Phế Vật Thiên Kim Thật, Biết Chút Huyền Học Thì Sao?

Chương 39: Tôi chỉ lấy tranh, không quản cảnh sát bắt người

“Cạch…”

Tiếng cười đột ngột dừng lại.

Ánh mắt âm u của ông chủ quét tới.

“Con nhóc, mày muốn tao tiễn mày lên Tây Thiên à!”

Cô nhóc này, dường như biết một vài chuyện. Từ khi hắn "thay tên đổi họ làm lại cuộc đời", không ai còn nhắc đến những chuyện trước đây của hắn. Dù hiện tại hắn vẫn qua lại ở ranh giới pháp luật, nhưng chẳng dính dáng gì tới chuyện xử bắn.

Người mà biết quá nhiều, mạng sống thường không dài.

Ông chủ nhếch mép, nụ cười lạnh lùng và đáng sợ.

Cố Thiếu Đình liếc nhìn đồng hồ lần nữa, 3 giờ 55 phút, ít nhất còn 10 phút nữa người của anh ta mới đến.

Khu công nghiệp này nằm ở vị trí hẻo lánh, đợi họ tìm được tới đây…

Cố Thiếu Đình thật sự rất lo lắng, chờ tới khi xác anh lạnh rồi, mà đồng đội còn chưa tới.

Anh ta quay đầu, chán ghét nhìn Mặc Thiên.

Nếu chỉ có mình anh ta, có lẽ còn chạy thoát.

Nhưng vấn đề là phải mang theo gánh nặng này, chậm chạp như rùa già.

Muốn dẫn cô chạy trốn, đừng mơ.

Cố Thiếu Đình cau mày.

Ánh mắt liếc xung quanh, cố gắng tìm cách sống sót…

...

Phía đối diện, sắc mặt ông chủ đã đen kịt.

Trên trán hắn như đang bốc khói.

Nhưng Mặc Thiên vẫn không quên thêm dầu vào lửa.

Cô nhìn chằm chằm vào mặt ông chủ, rồi liếc qua đám người phía sau hắn, lắc đầu đầy bất lực.

“Không một ai tốt đẹp cả. Nhất là ông, tội nghiệt sâu nặng, một viên đạn coi như rẻ rồi.”

“Con nhãi chết tiệt, mày chán sống rồi!”

Ông chủ hoàn toàn mất bình tĩnh, không để cho Mặc Thiên thêm cơ hội nói chuyện.

Hắn vung tay ra hiệu cho thuộc hạ, giống như một vị tướng ra lệnh xuất quân, cả một bức tường người lao về phía Cố Thiếu Đình và Mặc Thiên.

Cố Thiếu Đình không kịp nghĩ ra đường chạy tối ưu.

Chỉ có thể đi bước nào tính bước đó.

Anh ta quay lại, nắm lấy cổ tay Mặc Thiên, kéo cô chạy ra ngoài.

Nhưng vừa chạy được hai bước.

Cố Thiếu Đình đột ngột bị ép phanh lại.

Lại một lần nữa, anh bị giữ nguyên tại chỗ, không thể cử động...

Mặc Thiên rút tay ra khỏi tay anh, bước lên đứng trước mặt anh, giống như cô giáo đang dạy dỗ học sinh tiểu học.

“Anh là cảnh sát, cũng không thể cản trở công việc của người khác. Là người lớn rồi, phải biết không làm phiền người khác.”

Cố Thiếu Đình, “…”

Làm ơn, để, tôi, mở, miệng, chửi, người.

Lúc này Cố Thiếu Đình vừa giận vừa lo, toàn bộ cơ thể anh hiện tại đang quay lưng lại với đám người kia, không nhìn thấy bất kỳ thứ gì sau lưng.

Cảm giác như mình là cá nằm trên thớt, sắp bị tế thần.

Tiếng bước chân lộn xộn phía sau ngày càng gần.

