhẫn của Cố Thiếu Đình đã cạn, anh không muốn phí thêm giây nào với cô nhóc "đầu rỗng" này.
Anh lấy điện thoại ra, gọi ngay cho Cố Bạch Dã, muốn nhanh chóng đẩy "củ khoai nóng" này đi.
Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy: “Anh Hai, có chuyện gì vậy?”
“Lão Lục, tôi sẽ gửi địa chỉ cho cậu, đến đây mà đón con bé này về.” Cố Thiếu Đình hận không thể lập tức vận chuyển Mặc Thiên qua cho Cố Bạch Dã.
“Không được.” Cố Bạch Dã lập tức từ chối, giọng đầy căng thẳng: “Tôi đang đi ly hôn!”
Nghe vậy, Cố Thiếu Đình nhíu chặt mày: “Vừa từ đồn cảnh sát ra, cô ấy đã kéo cậu đi ly hôn? Cậu làm chuyện gì có lỗi với cô ấy sao?”
Bức tranh vẫn chưa tìm thấy, mà Trấn Tuấn Lãng lại khăng khăng rằng Phục Tuyết đồng lõa với hắn, nên cô ấy vẫn còn trong diện nghi vấn.
Hiện tại cô ấy chỉ được tạm thời bảo lãnh.
Thế mà vẫn có thời gian đi lo chuyện ly hôn?
Phía bên kia, Cố Bạch Dã đang lái xe, bật loa ngoài. Phục Tuyết ngồi trong xe cũng nghe rõ mồn một.
Cố Bạch Dã nghe thấy anh Hai vu oan cho mình, tức giận đập mạnh vào vô lăng: “Xàm! Tôi luôn nghiêm túc với hôn nhân, nhưng có một số người lại coi hôn nhân như trò đùa!”
Lời này của anh cố tình nhắm vào Phục Tuyết.
Sáng sớm nay, anh vui vẻ đến đồn cảnh sát đón cô, chờ cả ngày mới được gặp. Kết quả, vừa gặp mặt, cô đã dí màn hình điện thoại vào mặt anh: “Cố Bạch Dã, chúng ta đã hẹn thứ hai ly hôn.”
Hay thật, ở trong đồn cảnh sát hai ngày mà vẫn nhớ đến ngày ly hôn.
Nghe thấy thế, ai mà thoải mái cho nổi?
Cố Bạch Dã tức giận nhưng không thể trút vào đâu.
Đúng lúc anh hai gọi tới, thế là cơn giận bùng nổ.
Nhưng lần này, Cố Thiếu Đình không đáp trả.
Vì điện thoại đã bị Mặc Thiên giật lấy…
Giọng cô hiếm khi có chút lo lắng: “Lão Lục, không được ly hôn, tôi sẽ mất hết tiền!”
“…”
Cả hai đầu dây đều chìm vào im lặng.
Chưa từng nghe ai nói rằng người khác ly hôn lại khiến mình phá sản.
Huống hồ, nhìn cô cũng chẳng giống người có nhiều tiền để mà mất…
Mặc Thiên chẳng buồn để ý đến biểu cảm của họ.
Lúc này cô mới nhớ ra, hôm nay chính là ngày thứ bảy kể từ khi cô xuống núi.
Không ngờ sư phụ tính chuẩn đến vậy, nói ngày thứ bảy ly hôn, thì đúng ngày thứ bảy ly hôn, chẳng cho cô tí thời gian chuẩn bị nào.
Cô không thể để họ ly hôn được.
Nếu không, các tổ sư gia sẽ khóc lụt cả nhà họ Kiều.
Cô nhét điện thoại vào tay Cố Thiếu Đình, đẩy anh ta ra ngoài: “Nhanh lên, nhanh lên, tôi không muốn thành kẻ nghèo kiết xác!”
“…”
Cố Thiếu Đình bị cô ép đi ra, đành đẩy gọng kính, muốn nói lại thôi.
Anh ta thực sự muốn hỏi cô: “Cô còn có thể nghèo hơn được nữa sao…”
...
Cố Thiếu Đình và Mặc Thiên rời đi.
Còn lại vài nhân viên cảnh sát tiếp tục xử lý tàn cuộc.
Chủ nhà máy này tên là Triệu Tứ Thiên, người thân đã chết hết, chỉ còn lại một mình hắn.
Hắn đi khắp nơi thu nạp đàn em, dưới danh nghĩa tuyển dụng, tập hợp những kẻ lang thang bị xã hội ruồng bỏ.
Nhà máy này trên danh nghĩa là xưởng sản xuất tranh, nhưng thực chất chuyên cướp bóc, tống tiền và bảo kê, chẳng làm được chuyện gì tử tế.
Tội lớn thì không dám phạm, nhưng tội nhỏ thì liên tục. Tiền kiếm được từ những phi vụ này đều nộp cho hắn, rồi hắn phát lại thành lương.
Thường thì cảnh sát chỉ bắt vài tên tép riu, giam vài ngày rồi thả, chẳng gây được sóng gió gì lớn.
Ai ngờ, lần này Mặc Thiên lại dẹp sạch cả ổ tội phạm.
Tạm không nói đến các tội danh khác, chỉ riêng tội đánh nhau ẩu đả đã đủ để buộc tội rồi.
Bên ngoài nhà máy đậu ba chiếc xe buýt lớn, ba mươi nhân viên cảnh sát mang theo một trăm chiếc còng tay.
Cảnh tượng không thể nào hoành tráng hơn.
Hơn bảy mươi nghi phạm, đến khi bị dẫn lên xe vẫn khóc lóc kể lể nỗi oan.
Nhìn họ, cứ như thể nói dối nhiều đến mức tự mình cũng tin là thật…
Bảy mươi mấy người này, cả đám bị đưa thẳng đến bệnh viện.
Trong khi đó, những cảnh sát còn lại tiếp tục lục soát toàn bộ nhà máy để tìm bức tranh bị mất.
Qua thẩm vấn, Triệu Tứ Thiên kiên quyết chối, nói rằng chưa từng thấy bức tranh ba mươi triệu nào.
Thế là cảnh sát bắt đầu tìm kiếm một cách kỹ lưỡng.
Nhà máy này vốn là xưởng chế tác tranh, khắp nơi đều là tranh, khiến việc tìm kiếm càng thêm khó khăn.
Trong lúc đó, đồng nghiệp đang lấy lời khai tại bệnh viện liên tục cập nhật thông tin.
Tám nhân viên cảnh sát đã lục soát từ chiều đến tối.
Từ phòng kho, văn phòng, đến hệ thống thông gió... Mọi ngóc ngách đều được lật tung.
Nhưng bức tranh quý, thậm chí cả bóng dáng cũng không thấy.
Mọi người nhìn nhau, không biết phải báo cáo thế nào.
Nhà máy thì chỉ có ngần ấy chỗ.
Nhưng bức tranh, rốt cuộc ở đâu?