Ánh sáng vàng lấp lánh đó là vàng thật, không phải giả!
Trong chiếc vali, từng thỏi vàng được xếp ngay ngắn, mỗi thỏi đều ánh lên sắc vàng rực rỡ, chói đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Trên đường về, Cố Bạch Dã đã bảo người chuẩn bị sẵn một trăm thỏi vàng như vậy.
Mặc dù Mặc Thiên không phải người tốt, nhưng cô đã cứu Phục Tuyết và đưa cô ấy trở về.
Ân tình này, Cố Bạch Dã phải trả.
Huống chi, so với việc đưa tiền, đưa vàng lại tiết kiệm hơn nhiều.
Chiếc vali đầy vàng này thật sự quá hợp ý Mặc Thiên. Gương mặt lạnh lùng của cô lúc này không giấu được nụ cười rạng rỡ, lúm hạt gạo nhỏ cũng theo đó mà hiện lên.
Cô không ngại bẩn, ngồi xếp bằng dưới đất.
Từng thỏi vàng được cô kiểm tra tỉ mỉ…
Cô thậm chí còn tháo bao bọc từng thỏi vàng, cắn thử một miếng, để lại dấu răng nhỏ.
Cố Bạch Dã nhìn cô với vẻ khó chịu: “Cô không nói là mình nhìn được vàng thật hay giả sao? Vậy cần gì phải cắn!”
Mặc Thiên vừa cắn vàng vừa ngẩng lên: “Thế sao anh hút thuốc? Không nhìn ra là có độc à?”
Cô vẫn giữ thói quen, mỗi thỏi vàng đều phải cắn một lần, như thể thiếu dấu răng thì vàng không thể phát huy tác dụng.
Cố Bạch Dã: “……”
Bị phản bác đến cạn lời.
Anh ta nhìn cô nhóc ngồi dưới đất, thở dài bất lực.
Đánh không được, mắng không xong, đuổi cũng chẳng thể.
Đúng là rước về một vị ôn thần.
Cuối cùng, Cố Bạch Dã đành phải dùng đến tuyệt chiêu của mình, tiền.
“Mặc Thiên, thương lượng thế này, thêm một trăm thỏi vàng nữa.”
“Nói đi.” Mặc Thiên lập tức đồng ý, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm anh ta, không chớp.
Ánh mắt sâu thẳm của cô, không vướng chút bụi trần, trong veo đến mức khiến người ta thấy mềm lòng.
Cố Bạch Dã bị ánh mắt đó làm cho nao núng, trong lòng bỗng dưng sinh ra sự chiều chuộng kỳ lạ đối với cô nhóc này.
Anh ta ngồi xuống bên cạnh, bắt đầu thương lượng: “Cô ở nhà tôi, không được dùng bùa, cũng không được nhắc đến chuyện ‘cô là em bảy’ nữa! Nếu làm được, khi cô chuyển đi, tôi sẽ tặng thêm một vali vàng.”
“Vậy nếu tôi không chuyển đi, là không có vàng phải không?” Mặc Thiên nhanh chóng bắt bẻ điều kiện của anh.
Cô còn phải nối tình duyên cho sáu ông anh xui xẻo của mình, chuyện đó đâu phải ngày một ngày hai là xong.
Nghe vậy, Cố Bạch Dã bĩu môi:
“Cô thật sự coi đây là nhà mình rồi sao?”
Mặc Thiên không đáp, chỉ mím môi nhìn anh ta, vẻ mặt như đang giận dỗi.
Cố Bạch Dã nhìn biểu cảm đó, trong lòng bỗng dấy lên cảm giác tội lỗi như đang bắt nạt trẻ con.
Thật vô lý!
Cô nhóc này luôn khiến anh ta có cảm giác mình nợ cô một điều gì đó…
Anh ta thề, anh ta không có chút ý nghĩ đen tối nào với cô!
Vậy mà cảm giác tội lỗi này là từ đâu mà ra.
