Phế Vật Thiên Kim Thật, Biết Chút Huyền Học Thì Sao?

Chương 23: Tay cô ta dính tới năm mạng người

Cố Hương Vi nghe dì Trương kể xong, mặt mày sa sầm.

Lại thêm một người phụ nữ xinh đẹp nữa.

Mấy chị dâu trong nhà khó khăn lắm mới đuổi hết đi, giờ lại đưa về một người.

Cố Hương Vi nghiến răng, bước nhanh vào trong nhà.

Lúc này, Cố Hưng Quốc bước ra, vừa thấy Cố Hương Vi, ông đã cười toe toét đến tận mang tai: “Hương Vi về rồi à, bố nhớ con lắm! Học hành vất vả lắm đúng không, vào nhà ăn cơm đi, chú Trần đã nấu toàn món con thích.”

Cố Hương Vi vốn còn đang cau có, vừa nhìn thấy ông thì sắc mặt thay đổi nhanh như chớp, hóa thành nụ cười dịu dàng: “Bố, bố vừa mới gặp con hôm kia mà.”

Mặc dù Cố Hương Vi đã lên đại học, nhưng cô ta chỉ thỉnh thoảng ở ký túc xá, phần lớn thời gian vẫn về nhà.

Chỉ là gần đây cô ta ít về hơn.

Cố Hưng Quốc đẩy Cố Hương Vi vào trong nhà.

“Nhưng hôm qua con không về!”

Hai bố con vừa nói vừa cười bước vào phòng khách.

Lúc này, Mặc Thiên đã không còn ở đó.

Bởi vì Cố Bạch Dã đã đuổi cô về phòng.

Vừa rồi, sau khi Cố Bạch Dã và Cố Thiếu Đình bàn chuyện xong, anh ta xuống lầu thì thấy Mặc Thiên đang chơi với vàng trong phòng khách.

Cô nhóc này chắc chưa nghe qua câu nói: Của cải không được phô bày.

Dù trong nhà họ Cố không ai lấy trộm của cô, nhưng cũng chẳng ai dám ngang nhiên lấy vàng ra làm đồ chơi như cô cả.

Cứ như sợ người khác không nhìn chằm chằm vào mình vậy.

Cố Bạch Dã lập tức bảo Mặc Thiên thu dọn đồ, sau đó đưa cô lên tầng ba, tìm một phòng khách để cô sắp xếp đồ đạc.

Xử lý xong Mặc Thiên, anh ta xuống lầu, đúng lúc Cố Hương Vi bước vào phòng khách.

Cố Bạch Dã lập tức lao đến, ôm chầm lấy cô em gái cưng: “Hương Vi, hôm nay tan học muộn thế, em làm gì vậy? Đừng nói là đi hẹn hò nhé.”

“Đương nhiên là không rồi. Anh Sáu, anh nói linh tinh gì vậy!” Cố Hương Vi nũng nịu dậm chân.

Cố Bạch Dã bị chọc cười, yêu chiều khẽ nhéo mũi cô: “Đùa em thôi! Đi rửa tay, chuẩn bị ăn cơm.”

“Hừ.” Cố Hương Vi làm bộ tức giận hếch mũi lên.

Rồi cô ta chạy vào nhà vệ sinh.

Khi đóng cửa lại, cô ta dựa lưng vào cánh cửa, thở hắt ra một hơi nặng nề.

Vừa rồi tim cô ta suýt nữa nhảy ra khỏi l*иg ngực.

Cô ta còn tưởng anh Sáu đã biết chuyện gì rồi...



Bữa tối được dọn lên.

Bàn tròn bày kín những món ăn tinh tế và nghệ thuật.

Chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta không dám động đũa…

Người hầu đi gọi Mặc Thiên xuống ăn cơm.

Dù gì vẫn là khách, nhà họ Cố vẫn giữ được lễ nghĩa tiếp khách cơ bản.

Mặc Thiên đi xuống.

Lúc này, mọi người trong nhà đã ngồi vào bàn, nhưng Cố Thiếu Đình không có ở đó. Anh ta bận việc đột xuất, không ăn ở nhà, chỉ kịp chào hỏi Cố Hương Vi rồi vội vàng đến đồn cảnh sát.

Cố Hưng Quốc vừa thấy bóng dáng Mặc Thiên, lập tức ngoắc tay: “Cô bé, lại đây, mọi người đang chờ cháu đấy.”

Cố Hương Vi theo ánh mắt của bố nhìn sang.

Khi khuôn mặt của Mặc Thiên hiện lên, cô ta cắn chặt răng.

Mặc dù đã được dì Trương nhắc trước rằng cô nhóc này trông giống mẹ, nhưng Cố Hương Vi không ngờ cô ấy lại xinh đẹp đến vậy.

Năm đó, Tô Như Lan là đại mỹ nhân lẫy lừng của thành phố Thượng Kinh.

Cô nhóc này không chỉ giống bà, mà còn mang thêm vài phần khí chất thần tiên thoát tục.

Dù mặc quần áo rách rưới, vẫn đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở.

Trong mắt Cố Hương Vi tràn đầy căm hận.

Chuyện đó, cô lo lắng suốt mười hai năm, rốt cuộc vẫn xảy ra sao...

Người này, đã tìm đến tận cửa.

Cô ta đến để lấy đi tất cả của cô sao?!

Mặc Thiên cảm nhận được ánh mắt sắc lạnh đối diện, ngẩng đầu lên.

Nhìn thẳng vào ánh mắt của Cố Hương Vi.

Đây là lần đầu tiên Mặc Thiên gặp "cô con gái cưng" truyền thuyết của nhà họ Cố.

Hàng giả.

Mặc Thiên, vốn quen nghề bói toán, nhìn người đầu tiên là nhìn mặt.

