Phế Vật Thiên Kim Thật, Biết Chút Huyền Học Thì Sao?

Chương 21: Người đầu tiên đánh bại lão hai

Mặc Thiên không để ý đến ánh mắt của Cố Thiếu Đình, toàn bộ sự chú ý của cô đều tập trung vào bàn cờ.

Cô nhìn ông cụ ngồi mãi không đặt quân, nên tốt bụng chỉ cho một chỗ trống: "Đặt ở đây.”

Cố Thiếu Đình cau mày, nheo mắt đầy bất mãn.

Không bàn đến trình độ chơi cờ của cô nhóc này, nhưng rõ ràng cô chẳng có tí tư cách nào của người xem cờ mà không nói.

Ngược lại, Cố Hưng Quốc đột nhiên như được khai sáng.

Ông vỗ hai tay vào nhau, bừng tỉnh đại ngộ.

Vội vàng đặt quân cờ trắng, viên đã bị ông mân mê đến mức gần tróc lớp bóng, vào đúng vị trí Mặc Thiên chỉ.

Đặt xong, ông hài lòng giơ ngón cái: "Tuyệt vời! Tuyệt vời!”

Quay đầu nhìn người chỉ đường, vừa nhìn, suýt chút nữa ông ngã khỏi ghế sofa.

Cố Hưng Quốc trấn tĩnh lại, đứng dậy, nhìn chằm chằm vào Mặc Thiên hồi lâu.

Sau khi xác nhận mình nhận nhầm người, ông mới thở phào nhẹ nhõm.

Ông vỗ ngực, quay sang nói với Cố Thiếu Đình: "Suýt nữa làm bố hết hồn, còn tưởng mẹ con cũng đi làm mặt với Hương Vi. Sao tự dưng trẻ ra mấy chục tuổi thế này.”

Niềm đam mê phẫu thuật thẩm mỹ của Cố Hương Vi là nỗi đau của nhà họ Cố!

Ban đầu cả nhà đều phản đối việc cô ta làm đẹp, cô ta khóc lóc mãi, cuối cùng mọi người đành chấp nhận.

Nhưng từ đó, cô ta nghiện luôn việc này.

Mỗi tháng một lần, trong nhà lại xuất hiện một phiên bản khác của “cô con gái cưng” không ai quen mặt…

Cố Hưng Quốc thật sự sợ hãi.

“Trời ạ, cô nhóc này, cháu giống mẹ thằng nhóc này quá!” Cố Hưng Quốc chỉ về phía Cố Thiếu Đình.

Mặc Thiên: "Tại vì tôi là do mẹ anh ấy…”

“Khụ khụ khụ!”

Cố Bạch Dã vừa vào phòng khách đã nghe thấy cô nhóc định nói bậy, vội vàng ho mạnh để ngắt lời.

Cô nhóc này đúng là không biết điều.

Nếu cô dám nói mình là con ruột, còn Cố Hương Vi là giả, thì anh cả, anh hai, anh ba bốn năm sẽ cùng nhau lôi đầu cô mà ném ra ngoài.

Anh ta cắt lời là muốn tốt cho cô.

Thế mà còn phải trả tiền để giúp cô!

Cố Bạch Dã cảm thấy oan ức nhưng không thể nói.

Ho khan xong, anh ta lập tức cướp lời, không cho Mặc Thiên cơ hội nói tiếp, tự mình giới thiệu: "Cô ấy tên Mặc Thiên, ở thôn Đại Đạo cứu được Phục Tuyết, con đưa cô ấy về nhà mình, ở tạm mấy ngày.”

“Ồ, thì ra vậy.” Cố Hưng Quốc gật đầu, hiểu ra.

Nhìn cô nhóc này, không hiểu sao ông lại thấy mến, cảm giác như con cháu nhà mình.

Khuôn mặt cô bé, so với bảy đứa con nhà ông, còn giống mẹ chúng hơn.