Cố Bạch Dã kiên nhẫn hạ giọng: “Được rồi, cô nói mình là em bảy. Chờ xong chuyện của Phục Tuyết, tôi sẽ làm xét nghiệm ADN. Nếu cô thật sự là em bảy, muốn ở bao lâu thì ở.”
Câu trả lời của anh ta chỉ nhận lại không khí im lặng.
Cố Bạch Dã: “……”
Anh ta kiếp trước có phải đã làm gì sai với người câm không?
Sao mấy người này cứ thích dùng chiến tranh lạnh với anh ta.
Không còn cách nào khác, Cố Bạch Dã đành nhượng bộ lần nữa:
“Thời hạn một tháng! Chỉ cần một tháng, cô không dùng bùa, cũng không nói mình là em bảy nữa, tôi sẽ tặng cô một trăm thỏi vàng.”
“Giao dịch thành công.” Bệnh “câm” của Mặc Thiên được vàng chữa khỏi ngay lập tức.
Cô nhanh chóng thu dọn số vàng, đứng lên, kéo chiếc xe đẩy giờ đã nặng nề hơn, bước chân nhẹ nhàng đi về phía phòng khách.
Miệng còn lẩm bẩm: “Anh có yêu cầu vô lý gì cứ nói nốt, tôi đều làm được hết.”
“……”
Cố Bạch Dã xoa thái dương, tự hỏi:
Mang cô nhóc này về nhà.
Liệu có biến anh ta thành tội nhân của nhà họ Cố không…
…
Trong phòng khách, hai người đang ngồi đối diện nhau qua chiếc bàn trà.
Một người đàn ông khoảng sáu mươi tuổi, tóc hơi bạc, mặc bộ đồ ở nhà caro màu xanh sẫm, tay cầm chiếc quạt nan, lúc quạt lúc không.
Ngồi đối diện ông là một chàng trai trẻ, đeo kính gọng vàng, mặc âu phục đen. Anh ngồi thoải mái tựa lưng vào ghế, chân bắt chéo, nhưng tư thế vẫn giữ sự nghiêm túc, ngay ngắn.
Hai người này chính là ông Cố Hưng Quốc và Cố Thiếu Đình, cậu hai nhà họ Cố.
Trên bàn trà giữa hai người là một bàn cờ vây, đen trắng xen kẽ, các quân cờ phủ đầy bàn.
Cố Thiếu Đình cầm một quân cờ đen, nhàn nhã chờ ông cụ hạ cờ.
Một lúc lâu sau, quân trắng trên tay ông cụ vẫn chưa được đặt xuống.
Cố Thiếu Đình khẽ gõ ngón tay lên bàn trà:
“Bố, nhận thua đi. Có kéo dài cũng không cứu được ván cờ này.”
Cố Hưng Quốc liếc anh ta một cái không hài lòng:
“Đừng làm phiền bố!”
Sau đó ông cúi đầu suy nghĩ.
Mặc Thiên bước vào, tò mò nhìn hai người đang chơi, tức thì chạy lon ton lại đứng sau lưng ông cụ.
Cố Thiếu Đình nhìn thấy cô.
Ánh mắt anh ta dừng lại trên gương mặt cô vài giây, chân mày khẽ nhíu lại.
Khuôn mặt của cô và mẹ anh ta giống nhau đến mức nếu cả hai cùng bước vào trung tâm xét nghiệm ADN, chắc chắn sẽ bị mắng đuổi ra ngoài.
Cố Thiếu Đình là chuyên gia tâm lý tội phạm của cảnh sát, đồng thời là giáo sư tâm lý học của trường đại học hàng đầu quốc gia.
Nhiều năm nghiên cứu về khuôn mặt con người khiến anh ta cực kỳ nhạy cảm với từng chi tiết nhỏ.
Với căn bệnh nghề nghiệp của mình, tính đa nghi của anh ta càng nặng.
Cố Thiếu Đình nheo mắt nhìn Mặc Thiên.
Càng nhìn…
Ánh mắt anh ta càng tối lại…