Mặc Thiên và Cố Thiếu Đình, mắt to trừng mắt nhỏ.
Trên gương mặt lạnh lùng của Cố Thiếu Đình, như viết rõ bốn chữ: Không quen biết cô.
Nhưng điều đó không quan trọng.
Dù sao Mặc Thiên cũng chẳng hiểu.
Cô ngước mắt, nhìn thẳng vào Cố Thiếu Đình: “Anh dẫn tôi đi tìm tranh, tôi kiếm tiền, anh nhận công.”
Cố Thiếu Đình liếc cô một cái.
Không hề có ý định giúp đỡ.
“Cảnh sát còn không có manh mối, cô tìm kiểu gì.”
“Tôi có cách riêng.” Mặc Thiên vỗ vỗ túi nhỏ của mình: “Tôi với cảnh sát thuộc hai hệ khác nhau.”
Cố Thiếu Đình: “...”
Con nhóc này, còn biết đến khái niệm hệ.
Không biết lại học đâu mấy chiêu trò lừa bịp mới.
“Cách của cô thuộc loại tà môn ngoại đạo, bớt dùng thì hơn.” Anh ta lạnh lùng đẩy đầu cô quay về phía phòng: “Về phòng của cô mà ngồi yên, đừng có chạy lung tung.”
“Không được.”
Mặc Thiên nghiêng đầu tránh tay anh ta, đứng lùi lại một khoảng.
“Nếu tôi không đi ngay, bức tranh sẽ bị phá hỏng. Tìm về mà bị hư, sẽ làm hỏng danh tiếng của tôi.”
Danh tiếng gì chứ?
Cố Thiếu Đình thầm nghĩ trong lòng.
Anh ta đưa mắt nhìn gương mặt cô, đánh giá một lượt.
Cả anh ta và Mặc Thiên đều mắc chứng nghề nghiệp, gặp người đều nhìn mặt trước.
Nhưng Cố Thiếu Đình cảm thấy Mặc Thiên chính là thất bại trong sự nghiệp của mình.
Khuôn mặt này, nhìn qua thì tràn đầy chân thành, dường như từng câu đều thật.
Nhưng từng chữ lại không có vẻ đáng tin chút nào...
Nhớ lại bài học của ông Trần lần trước, Cố Thiếu Đình cũng không dám từ chối thẳng: “Đưa vị trí cho tôi, tôi cho người đi tìm.”
“Tôi còn chưa biết.”
“?” Cố Thiếu Đình nhíu mày.
Mặc Thiên đẩy anh ra cửa, lần này còn chịu khó giải thích:
“Tôi phải vừa đi vừa tính.”
“...”
Cố Thiếu Đình lái xe.
Mặc Thiên ngồi ghế phụ, mở cửa sổ, nhìn đường phố bên ngoài.
Vừa nhìn, cô vừa chỉ đường cho Cố Thiếu Đình.
“Ê, ê, ê, rẽ trái.” Khi xe đang chuẩn bị vào làn đi thẳng, Mặc Thiên bất ngờ lên tiếng.
Phản xạ nhanh nhạy, Cố Thiếu Đình lập tức bẻ lái.
Xe rẽ vào làn trái.
Phía sau, xe cộ buộc phải phanh gấp, tiếng còi inh ỏi liên tiếp vang lên.
Cố Thiếu Đình liếc qua Mặc Thiên, lạnh lùng buông một câu:
“Lần sau muốn rẽ thì nói sớm!”
“Ồ.”
Mặc Thiên bóp bóp ngón tay, ngơ ngác bổ sung: “Thật ra đi thẳng cũng được.”
Cố Thiếu Đình: “...”, im lặng của tôi thật đinh tai nhức óc...
Họ ra khỏi nhà từ sáng, cứ lòng vòng vô định trên đường cho đến trưa.
Rồi Mặc Thiên nói cô và Tiểu Hắc đói bụng.
Một người một mèo vào phòng riêng của nhà hàng, ăn ngốn ngấu hai tiếng đồng hồ, vừa ăn vừa nói chuyện, thỉnh thoảng còn đứng dậy tiêu cơm.
Cố Thiếu Đình chờ đến phát bực, buột miệng giục: “Cô chẳng phải nói bức tranh sắp hỏng rồi sao?”
“Còn chịu được một chút.”
Cố Thiếu Đình: “...”
Giờ thì anh ta hiểu vì sao gần đây Cố Bạch Dã kiềm chế tính nóng nảy của mình.
Con nhóc này không người thân, không sợ mất mặt, lại không có gì trong tay.
Như câu nói: người đi chân đất không sợ người mang giày, cô đúng là trắng tay và mặt dày, sống không sợ trời không sợ đất.
Với kiểu người này, ai có thể hơn thua được với cô?
Nếu trong nhà có ai đấu lại được cô, chắc chỉ trông cậy vào lão Tam thường xuyên tiếp xúc với người bệnh tâm thần.
Cố Thiếu Đình nhìn đồng hồ, còn mười lăm phút nữa là hai giờ.
Anh ta nghi ngờ đây mới chỉ là bước đầu tiên trên con đường trường kỳ tìm tranh...
Đến 2 giờ 10 phút, cô ngốc và con mèo ngốc cuối cùng cũng ăn xong.
Cả nhóm lên xe, tiếp tục hành trình đi dạo phố hôm nay...
…
Cũng may, lần này tốc độ của Mặc Thiên khá nhanh.