Cố Hưng Quốc cười hiền hậu: "Cô nhóc, cảm ơn cháu đã giúp con dâu nhà bác. Cứ thoải mái ở đây, xem như nhà mình.”

“Được ạ.” Mặc Thiên đáp lại không chút khách sáo.

Cô tìm một chiếc ghế nhỏ ngồi xuống, chậm rãi khen: "Bác còn thông minh hơn lão Lục.”

Lời “khen” này làm Cố Hưng Quốc sững người.

Mãi sau mới hiểu ý, ông bật cười: "Thằng Sáu không ngu, chỉ hơi nóng nảy thôi.”

Cố Bạch Dã: “???” Tôi là con ruột à?

Nhưng chẳng ai quan tâm đến sắc mặt của anh ta.

Cố Hưng Quốc ngồi lại ghế, chuẩn bị tiếp tục chơi cờ với cậu hai Cố.

Hai bố con nhàn nhã như mấy ông lão ở làng quê.

Cố Bạch Dã thấy vậy không chịu nổi, anh ta giật lấy hộp cờ trắng của bố mình, không cho ông cầm quân.

“Bố, anh Hai, vợ con còn ở đồn cảnh sát, hai người có tâm trạng chơi cờ thế này hả? Quá đáng rồi!”

Cố Thiếu Đình nghe vậy, liếc xéo Cố Bạch Dã: "Cậu lo gì. Phục Tuyết ra rồi cũng ly hôn với cậu, chi bằng để cô ấy ở đó thêm vài ngày, đỡ phải làm cậu thành kẻ độc thân sớm.”

“Khốn kiếp, anh có phải anh ruột tôi không đấy!” Cố Bạch Dã tức đến suýt lật bàn.

Cố Thiếu Đình đáp lại anh ta bằng một cái lườm, sau đó lạnh lùng chỉ vào bàn cờ: "Đặt quân xuống.”

Cố Bạch Dã: “……”

Do dự ba giây.

Không dám làm trái nữa…

Có một thứ gọi là áp chế huyết mạch…

Cuối cùng, anh ta không tình nguyện mà đặt lại hộp quân cờ, tức tối ngồi phịch xuống ghế sofa bên cạnh.

“Thằng bé này.” Cố Hưng Quốc lẩm bẩm trách một câu.

Sau đó ông không quan tâm Cố Bạch Dã có vui hay không, tiếp tục đánh cờ.

Ông nhìn Cố Thiếu Đình đối diện, ra hiệu: "Thằng hai, đến lượt con.”

Lúc này thế cục trên bàn cờ đã hoàn toàn khác.

Bước cờ mà Mặc Thiên chỉ điểm vừa nãy đã cứu vãn toàn bộ thế cờ chết của ông, đưa cuộc chơi trở lại thế cân bằng.

Cố Thiếu Đình nhìn vị trí đó, ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.

Nước cờ này, quả thật rất thú vị.

Anh ta suy nghĩ giây lát, đặt quân cờ đen xuống.

Tới lượt Cố Hưng Quốc, ông lại như tua chậm, cầm quân cờ trắng trên tay, giữ lơ lửng trong không trung mãi không chịu hạ xuống…

Ánh mắt ông cứ liếc về phía Mặc Thiên, nháy mắt ra hiệu đầy ẩn ý.

Cố Thiếu Đình nhìn là hiểu ngay mánh khóe của bố mình, anh ta tặc lưỡi: "Bố, bố lại ăn gian.”

Cố Hưng Quốc lập tức bày ra dáng vẻ nghiêm nghị của bậc làm cha, biện hộ: "Sao gọi là ăn gian được! Người ta là khách, con định để khách chỉ ngồi nhìn sao? Phải để khách tham gia chứ!”

Nói xong, ông càng không e dè mà nhờ vả Mặc Thiên: "Cô bé, nên đặt ở đâu?”

Mặc Thiên ngồi trên chiếc ghế nhỏ, dáng vẻ thấp bé dễ thương, đội chiếc mũ màu xám hơi lệch trông càng buồn cười.