Cảm giác có người chĩa súng vào đầu mình từ phía sau khiến sống lưng anh lạnh toát, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Mặc Thiên bước vòng qua anh, tiến thẳng về phía đám côn đồ.

Lũ côn đồ đối diện, vừa nhìn thấy khí thế của Mặc Thiên, lập tức dừng chân. Chúng không hiểu tại sao người đàn ông kia bỗng nhiên bất động, lại để con nhóc này xông lên trước.

Chúng nghi ngờ có bẫy, không dám tiến lên vội.

Thấy chúng dừng lại, Mặc Thiên tự mình tiến tới.

Cô rất kiên nhẫn, lại đưa tay ra trước mặt ông chủ: “Tôi chỉ lấy tranh, không quản cảnh sát bắt người. Tốt nhất là đưa cho tôi, đừng đợi cảnh sát đến bắt ông. Khi đó, ‘đùng’ một phát, ông chết chắc.”

Mặc Thiên còn làm động tác tay giống như súng đang bắn vào đầu.

“Chết tiệt…”

Trong nhà xưởng vang lên tiếng chửi bới liên hồi.

Đám đàn em của ông chủ, nhìn cô nhóc gầy nhỏ trước mặt, đầy vẻ khinh thường.

“Con nhãi chết tiệt, giọng to quá nhỉ! Mày tưởng sở cảnh sát là nhà mày, muốn bắn ai thì bắn chắc!”

“Ông chủ nhà tao là thương nhân tuân thủ pháp luật, mày còn nói nhảm nữa, tụi tao kiện mày tội vu khống!”

“Mày xông vào nhà máy của chúng tôi gây rối, đánh mày ra ngoài không phải là phạm pháp. Đừng tưởng chỉ cần gây gổ là có thể vu khống ông chủ của chúng tôi!”

Đám tay chân phía sau, từng người từng người phụ họa theo.

Mặc Thiên bất đắc dĩ lắc đầu: “Ông chủ của các người, sớm muộn cũng bị ‘đùng’ một phát chết thôi. Không phải hôm nay thì là mấy ngày nữa, vậy đã là may mắn cho ông ta rồi.”

Câu nói này quá sắc bén, khiến bọn côn đồ lập tức cầm gậy, chuẩn bị sẵn sàng.

Chỉ cần lão đại ra lệnh, bọn chúng sẽ lập tức ném cô ta ra ngoài.

Nhưng lão đại không ra lệnh.

Người đàn ông trông giống như quân sư đứng cạnh hắn, ghé vào tai hắn nói nhỏ:

“Ông chủ, chiếc vòng trên tay cô nhóc này trông có vẻ đáng giá, tám phần là số tiền thế này…”

Hắn vừa nói vừa giơ tay làm dấu số bảy.

Lão đại nghe xong, cười ngoác miệng, lộ ra hàm răng vàng khè.

Hắn phất tay ra hiệu cho thuộc hạ: “Lấy chiếc vòng tay của con nhóc đó mang lại đây. Nó xông vào nhà máy của chúng ta quấy phá, làm hỏng máy móc. Chúng ta là người tuân thủ pháp luật, không thể đánh nhau. Bắt nó dùng chiếc vòng để đền đi!”

Đầu tiên là cướp tiền, sau đó lén xử lý cô.

Dù gì thì những việc phạm pháp như vậy không nên làm ngay trước mặt nhiều người.

Hai tên đàn em nhận lệnh, lập tức tiến lại gần. Chúng cười nhăn nhở, đưa tay tới chộp lấy cổ tay trắng muốt của Mặc Thiên.

Nhưng tay chúng còn chưa chạm được vào cô…

Đầu mỗi tên đã dính ngay một lá bùa vàng từ tay cô.

Vừa chạm vào, cả hai lập tức hóa đần, đứng yên bất động.

