Phế Vật Thiên Kim Thật, Biết Chút Huyền Học Thì Sao?

Chương 38: Chú cảnh sát sẽ tặng anh một viên đạn

Tên cầm đầu vừa nói vừa định ra tay.

Hắn giơ nắm đấm lên, nhắm thẳng vào mặt của Mặc Thiên.

Nhưng nắm đấm chưa kịp chạm đến cô, không khí đã vang lên một tiếng "vυ't…" sắc lạnh.

Sau đó, một tảng đá lớn lao thẳng vào tay tên cầm đầu.

Hắn đau đến mức hét lên một tiếng "á u", ngã xuống đất, ôm tay, lăn lộn.

Mặc Thiên quay đầu nhìn lại, thấy ở cửa nhà máy có một bóng người đang đứng. Dáng vẻ lẫn trong ánh sáng ngược, không rõ mặt mũi, nhưng thân hình cao gầy, vai rộng, eo thon, chân dài như một diễn viên trong phim truyền hình.

Anh ta đứng ngược sáng, như nam chính trong phim xuất hiện để cứu nữ chính.

Nhưng khi anh ta bước đến gần Mặc Thiên.

Cô nhăn nhó khó chịu, khịt khịt cái mũi nhỏ: “Anh sợ quá nên đến tìm tôi bảo vệ à?”

Cố Thiếu Đình, “...”

Bị lừa đá vào đầu à?

Tuy nhiên, hai người chưa kịp chán ghét nhau lâu.

Hơn mười công nhân trong nhà máy từ từ tiến đến.

Họ tạo thành một vòng tròn, bao vây cả hai ở giữa.

Kẻ dám gây rối ở chỗ bọn chúng, chắc chắn là chán sống.

Cố Thiếu Đình không đổi sắc mặt, lấy từ túi áo ra thẻ cảnh sát của mình: “Cảnh sát, đang thi hành công vụ, mong hợp tác.”

Chiếc thẻ này phần lớn thời gian có sức răn đe rất lớn.

Đáng tiếc, hôm nay những kẻ trong nhà máy này không bình thường chút nào.

Tên cầm đầu được đồng bọn đỡ dậy, cổ tay đã bị bẻ cong thành một góc kỳ dị.

Hắn nhổ nước bọt, chen ra khỏi vòng vây, đi đến trước mặt Cố Thiếu Đình, nhìn thẻ rồi lại nhìn người.

Cố Thiếu Đình đeo kính gọng vàng, trông hệt một tinh anh công sở, chẳng liên quan gì đến cảnh sát.

Tên cầm đầu nhỏ nhếch mép cười nhạo: “Xì, thứ này, ông đây có cả đống!”

Nói rồi hắn móc ra từ túi quần một xấp thẻ, rút ra một cuốn nhỏ bìa xanh, mở ra khoe trước mặt Cố Thiếu Đình: “Ông đây muốn chức to cỡ nào có chức to cỡ đó!”

Cố Thiếu Đình lạnh lùng liếc qua thẻ cảnh sát giả của hắn.

Gan to thật đấy, còn lớn hơn cả chức của anh ta.

Đánh hắn không oan chút nào.

“Giả mạo giấy tờ cảnh sát, vi phạm điều 280 Bộ luật Hình sự, bị phạt tù từ ba năm đến mười năm và nộp phạt.”

Cố Thiếu Đình thân là cảnh sát vốn đã thuộc lòng các điều luật, nói ra như hơi thở.

Nhưng rõ ràng, có kẻ gan to bằng trời.

Tên cầm đầu “choang” một tiếng ném cả xấp giấy tờ vào mặt Cố Thiếu Đình: “Mẹ nó, ông đây chính là luật pháp.”

Nói xong, hắn vẫy tay ra lệnh cho đồng bọn: “Bắt cả hai đứa nó cho tao!”

Cố Thiếu Đình tránh đống giấy tờ hắn ném qua.

Anh ta đá một cú vào một tên lao lên, đồng thời kéo Mặc Thiên ra phía sau lưng mình.

Hơn mười công nhân cùng xông lên, tay cầm vũ khí, hò hét xông vào Cố Thiếu Đình.