Ừm, khuôn mặt này...

Bình thường mà nói, thầy bói tám phần mười đều sẽ không nhìn ra được gì.

Cứ như có lớp da này phủ lớp da khác, mỗi lớp lột ra là một khuôn mặt khác nhau, kiểu biến mặt trong kịch Tứ Xuyên ấy.

Nhưng Mặc Thiên là ai chứ.

Cô xem tướng hoàn toàn dựa vào cảm giác, không cần kỹ thuật.

Mặc Thiên nhìn chằm chằm cô ta một lúc lâu rồi mới lên tiếng.

Vẫn là kiểu nói khiến người ta không sốc không được.

“Cô cũng có thai à.”

Một câu này, suýt khiến ba người trên bàn rớt ghế.

Cố Bạch Dã tức đến mức đập bàn: “Cô nói linh tinh gì vậy? Hương Vi còn chưa kết hôn, cô nói gì thế hả?!”

“Tôi không bao giờ nói dối.” Mặc Thiên thản nhiên đáp.

Nói xong, cô ôm mèo ngồi xuống chỗ trống.

Cô như không có chuyện gì xảy ra, cầm đũa định ăn, nhưng quả bom cô vừa ném xuống vẫn chưa hết sức công phá.

Cố Hưng Quốc định chỉ trích Mặc Thiên mấy câu.

Nhưng lời nói ra đến miệng lại nghẹn lại.

Ghen tị.

Chắc chắn con bé này ghen tị.

Thôi đi, đứa trẻ khổ mệnh, không chấp với nó làm gì.

Nghĩ vậy, Cố Hưng Quốc cũng không nặng lời.

Nhưng lúc này, trong lòng Cố Hương Vi đã reo lên hồi chuông báo động.

Người phụ nữ này tại sao lại biết?

Cô ta còn biết những gì nữa!

Nếu không phải vì bác sĩ cô quen đi công tác, cô đã bỏ đứa trẻ này từ hôm kia rồi!

Cố Hương Vi lén liếc nhìn sắc mặt của bố và anh Sáu, rõ ràng cả hai đều không tin lời cô ta nói.

Cô nhanh chóng lấy lại cảm xúc, cố nặn ra vài giọt nước mắt.

Cô “rầm” một tiếng đập đũa xuống bàn, tức giận lại ấm ức mắng Mặc Thiên: “Nhà tôi mời cô đến làm khách, sao cô lại có thể nói đùa như vậy, cô có hiểu phép tắc không!”

Mặc Thiên đang ngậm cánh gà, miệng dính đầy dầu mỡ, vẫn không quên khuyên nhủ.

“Tốt nhất cô đừng nghĩ đến việc phá thai. Tay cô đã mang một, hai, ba…” Mặc Thiên từng ngón từng ngón đếm: “Bốn, năm, năm mạng người rồi, nếu thêm một nữa, tội nghiệt của cô càng nặng, dù có cao tăng bảo hộ cũng không cứu nổi đâu.”

Mặc Thiên giơ một bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn, nhưng lời nói ra thì lạnh lẽo rợn người.

Căn phòng lập tức im phăng phắc.

Không khí còn lạnh hơn vừa rồi.

Mọi người, kể cả người hầu đứng một bên, đều há hốc miệng.

Không phải họ tin lời Mặc Thiên.

Mà là họ không dám tin, có người lại dám bịa chuyện kiểu này để bôi nhọ cô chủ!

Cố Hương Vi cả người như bị sét đánh, ngây ra tại chỗ.

Người phụ nữ này nói dối.

Cô không, không, không gϊếŧ người!

Những đứa trẻ chưa ra đời, sao có thể tính là mạng người!

Cố Hương Vi run rẩy không ngừng.

Không thể giữ, không thể giữ cô ta lại, phải tìm cách đuổi cô ta đi!

Cố Bạch Dã thấy Cố Hương Vi sợ hãi đến mức đó, lập tức đứng bật dậy, “rầm” một tiếng, ghế phía sau cũng ngã ngửa.

Anh ta đi đến sau lưng Mặc Thiên, xách cổ áo cô: “Cô đứng lên, về phòng mà ăn! Nếu cô còn dám nói linh tinh, tôi sẽ lập tức tống cổ cô ra ngoài.”

Mặc Thiên xoay cổ muốn thoát khỏi tay anh ta: “Cô ta làm, anh không mắng, lại trách tôi nói sao? Tôi không nói, chẳng lẽ cô ta không mang thai chắc.”

“Cô còn dám nói!” Cố Bạch Dã siết chặt tay, Mặc Thiên hoàn toàn không thoát được.

Cuối cùng cô đành bị Cố Bạch Dã kéo đứng dậy.

Dù trong hoàn cảnh này, Mặc Thiên vẫn không quên cầm một cái đĩa to, điên cuồng gắp đồ ăn.

Cố Bạch Dã ghét bỏ nhìn cô, nhưng tay lại nới lỏng.

Đến khi đĩa của cô chất đầy như núi, anh ta mới kéo cô đi.

Mặc Thiên hai tay chậm rãi bê đĩa, đi về phòng.

Đi được hai bước, cô ngoái đầu lại nhìn.

Thấy Tiểu Hắc vẫn đang cắm cúi ăn trên ghế.

Mặc Thiên gọi nó một tiếng.

“Tiểu Hắc, đi thôi. Lỡ như đứa bé của cô ta có chuyện, lại đổ lỗi cho mày.”

Nói xong, Mặc Thiên quay đầu bước lên lầu.

Mà dưới lầu, mọi người nhìn nhau á khẩu.

Cố Bạch Dã: “...”

Cố Hưng Quốc: “...”

Cố Hương Vi: “&%¥%¥%#¥¥%&%”