Mặc Thiên dừng lại trước cổng sân nhà họ Kiều.
Bảo vệ bên trong không nhận ra cô, không mở cổng cho vào.
Không lâu sau, Kiều Hạ, Diệp Phi cùng một nhóm bác sĩ và vệ sĩ xuất hiện.
Lúc này bảo vệ mới mở cửa điện tử, kính cẩn chào đón cậu chủ trở về.
Kiều Hạ không ngồi xe mà tự mình đi bộ qua cổng.
Hai bảo vệ nhìn theo bóng lưng anh, suýt rớt cả tròng mắt.
Cái gì?
Cậu chủ… cậu ấy có thể đi lại được rồi sao?
Không chỉ bảo vệ, cả người làm trong nhà họ Kiều cũng vô cùng kinh ngạc.
Quản gia, đầu bếp, người giúp việc, lao công, ai nấy đều chạy ra cúi chào khi nghe tin cậu chủ trở về.
Nhìn thấy cậu chủ bước đi thoải mái, tất cả đều sững sờ, không dám tin vào mắt mình.
Kiều Hạ không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Anh trực tiếp dẫn Mặc Thiên vào một phòng khách trên tầng một.
Anh mở cửa, làm động tác mời: "Căn phòng này được không?”
Mặc Thiên nhìn quanh một lượt, gật đầu hài lòng: "Được.”
Nói xong, cô mở túi vải trên chiếc xe đẩy nhỏ, từng tấm bài vị được cô cẩn thận đặt lên bàn viết trong phòng.
Mặc Thiên quỳ xuống tấm đệm, cung kính dâng hương cho tổ sư.
“Mười bảy đời tổ sư, đệ tử tìm được cho các ngài một vùng đất phong thủy bảo địa.”
“Các ngài tạm thờ ở đây trước, chờ đệ tử có tiền xây đạo quán, sẽ chuyển các ngài sang nơi khác.”
“Nơi này không phải nhà của đệ tử, các ngài nếu muốn đánh nhau thì đánh ban ngày, buổi tối đừng làm ồn, kẻo ảnh hưởng giấc ngủ của người khác. Nếu bị đuổi đi, các ngài chỉ còn cách sang nhà họ Cố chịu khổ thôi.”
Mặc Thiên vừa nói vừa tâm sự với tổ sư một lúc.
Đợi đến khi hương gần cháy hết, cô đứng dậy, đi đến trước mặt Kiều Hạ: "Đi thôi, đi nhận người.”
“Bây giờ sao?” Kiều Hạ ngạc nhiên, không ngờ cô còn sốt ruột hơn cả anh.
Anh ngẫm nghĩ vài giây, cười nhạt: "Người không ở đây. Mai cô rảnh, tôi sẽ đưa cô đi.”
“Tôi ngày nào cũng rảnh.” Mặc Thiên đáp thoải mái.
Cô đập tay lên ngực cam đoan: "Bất kể lúc nào anh cần, tôi đều sẽ bỏ mọi việc, ưu tiên đi cùng anh.”
Cô nói với vẻ nghiêm túc, như đang hứa hẹn một điều gì đó.
Nghe vậy, Kiều Hạ khẽ nhướn mày, không ngờ cô nhóc này lại khá giữ chữ tín.
Anh gật đầu, đáp lại một cách chân thành: "Được.”
…
Sắp xếp ổn thỏa cho tổ sư xong, Mặc Thiên nhanh chóng rời khỏi nhà họ Kiều.
Chiếc xe đẩy nhỏ giờ trống không, cô bước đi nhẹ nhàng, kéo chiếc xe như sắp bay.
Mặc Thiên đến trước cửa nhà họ Cố, gõ cửa rầm rầm.
Bảo vệ bước ra cổng, qua hàng rào sắt nhìn người đến: "Cô bé, xin hỏi cô tìm ai?”
“Đây là nhà tôi.” Mặc Thiên đáp lại với vẻ rất thản nhiên.
Bảo vệ: “?” Đây là kẻ ngốc nào vậy?
