Phế Vật Thiên Kim Thật, Biết Chút Huyền Học Thì Sao?

Chương 24: Kiều Hạ đến thăm, thật sự là để tặng quà

Mặc Thiên về phòng.

Bầu không khí yên bình lại trở về với nhà họ Cố.

Nhưng bữa cơm này, làm sao ăn cũng không còn ngon miệng.

Cố Hưng Quốc, người bố già này, dù không tin lời Mặc Thiên, nhưng vẫn không khỏi lo lắng cho con gái.

Con gái lớn rồi, luôn khiến người ta không yên tâm.

Dù sao đàn ông chẳng có mấy ai ra hồn.

Cố Hưng Quốc ngồi bên cạnh Cố Hương Vi, vừa gắp thức ăn cho cô ta, vừa cằn nhằn.

“Hương Vi à, con không được qua lại với mấy kẻ không đứng đắn, yêu đương thì phải nghiêm túc, đàng hoàng. Chuyện bên nhà họ Kiều, bố và các anh sẽ nghĩ cách, con đừng lo, nhất định trước khi kết hôn, bố sẽ bắt Kiều Hạ hủy hôn.”

“Con không phải con nhà bình thường. Đám đàn ông trông bề ngoài có vẻ tốt, thật ra chỉ nhắm vào tiền của nhà mình thôi. Bố không phải tiếc tiền, nhưng bố sợ bọn họ lừa tiền rồi còn lừa cả tình cảm của con. Nên nếu con muốn yêu ai, nhất định phải nói với bố và các anh, bọn ta sẽ giúp con xem xét.”

“Con gái phải bảo vệ bản thân mình, mang thai rồi khổ sở vẫn là con gái. Huống hồ hôn ước với Kiều Hạ vẫn chưa hủy, nếu con thực sự cắm sừng cậu ta, ông nội con và ông nội nhà họ Kiều sẽ nổi điên, đốt cả nhà mình mất!”

Cố Hưng Quốc tràn đầy lo lắng, sợ rằng “cây cải vàng” quý giá của nhà ông bị con lợn ngu ngốc nào đó phá hỏng.

Cố Hương Vi liên tục đáp lời.

Nhưng trong lòng lại đánh trống thình thịch.

Chuyện mang thai, người phụ nữ đó biết bao nhiêu.

Nếu cô ta đến để nhận người thân, vậy tại sao cô ta không nói ra?

Chẳng lẽ cô ta muốn bôi nhọ cô trước, rồi mới nói ra sự thật với gia đình?

Hàng loạt suy nghĩ hỗn loạn xoay mòng mòng trong đầu Cố Hương Vi.

Cô nắm chặt đôi đũa trong tay, mạnh mẽ đâm vào một miếng thịt.

Không được, người phụ nữ này không thể giữ lại.

Một khắc cũng không được giữ!



Tối đó, Cố Hương Vi ngồi dưới lầu mở các gói quà.

Đây là quà mà anh cả gửi từ nước ngoài về.

Toàn là những bộ lễ phục cao cấp, đồ thiết kế riêng.

Niềm vui của phụ nữ thật đơn giản, chẳng có gì mà quần áo, giày dép hay túi xách mới không giải quyết được.

Cố Hương Vi vui vẻ thử từng bộ, trong lúc này cô đã quên mất cái “của nợ” Mặc Thiên.

Cố Hưng Quốc và Cố Bạch Dã ngồi trên sofa, vừa nhìn cô thử đồ vừa không ngừng tán thưởng.

Những từ ngữ khen ngợi học được từ nhỏ đến lớn, họ hận không thể dùng hết cho Cố Hương Vi.

Gia đình bố con anh em, không khí vui vẻ chan hòa.

Nhưng lại có người không biết ý mà phá bĩnh.

Mặc Thiên ôm Tiểu Hắc từ trên lầu đi xuống.

Không phải cố ý tìm chuyện.

Mà là bữa tối một người một mèo đều chưa ăn no.

Hồi còn ở đạo quán, ít ra cơm và bánh bao còn đủ no bụng. Đến nhà họ Cố, đồ ăn toàn thứ nhìn đẹp mà chẳng no, chưa bao lâu đã tiêu hóa hết.

Hai người một mèo vừa bước ra khỏi phòng, đã nhận được mấy ánh mắt khinh thường.

Nhưng Mặc Thiên không nhận ra, mà có nhận ra cũng chẳng quan tâm.

Cô hướng về phía Cố Bạch Dã hô lớn: “Lão Lục, tôi đói rồi. Nhà anh còn cơm không?”

Cố Bạch Dã mím chặt môi, mặt tối sầm, đứng dậy: “Cô gọi tôi là anh Sáu cũng được, hoặc gọi cậu sáu, đừng suốt ngày lão Lục lão Lục nữa.”

Mặc Thiên: “Ồ, lão Lục, cơm đâu?”

Cố Bạch Dã: “...”

Nói khác gì không nói.

Đàn gảy tai trâu, trâu còn hiểu, đằng này cô nhóc này thì không.

Cố Bạch Dã không buồn đôi co, lập tức gõ cửa phòng chú Trần, bảo ông làm thêm ít đồ ăn cho Mặc Thiên.

Chẳng bao lâu, một bữa khuya ngon lành được dọn lên.

Chú Trần xào một chảo cơm rang phiên bản cao cấp, bỏ vào đó hơn chục loại nguyên liệu.

Mặc Thiên bưng hai cái đĩa, một cái sứ cho cô, một cái sắt lớn dành riêng cho Tiểu Hắc.

Người một mèo ngồi vào sofa trong phòng khách.

Vừa ăn cơm, vừa xem Cố Hương Vi thử đồ mới.

Hai “khán giả” này, hoàn toàn không ý thức được họ không được hoan nghênh.