Nhưng nhà họ Cố không có ai vô dụng cả.

Chỉ có người biết đánh và người đánh giỏi hơn mà thôi.

Cố Thiếu Đình vừa chống đỡ đám người hung hãn vừa bảo vệ Mặc Thiên đứng phía sau. Cô bị anh ta kéo lảo đảo, xoay hết bên này sang bên kia.

May thay, hơn mười kẻ kia chỉ có sức mạnh chứ không có kỹ thuật, rất nhanh đã bị Cố Thiếu Đình xử lý gọn gàng.

Từng người một bị đánh ngã xuống đất.

Chúng nằm la liệt, mồm miệng vẫn không ngừng chửi bới.

Lúc này, Mặc Thiên cũng ngồi xổm xuống.

Cố Thiếu Đình liếc nhìn thấy, lập tức cúi xuống kiểm tra: “Cô bị thương à?”

Mặc Thiên không trả lời, cùng con mèo nhỏ trong lòng cúi đầu nhìn xuống nền xi măng đầy bụi bặm dưới chân.

Một lúc sau, cả hai đồng thời ngẩng đầu lên, phồng má, trông đầy uất ức nhìn anh.

Mặc Thiên: “Muốn ói quá.”

Mèo nhỏ: “Meo…”

Hóa ra vừa nãy bị Cố Thiếu Đình kéo chạy lòng vòng, một người một mèo chưa tiêu hóa hết bữa trưa, bị quay đến choáng váng, suýt nữa ói ra ngoài...

Cố Thiếu Đình bất lực đưa tay xoa trán.

Có chút nhớ lão Lục.

Lần đầu tiên cảm thấy đứa em trai này khá đáng yêu.

Ít nhất cũng biết trông trẻ...

...

Cố Thiếu Đình biết hai con hàng này không có việc gì nghiêm trọng, nên lười quan tâm đến cô.

Anh túm lấy chút tóc ít ỏi trên đầu tên cầm đầu, hỏi: “Tranh ở đâu?”

“Đây chẳng phải đều là tranh sao!” Tên cầm đầu ấm ức chỉ tay một vòng quanh nhà xưởng.

Đây là một xưởng chế tác và đóng khung tranh, khắp nơi toàn là tranh.

Hai kẻ này không biết mắt mù hay não tịt, cứ nhất quyết tìm tranh, còn đánh bọn họ.

Tên cầm đầu hoàn toàn quên mất chính hắn là kẻ ra tay trước.

Cố Thiếu Đình lại mạnh tay kéo ngược tóc hắn về phía sau: “Bức tranh ba mươi triệu, ở đâu.”

“Ông đây không có thứ mà anh tìm.”

Lần này, người trả lời anh không phải là tên cầm đầu mà là một giọng nói từ góc nhà xưởng.

Cố Thiếu Đình lập tức ngẩng đầu, nhìn theo hướng phát ra âm thanh.

Ngay sau đó, anh thấy ở góc phía tây của nhà xưởng, một cánh cửa nhỏ mở ra, một người đàn ông bước ra từ đó.

Người này khoác một chiếc áo gió dài màu đen, miệng ngậm một cây tăm, chỉ nhìn mặt đã biết không phải người tốt.

Có lẽ đây là ông chủ của nhà xưởng.

Nhưng nhìn cách ăn mặc, không giống ông chủ, mà giống đại ca xã hội đen hơn.

Cánh cửa nhỏ này không lớn, chỉ rộng khoảng một người rưỡi.

Nhưng từ cánh cửa nhỏ bé đó, lũ lượt kéo ra hàng chục người.

Đại ca đi trước, phong thái ngời ngời, đàn em theo sau thì múa dao, múa kiếm.

Quả thật như một cảnh trong phim xã hội đen thời hiện đại.

Sắc mặt Cố Thiếu Đình trở nên lạnh lùng, không ngờ bên trong lại là một trận thế lớn như vậy.

Người mà tên kia không khai ra, tám chín phần là người đàn ông này.

Anh ta nhìn chằm chằm vào mặt người dẫn đầu, trong lòng khẽ động.