Không đợi những kẻ khác kịp phản ứng, Mặc Thiên đã dùng hai ngón tay rút ra một lá bùa vàng khác, tỏa sáng nhè nhẹ, nhanh như chớp ném về phía đầu lão đại.

Chỉ trong chớp mắt, lá bùa đã dán chặt lên mặt lão đại.

Trước mắt lão đại tối sầm lại, cơn giận bùng lên, hắn đưa tay định gỡ lá bùa ra nhưng không tài nào chạm tới được. Lá bùa cứ lóe sáng, mỗi lần hắn chạm vào, nó lại biến mất.

“Chúng mày, mau gỡ thứ này ra cho tao!” Lão đại điên cuồng ra lệnh.

Bọn đàn em lục tục tiến tới, thay phiên nhau gỡ bỏ.

Nhưng dù cả một vòng người xung quanh thay nhau thử, không ai có thể gỡ được.

Chỉ trong chưa đầy hai phút, lá bùa biến mất hoàn toàn, không còn dấu vết. Nhưng đôi mắt của lão đại đã hóa đỏ ngầu, ánh lên sát khí.

Hắn nhìn qua nhìn lại, bất ngờ lao vào đập mạnh đầu của lão nhị và lão tam, vừa đánh vừa chửi: “Chết tiệt, tao nuôi bọn mày vô dụng thế này làm gì!”

Hắn ra tay không chút nương tình, khiến mặt lão nhị và lão tam bầm tím sưng vù.

Hai người bị đánh đến ngẩn ngơ, sững sờ trong hai phút.

Ngay sau đó, ánh mắt của họ cũng đỏ ngầu, quay lại tát tới tấp vào mặt đám đàn em của mình.

Một truyền mười, mười truyền trăm, trăm truyền hàng ngàn...

Chẳng mấy chốc, cả nhà máy hỗn loạn trong một trận đánh lớn.

Cấp trên đánh cấp dưới, cấp dưới lại quay ngược lên đánh cấp trên. Cuối cùng, không phân biệt được ai là ai, tất cả lao vào đánh lẫn nhau.

Chỉ có hai tên định cướp chiếc vòng của Mặc Thiên là đứng trơ ra, không tham gia cuộc chiến.

Mặc Thiên ôm con mèo nhỏ, bình thản ngồi xem kịch.

Thỉnh thoảng, cô còn cổ vũ thêm vài câu.

Người cảm thấy bức bối nhất là Cố Thiếu Đình.

Anh đứng bất động ở vị trí khá xa trận hỗn chiến, đến cả bóng người cũng không nhìn thấy.

Chỉ nghe tiếng ồn ào từ phía sau, còn Mặc Thiên thì như chẳng hề bị ảnh hưởng.

Loại náo nhiệt chỉ nghe mà không thấy này thật sự có thể khiến người ta phát điên.

Nếu giờ mà anh có thể nói chuyện, chắc chắn anh sẽ hứa tặng Mặc Thiên một trăm thỏi vàng, chỉ cần cô thả anh ra, hoặc ít nhất xoay anh lại để xem kịch.

Cố Thiếu Đình tức đến mức muốn chửi thề.

Tiếng đánh nhau phía sau ngày càng dữ dội.

Nơi nào nhiều đàn ông, nơi đó lắm chuyện.

Đám người này vừa đánh vừa chửi, như thể trút hết ân oán cũ.

Trận hỗn chiến kéo dài rất lâu.

Dần dần, tiếng đánh đấm và chửi rủa nhỏ dần, thay bằng tiếng khóc than.

Vài phút sau, ngay cả tiếng khóc cũng tắt, chỉ còn lại những tiếng rêи ɾỉ yếu ớt...

Nhà máy trở nên yên ắng.

Đúng lúc này, cánh cửa lớn của nhà máy bị đá tung.

Tiếp theo, một giọng nói vang lên từ loa ngoài:

“Các người đã bị bao vây, mau chóng giơ tay đầu hàng, nếu không sẽ tự gánh chịu hậu quả!”