Họ ăn một cách vui vẻ, xem cũng rất nhiệt tình.

Cố Hương Vi liếc xéo Mặc Thiên một cái, khinh bỉ trợn trắng mắt.

Rồi cô ta cố tình mặc một chiếc lễ phục cao cấp màu vàng ánh kim, tay cầm túi dạ hội đính kim cương, đi một vòng trên khoảng trống trước sofa, giống như đang trình diễn thời trang, phong thái xuất sắc, kiêu hãnh đầy mình.

Cô ta hoàn thành một cách uy phong lẫm liệt, vốn muốn nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ ghen tị trên gương mặt của Mặc Thiên.

Nhưng không ngờ, cô ta chỉ thấy một gương mặt dính đầy hạt cơm, đầy vẻ hân hoan.

Chú Trần từng là đầu bếp quốc yến, trình độ không phải tầm thường.

Mặc Thiên trước giờ chưa từng ăn ngon như vậy, cô và Tiểu Hắc ăn càng vui vẻ hơn.

Tiểu Hắc thậm chí vùi cả mặt vào bát cơm.

Hai kẻ này, hoàn toàn ăn với dáng vẻ của lợn.

Cố Hương Vi chán ghét quay mặt đi.

Trong lòng thầm mắng một câu: Đồ nhà quê.

Không thấy được ánh mắt ghen tị của Mặc Thiên, Cố Hương Vi tức mà không có chỗ xả.

Đúng lúc này, dì Trương chạy vào, bẩm báo: “Ông chủ, cậu hai nhà họ Kiều đến thăm.”

“Kiều Hạ?” Cố Hưng Quốc ngẩn ra: “Cậu ta đến làm gì?”

Cái cậu hai nhà họ Kiều chỉ tạt qua chúc Tết dịp năm mới, hôm nay có cơn gió kì lạ nào thổi đến đây?

Cố Hưng Quốc không nghĩ nhiều, lập tức dặn: “Mời cậu ấy vào.”

Ông cụ nhà họ Kiều và ông cụ nhà họ Cố, tình như tri kỷ, dù con cháu bên dưới có thù sâu đến mấy cũng phải nhịn, ít nhất phải giữ được bề ngoài hòa khí.

Chính là thứ tình cảm “nhựa dẻo” ấy.

Không lâu sau, Kiều Hạ bước vào.

Cố Hưng Quốc giật mình, kinh ngạc nhìn Kiều Hạ, không ngờ cậu ta lại “đi” vào được!

Ông chỉ vào chân Kiều Hạ, kinh ngạc hỏi: “A Hạ, cậu đi được rồi sao? Sắc mặt cũng tốt hơn, tìm được danh y chữa khỏi bệnh à?”

“Vẫn chưa.” Kiều Hạ không giải thích nhiều, chỉ đơn giản phủ nhận lời ông.

Lúc này, Cố Hương Vi đứng không xa Kiều Hạ, nhìn anh ta với ánh mắt không thể tin nổi.

Không ngờ anh ta có thể hồi phục.

Thực ra, hồi nhỏ Cố Hương Vi rất thích Kiều Hạ, một là từ nhỏ gia đình đã bảo rằng sau này cô sẽ gả cho anh ta, hai là đời này e khó tìm được ai xuất sắc hơn Kiều Hạ.

Nhưng Kiều Hạ đối với cô luôn lạnh lùng, đối xử với ai cũng như nhau, không hề dành cho cô một cái nhìn đặc biệt.

Cô năn nỉ Kiều Hạ đóng vai bạn trai mình tham dự tiệc sinh nhật, anh ta cũng không chịu.

Chỉ gửi một món quà đắt tiền, nhưng bản thân tuyệt đối không xuất hiện, dù lúc đó anh ta rảnh đến mức đi câu cá.

Dù Kiều Hạ cho cô rất nhiều thể diện, nhưng điều cô cần là một người yêu thương, chiều chuộng cô.

Huống chi, sau này Kiều Hạ còn trở thành một kẻ bệnh tật, nên cô đương nhiên sớm chạy thoát càng tốt, ai muốn phí thời gian lên anh ta chứ.

Nhưng bây giờ, anh ta lại khỏi bệnh?

Lại trở thành cậu hai phong độ rực rỡ khiến người ta không thể rời mắt.

Trong lòng Cố Hương Vi bỗng dâng lên chút không nỡ.

May mà hôm nay cô vừa thay lễ phục, cả người tinh tế xinh đẹp, không phải diện đồ ngủ đơn giản để gặp khách.

Cố Hương Vi duyên dáng bước tới trước mặt Kiều Hạ, cười tươi chào hỏi: “Anh Hạ, chúc mừng anh khỏi bệnh! Em đã biết chắc anh nhất định sẽ khỏe lại mà.”

Kiều Hạ hơi nhướng mày, khách sáo đáp: “Cảm ơn sự quan tâm, chỉ là không biết có hợp ý cô bảy đây không.”

Lời anh vừa có chút xa cách.

Lại có chút mỉa mai.

Cố Hương Vi biết chắc anh đang giận cô ta vì chuyện muốn hủy hôn.

Vì vậy, cô ta vội chuyển chủ đề: “Anh Hạ, hôm nay sao anh lại có thời gian đến nhà em?”

“Tặng quà.”

“Hả?”

Cố Hương Vi ngẩn ra, không phải lễ Tết gì, Kiều Hạ đến tặng quà gì vậy?

Chẳng lẽ…

Là tặng quà cưới?

Trong lòng Cố Hương Vi bỗng có chút ngọt ngào.

Cô nhìn gương mặt góc cạnh điển trai của Kiều Hạ, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười.

“Anh Hạ, anh không cần khách sáo vậy đâu.”