Người này anh chưa từng gặp, nhưng dáng người và cách hành xử lại khiến anh nghĩ đến một người, một người lẽ ra đã chết cách đây mười năm.

Cố Thiếu Đình liếc nhìn Mặc Thiên, không ngờ cô nhóc này thực sự đã lần ra sào huyệt của bọn chúng.

Chỉ là, trình độ của cô vẫn còn nửa vời, tìm ra được vị trí nhưng lại không tính toán được số lượng người...

Đừng để cuối cùng bắt không được trộm, còn mất mạng...

Trong lòng Cố Thiếu Đình tính toán thời gian.

Cũng may trước khi vào đây, anh đã sắp xếp người tới hỗ trợ, nếu không thật sự chết ở đây cũng chẳng ai thu dọn xác.

Nhiều người như vậy, tất nhiên Cố Thiếu Đình không thể lấy cứng chọi cứng, cho dù anh ta có giỏi đánh đấm đến đâu cũng không chịu nổi đối phương đông người.

Lúc này, chỉ có thể kéo dài thời gian, chờ đồng đội đến tiếp viện.

Nhưng anh ta còn chưa kịp thương lượng với người đàn ông cầm đầu bên kia.

Đã nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên cạnh: “Ông chủ, tôi muốn bức tranh, cái bức ông đã ăn trộm.”

Cố Thiếu Đình lạnh cả sống lưng.

Anh ta đen mặt, kéo cô lại sau lưng mình.

Hạ thấp giọng, nhả ra hai chữ: “Im miệng.”

Mặc Thiên không chút vội vàng, vỗ nhẹ vào tay anh ta, gật gật đầu với anh ta, ra hiệu cứ yên tâm.

Sau đó, cô lại thả một quả bom: “Ông chủ, ông là số mệnh nghèo hèn, cả đời này đừng mơ làm giàu, giao tranh ra đi.”

“……”

Không khí lập tức trở nên căng thẳng.

Hơi lạnh lan tỏa, từng cơn gió âm u thổi qua.

Tên cầm đầu thấy người chống lưng đã đến, lập tức lao đến bên ông chủ, báo cáo tình hình vừa xảy ra: “Ông chủ, con nhóc này nói ông trộm tranh của nó! Tên đàn ông kia còn giả mạo cảnh sát, đánh bọn em! Ông phải báo thù cho bọn em!”

Cuối cùng cũng tìm được người để dựa dẫm, hắn nức nở kể lể nỗi oan ức của mình.

Ông chủ nghe xong, đá một phát vào mông hắn, chửi: “Vô dụng.”

Sau đó tiến đến đứng trước mặt Mặc Thiên.

Phun cây tăm ra khỏi miệng, nói: “Con nhóc, ông đây không trộm tranh của cô.”

“Ông đã trộm, đưa cho tôi.” Mặc Thiên không chút khách khí, chìa tay đòi tranh.

Ông chủ mất hết kiên nhẫn, sắc mặt đen lại: “Con nhóc này, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, thật sự muốn chết à!”

Lúc đầu hắn còn nói vài câu với cô là vì thấy hai người này có vẻ là kẻ có tiền.

Muốn vỗ béo con cừu non này rồi mới thịt.

Nhưng nếu chúng đã muốn chết, đại ca tất nhiên cũng không cần nhân nhượng.

Mặc Thiên thản nhiên lắc đầu: “Tôi sống lâu trăm tuổi.”

Cô hiếm khi dùng giọng điệu thương lượng để nói với ông chủ: “Ông giao tranh ra, tôi sẽ nhờ chú cảnh sát tặng ông một món quà lớn.”

Ông chủ nghe vậy, cười ha hả: “Cảnh sát có thể tặng tôi cái gì? Cùng lắm thì cho tôi ăn một bữa cơm tù. Mười năm sau, ông đây lại là một anh hùng hào kiệt.”

Mặc Thiên chớp chớp đôi mắt.

Nghiêm túc nói cho hắn câu trả lời.

“Chú cảnh sát sẽ tặng ông một viên đạn.”