Phế Vật Thiên Kim Thật, Biết Chút Huyền Học Thì Sao?

Chương 22: Bố mẹ tôi đâu? Tháng sau nói cho ông biết

Gần đến giờ ăn tối, Cố Thiếu Đình không nhắc lại chuyện đánh cờ.

Anh gọi Cố Bạch Dã lên thư phòng nói chuyện, sau đó bước lên lầu trước.

Cố Bạch Dã không vội đi theo mà cúi xuống cạnh Mặc Thiên, hạ giọng trách móc: "Nói rồi, không được nhắc đến chuyện em bảy, cô lại nói linh tinh! Lần này trừ một thỏi vàng, tái phạm sẽ nhân đôi.”

Mặc Thiên nghe vậy, bàn tay đang nghịch quân cờ khựng lại.

Cô quay đầu nhìn thẳng vào Cố Bạch Dã, ánh mắt sắc lạnh.

“Nhìn gì mà nhìn.” Cố Bạch Dã trợn mắt đáp trả: “Cô là người làm thuê mà hống hách vậy à.”

Anh ta lập tức lấy thái độ tổng tài nghiêm khắc ra đối phó.

Nhưng vừa dứt lời, anh ta thấy Mặc Thiên đưa tay vào túi xách lục lọi.

Hành động này, anh ta rất quen!

Cố Bạch Dã lập tức lùi lại một bước, giữ khoảng cách: "Nói trước, không được dùng bùa!”

Mặc Thiên phớt lờ anh ta, tiếp tục tìm kiếm.

Một lúc sau, cuối cùng cô cũng lấy ra thứ mình cần, ném cho anh ta ánh mắt khinh thường, rồi rút ra một cuốn sổ nhỏ.

Cuốn sổ có bìa bằng vải xám, bên trong kẹp đầy giấy vẽ bùa, được đóng đơn giản bằng chỉ thô.

Mặc Thiên lật ngay đến trang mình cần, lấy bút, bắt đầu viết.

Cố Bạch Dã liếc qua như không quan tâm, nhưng vừa nhìn, mắt anh trợn to.

Chỉ thấy trên trang giấy nguệch ngoạc một dòng chữ: “Lão Lục, XXXXXX”.

Cô lại thêm một chữ “X” nữa phía sau.

Viết xong, cô vẫn chưa hài lòng.

Rồi trên đầu chữ “Lão Lục”, cô vẽ thêm một con rùa lớn!



Cố Bạch Dã ôm một bụng tức đi lên lầu.

Cô nhóc này, đúng là không thể nói chuyện nhiều với cô ta.

Nói lý với một kẻ ngốc, cô ta sẽ kéo anh xuống cùng trình độ với cô ta, rồi dùng logic của cô ta đánh bại anh.

Cố Bạch Dã quyết định coi cô ta như không khí.

Mà lúc này, “không khí” dưới lầu vì rảnh rỗi, lại mở chiếc hộp lớn chứa đầy vàng anh ta đưa, bắt đầu chơi xếp hình với những thỏi vàng.

Lúc xếp thành hình chữ nhất, lúc lại thành hình người.

Cô ngồi ngay trước mặt Cố Hưng Quốc nghịch ngợm.

Nhìn chiếc mũ nhỏ đội lệch trên đầu Mặc Thiên, khóe môi Cố Hưng Quốc bất giác cong lên.

Cô nhóc này tuy có chút ngây ngô, nhưng nhìn vào lại khiến người ta thấy thích thú.

Cố Hưng Quốc cũng không hiểu sao khi nhìn cô, ông lại có cảm giác như đang nhìn con cháu mình, lòng đầy yêu thương như lúc các con ông còn nhỏ.

Ông gọi dì Trương mang tới cho Mặc Thiên một ly nước ép trái cây tươi.

“Cô bé, uống chút nước đi.”

“Cảm ơn.” Mặc Thiên lễ phép cảm ơn, sau đó cầm ly nước uống một hơi cạn sạch.

Hành động của cô mạnh mẽ như đang cạn ly trên bàn nhậu, đầy hào sảng.

Cố Hưng Quốc ngơ ngác nhìn cô uống xong, đặt cái “cạch” ly xuống bàn. Dáng vẻ không khác gì Võ Tòng uống rượu xong chuẩn bị lên núi đánh hổ.

Thật sự quá tùy ý và phóng khoáng…

Cố Hưng Quốc lắc đầu, nhưng cũng không nói gì.

Dù sao cô cũng là khách, không đến lượt ông quản.

Ông chỉ bảo dì Trương rót thêm một ly nữa.

Lần này Mặc Thiên không uống, bận rộn chơi với những thỏi vàng của mình.

Cố Hưng Quốc ngồi cạnh, thuận miệng hỏi chuyện: "Cô bé, cháu bao nhiêu tuổi rồi?”

“Hai mươi.”

“Cháu hai mươi tuổi rồi sao?” Cố Hưng Quốc kinh ngạc: "Bác cứ tưởng cháu mới mười lăm, mười sáu tuổi.”

Ánh mắt trong trẻo, lời nói và hành động của cô đều như một đứa trẻ chưa trưởng thành.

Chẳng ai nghĩ cô đã bằng tuổi với Cố Hương Vi.

Nhìn chiếc áo dài xám trên người Mặc Thiên, đầy những miếng vá to nhỏ, Cố Hưng Quốc không khỏi chua xót.

Mới đầu thu, thời tiết chưa lạnh, nhưng chiếc áo này dày cộp như đồ mùa đông.