Cô đảo mắt nhìn một lượt, chỉ vào một vị trí trống: "Ở đây.”

“Ơ…” Cố Hưng Quốc nhìn chỗ đó, ngập ngừng…

Lúc đầu ông không hiểu lợi ích của bước này, cảm thấy như đang dâng quân trắng cho đối thủ.

Nhưng nghiên cứu một hồi, ông nhận ra chỗ diệu dụng của nó.

Bước cờ này ngay lập tức hóa giải tình thế bị bao vây, ít nhất kéo thế cờ về trạng thái cân bằng với đối thủ.

Cố Hưng Quốc cười lớn, giơ ngón cái về phía Mặc Thiên: "Tuyệt! Tuyệt! Cô nhóc, cháu chơi cờ giỏi quá! Nhà bác từ trước đến giờ chưa ai thắng nổi thằng hai, hôm nay phải nhờ cháu rồi!”

Ông hào hứng đặt quân cờ trắng theo chỉ dẫn của cô.

Bước đi này khiến ngay cả Cố Thiếu Đình cũng phải dừng lại suy ngẫm mới hiểu ý đồ.

Anh ta đẩy gọng kính, ngồi thẳng lưng, nét mặt trở nên nghiêm túc hơn trước.

Hai bố con tiếp tục đấu trí thêm gần nửa tiếng, cuối cùng phân định thắng thua.

Người luôn dẫn đầu trong mọi trò chơi trí tuệ, cậu hai Cố, lần đầu tiên phải chịu thất bại.

Cố Hưng Quốc đắc ý: "Thằng hai, thấy chưa? Núi cao còn có núi cao hơn! Nhìn cô nhóc này xem, giỏi thế nào!”

Mặc Thiên ngờ vực nhìn bàn cờ vẫn còn đầy quân trắng đen, không bị ăn sạch, lập tức thắc mắc: "Sao đã biết ai thắng?”

“?”

Ba bố con nhà họ Cố đồng loạt nhìn cô.

Mặt ai cũng đầy vẻ bối rối.

“Cô biết chơi cờ vây không?” Cố Thiếu Đình hỏi.

“Biết chứ. Nhưng tôi không biết cách tính thắng thua.” Mặc Thiên thản nhiên đáp.

Cố Thiếu Đình: “……”

Cái này mà gọi là biết chơi?

Anh ta nhíu mày, không hiểu cô nhóc này là giả ngốc hay thật sự ngốc.

Anh ta muốn thử thêm: "Đấu thêm ván nữa không?”

Mặc Thiên vui vẻ đồng ý, kéo ghế nhỏ, định chen vào chỗ của Cố Hưng Quốc.

Thấy họ sắp bắt đầu một ván mới, Cố Bạch Dã, người nhịn nãy giờ, không chịu nổi nữa.

Anh ta đá mạnh vào bàn trà: "Anh Hai, tôi chờ anh cả buổi rồi! Anh không lo vợ tôi sống chết thế nào à?”

Cú đá của anh ta làm bàn cờ rung lên, các quân cờ trên đó cũng lắc lư.

Cố Thiếu Đình ngừng tay, liếc Cố Bạch Dã với ánh mắt lạnh lùng.

Hai anh em đối diện nhau, ánh mắt như sắp tóe lửa.

Cố Hưng Quốc thấy vậy, bực mình quát: "Thôi ngay! Thu dọn đi chuẩn bị ăn tối. Một lát em Bảy về rồi.”

“Em bảy?”

Mặc Thiên nghe hai từ đó, lặp lại một lần.

Cô vội quay sang nhìn Cố Bạch Dã, vội vàng phủi sạch trách nhiệm: "Không phải tôi nói tôi là em bảy đâu, đừng tính sổ với tôi.”

Cố Bạch Dã: “……”

Anh ta bất lực xoa trán.

Lúc này, anh ta nhớ anh ba hơn bao giờ hết.

Dù gì thì bệnh nhân tâm thần là do anh ba quản…