Đến 3 giờ chiều, cô đã tìm được nơi cần tìm.
Đây là khu công nghiệp mới của thành phố Thượng Kinh, vẫn chưa hoàn thiện, bên trong còn nhiều nhà xưởng bỏ trống, lạnh lẽo vắng vẻ.
May mà đang ban ngày, nếu là ban đêm, nơi này chẳng khác gì ngôi nhà ma.
Mặc Thiên bảo Cố Thiếu Đình đỗ xe ngoài cổng, không được lái vào trong.
Cô ôm Tiểu Hắc đang ngủ say như chết xuống xe.
Cố Thiếu Đình lập tức xuống xe, chặn cô lại:
“Để tôi gọi người đến. Đừng hành động thiếu suy nghĩ…”
“Không cần.” Mặc Thiên ngắt lời, ánh mắt lộ rõ vẻ chán ghét: “Họ đến chỉ làm phiền thêm thôi.”
Nói xong, cô ôm Tiểu Hắc đi vào.
Vừa bước được một bước, cô như nhớ ra gì đó, quay đầu nói thêm: “Cả anh nữa, cũng đừng đến gây rối.”
“...”
Cố Thiếu Đình im lặng nhíu mày, chẳng buồn đôi co với cô nhóc này.
Anh ta sải một bước dài, định đưa tay kéo cô lại, muốn quẳng cô về xe.
Nhưng vừa giơ tay, một lá bùa vàng đột nhiên bay tới, dính thẳng vào tay anh ta.
Cố Thiếu Đình định né tránh, nhưng tín hiệu từ não chưa kịp truyền đi, cơ thể anh ta đã hoàn toàn bất động.
Mặc Thiên quay lại, nhìn anh ta đứng giữa chừng với cánh tay giơ lên, lập tức chạy đến, chỉnh lại tư thế cho anh ta.
“Tôi sẽ nhanh thôi, lá bùa này nửa tiếng nữa sẽ hết hiệu lực. Anh ngoan ngoãn đợi đi.”
Mặc Thiên đối xử rất thân thiện với cảnh sát.
Sư phụ cô từng dặn rằng, cảnh sát là người tốt, cần tin tưởng họ, không được động thủ với cảnh sát.
Cô nhớ rất kỹ.
Dĩ nhiên, cô không biết rằng, Sài chân nhân nói vậy vì sợ cô tấn công cảnh sát và bị nhốt vào đồn...
Cố Thiếu Đình cố điều khiển cơ thể mình, nhưng ngoài đôi mắt, chẳng có chỗ nào chịu nghe lời.
Đến cả miệng cũng không thể phát ra âm thanh.
Anh ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Mặc Thiên ôm Tiểu Hắc, thong thả tiến sâu vào khu công nghiệp...
…
Mặc Thiên vừa bấm tay tính toán vừa chậm rãi bước đến trước một nhà xưởng.
Cô không ngờ khu công nghiệp này lại lớn như vậy, đi mất gần nửa tiếng mới tới nơi.
Rõ ràng nửa tiếng là đủ để tìm thấy bức tranh rồi.
Không muốn lãng phí thêm thời gian, cô bước đến, đẩy cửa ra một cách mạnh mẽ.
Tiếng động lớn của cô khiến mọi người bên trong dừng tay, đồng loạt nhìn về phía cô.
Nhà xưởng này là một xưởng chế tác và đóng khung tranh nghệ thuật, diện tích rất rộng, trần nhà rất cao.
Nhưng không gian lại trống trải, chỉ có vài chiếc máy móc cùng hơn chục công nhân, mỗi người làm việc lẻ tẻ ở một góc.
Mặc Thiên chắp tay cúi chào:
“Tôi muốn gặp ông chủ của các anh.”
Nghe thấy tiếng động, một người quản lý đứng ra.
Hắn nhìn cô nhóc từ đầu đến chân.
Dù ăn mặc không hợp lắm, nhưng trông lại giống đồ của người giàu.
Chỉ cần có tiền, thì có thể nói chuyện.
Người quản lý không đuổi cô đi.
Hắn bước đến, dáng vẻ du côn, cằm hơi hất lên:
“Gặp ông chủ chúng tôi làm gì? Muốn bàn chuyện làm ăn à?”
“Không bàn. Tôi đến lấy đồ.”
“Cô muốn lấy cái gì?”
“Lấy bức tranh mà ông chủ các anh đã trộm.” Mặc Thiên thẳng thắn nói.
Nhưng lời này không lọt tai ai đó.
Người quản lý vừa nghe, lập tức tái mặt.
Cô nhóc này không đến đưa tiền, còn dám bảo ông chủ họ trộm tranh, chẳng phải tự đưa đầu vào rọ sao.
Hắn không khách khí, đá bay chiếc ghế gỗ bên cạnh, tỏ rõ uy thế:
“Nhìn xem tranh đầy cả xưởng này, ông chủ chúng tôi còn phải đi trộm à? Nhóc con muốn đưa tiền thì được, không thì cút nhanh. Đây không phải nơi để cô làm càn.”
“Anh đúng là ngốc.” Mặc Thiên lạnh lùng liếc hắn một cái, giọng đầy khinh thường: “Cái gì cũng không biết.”
Thái độ của cô khiến người quản lý tức điên lên.
Hắn xoay vai, các khớp ngón tay kêu răng rắc.
Hắn vừa cười vừa nói đầy đe dọa, bước tới gần cô: “Đã tự đến đây, vậy đừng trách ông không khách khí!”