Ông thầm nghĩ, cùng là hai mươi tuổi, cô bé này so với Cố Hương Vi, quả thực là một người trên trời, một kẻ dưới đất.

Trong lòng ông tràn ngập cảm giác bất bình, vừa thở dài vừa phe phẩy chiếc quạt nan: "Cô bé, cháu được đưa vào đạo quán từ bao giờ?”

“Từ khi mới sinh ra.” Mặc Thiên vừa nghịch vàng vừa đáp, vẻ mặt bình thản.

Nhưng lòng Cố Hưng Quốc như bị ai làm rối tung, ngổn ngang trăm mối.

Ông nhìn cô bằng ánh mắt đầy cảm thông, ngập ngừng hỏi: "Vậy… bố mẹ cháu đâu?”

Nghe đến hai chữ “bố mẹ” Mặc Thiên ngẩng đầu, chớp mắt mấy lần, rồi chậm rãi trả lời: "Giờ cháu không thể nói, tháng sau sẽ nói cho bác biết.”

“À?” Cố Hưng Quốc sững sờ.

Không ngờ bố mẹ của cô bé này lại phải giữ bí mật.

Nhưng ông nhanh chóng đoán ra.

Chắc chắn cô bé này bị bố mẹ bỏ rơi, nên không muốn nhắc đến họ.

Nghĩ đến đây, mắt Cố Hưng Quốc cay cay.

Ông lén chùi nước mắt, cố gắng trấn tĩnh: "Cô bé, vậy ngày thường ở đạo quán cháu làm gì? Có buồn không?”

“Không buồn ạ.” Mặc Thiên ngạc nhiên, không hiểu sao ông lại hỏi vậy.

Cô kể về cuộc sống bận rộn trên núi: "Sáng phải tập luyện, nấu ăn, dâng hương cho tổ sư. Buổi sáng và buổi chiều đều ngồi thiền ba tiếng. Sau đó lên núi hái thuốc, chơi với hổ và sư tử. Tối thì vẽ bùa, một ngày trôi qua rất nhanh, bận rộn lắm.”

Khuôn mặt cô không hề mang chút uất ức nào.

Nhưng Cố Hưng Quốc, người rất giỏi tự cảm động, đã nhìn cô với ánh mắt đầy thương cảm.

Ánh mắt ấy giống như bố mẹ già nhìn con xa nhà nhiều năm.

Ông tưởng tượng cuộc sống kham khổ của cô trên núi, không khỏi thở dài đầy cảm thán.

Thậm chí, chút nữa ông đã bật khóc vì quá xúc động.

Giây phút này, Cố Hưng Quốc tự hào hơn bao giờ hết.

Không phải nhờ ông là người bố tốt, thì làm sao Hương Vi có thể sống sung sướиɠ đến vậy.

Nhìn lại cô nhóc tội nghiệp Mặc Thiên, chắc lúc đầu thai đã nhắm mắt, không biết đầu thai vào gia đình nào mà khổ thế.



Cuộc trò chuyện kết thúc tại đây.

Một người tiếp tục chơi với vàng, một người cảm động như sắp tự trao cho mình danh hiệu “Người bố tốt nhất”.

Dù bối cảnh hơi trái ngược, nhưng hai người vẫn hòa thuận bên nhau.

Cho đến khi âm thanh ầm ầm của động cơ xe thể thao vang lên từ bên ngoài, chiếc xe lao vào sân.

Cố Hưng Quốc vỗ đùi đứng dậy: "Ái chà, con gái cưng của ta về rồi!”

Ông không thèm để ý đến Mặc Thiên nữa, chạy nhanh ra khỏi phòng khách.

Nhìn khoảng cách giữa gót chân và chiếc dép lẹp xẹp của ông cũng đủ biết ông vui đến mức nào…



Cố Hương Vi trở về, cả nhà đều ra nghênh đón.

Người giúp việc cũng tạm dừng việc, xếp hàng chào đón cô bảy.

Dì Trương nhanh chóng chạy ra mở cửa xe.

Cô gái bước xuống từ chiếc xe là một mỹ nhân mang phong thái hiện đại và đầy công nghệ.

Đó chính là cô bảy nhà họ Cố, Cố Hương Vi.

Gương mặt tinh xảo của cô ta không chút khuyết điểm, mái tóc xoăn màu hạt dẻ nhẹ nhàng bồng bềnh, tràn đầy sự tự tin và kiêu ngạo.

Cố Hương Vi đi trên đôi giày cao gót bảy phân, lạnh lùng sải bước vào trong.

Dì Trương theo sau, hạ giọng báo cáo: "Cô chủ, hôm nay cậu sáu đưa một cô gái về nhà. Cô ấy cứu mợ sáu nên tạm ở nhà mình vài hôm.”

Nghe vậy, Cố Hương Vi lập tức dừng bước: "Cô gái đó bao nhiêu tuổi? Từ đâu đến?”

“Tôi nghe cô ấy nói với ông chủ, cô ấy hai mươi tuổi, đến từ thôn Đại Đạo.” Dì Trương trả lời.

“Quê mùa.” Cố Hương Vi nhếch môi khinh bỉ, hất tóc đầy vẻ xem thường.

Cô ta bước vào biệt thự.

“Cô chủ!” Dì Trương lại gọi cô ta.

“Chuyện gì nữa?”

Cố Hương Vi dừng chân, giọng đầy mất kiên nhẫn.

Dì Trương vội bước tới, ghé sát tai cô ta thì thầm: "Cô gái đó rất giống bà chủ.”

“Gì cơ?”

Sắc mặt Cố Hương Vi lập tức trầm xuống…