Giữ thái độ chuyên nghiệp, anh ta không tỏ ra khinh thường trí tuệ có phần… hạn chế của đối phương.
Anh ta vẫn lịch sự nói: "Xin lỗi cô bé, nhà này họ Cố. Có lẽ cô nhầm rồi.”
“Không nhầm, đúng chỗ này.” Mặc Thiên khẳng định thêm một lần nữa.
Nghe vậy, bảo vệ bỗng hiểu ra. Lại thêm một “người thân” nữa đến đây.
Họ hàng của nhà họ Cố trải rộng khắp trời nam biển bắc.
Có người quen, có người lạ, thậm chí là những người chẳng có mối liên hệ nào cũng tới nhận thân.
Một khi đến, thì bắt đầu kể một chuỗi quan hệ rắc rối như: con gái thứ tư nhà dì cả của em họ thứ ba bà cô năm cháu gái thứ sáu…
Mối quan hệ cứ dài dằng dặc khiến ai nghe cũng đau đầu.
“Cô bé, nếu cô muốn tìm ai, cần gọi điện trước.”
“Hết tiền điện thoại rồi.”
Mặc Thiên nói thật, cái điện thoại cổ lỗ sĩ của cô đã hết tiền từ lâu, hơn nữa cô cũng không nhớ số của lão Lục.
Nhưng bảo vệ không tin, nghĩ rằng cô đang bịa chuyện.
Thấy cô nhóc cứ đứng lì không đi, anh ta lúng túng, không biết làm sao để đuổi cô.
Đúng lúc này, Cố Bạch Dã đi ra.
Nghe tiếng gõ cửa ngoài sân, anh đã đoán được là Mặc Thiên đến.
Cố Bạch Dã vẫy tay ra hiệu cho bảo vệ không cần can thiệp.
Anh ta đi tới cổng, lại đưa ra điều kiện: "Vào nhà tôi, thứ nhất không được dùng yêu thuật, thứ hai không được nói mấy câu kiểu ‘tôi là em bảy’. Làm được thì mới được vào.”
“Không cần.”
Lần này Mặc Thiên từ chối thẳng.
Cô lấy từ tay áo một lá bùa màu vàng, mỉm cười nhẹ nhàng với Cố Bạch Dã: "Tôi tự vào được.”
Cô dán lá bùa lên hàng rào sắt, sau đó nhẹ nhàng xuyên qua cửa, mang theo cả con mèo mập và chiếc xe đẩy nhỏ.
Cố Bạch Dã: “……”
Bảo vệ đứng bên cạnh há hốc mồm, trố mắt nhìn Mặc Thiên, như bị đứng hình tại chỗ.
Cái gì đây? Tôi là ai? Đây là đâu?
Cả người hóa thành một dấu chấm hỏi lớn.
Cố Bạch Dã mặt mày u ám, nhìn cô nhóc đang chạy đến ao cá cảnh bên sân phía đông, thò tay bắt cá.
Anh ta thở dài một hơi thật sâu.
Sau khi thành lập nước, không được phép thành tinh nữa.
Nếu thật sự là tinh, thì coi như không thấy…
…
Mặc Thiên chơi đùa trong sân chán chê, cuối cùng mới chịu vào nhà cùng Cố Bạch Dã.
Cô đi trước anh ta, trông còn giống chủ nhà hơn cả anh ta.
Cố Bạch Dã tặc lưỡi: "Biết đường không mà đi trước dẫn đường? Lui ra sau!”
Mặc Thiên không quay đầu, vẫn tiếp tục đi: "Đi một vòng là biết ngay.”
“Cô tưởng đây là chợ à?” Cố Bạch Dã chế nhạo.
Mặc Thiên: “Đây là nhà tôi mà.”
“……”
Cố Bạch Dã nhìn bóng dáng nhảy nhót trước mặt, cảm giác như cả đời này chưa từng thấy ai làm mình cạn lời đến thế.
Anh ta bực bội châm điếu thuốc, nghĩ cách giải thích với người nhà về việc anh ta đưa một cô gái về.
Lại còn không phải kiểu “nghiêm túc” gì.
Nghĩ tới đồ vật anh ta đã bảo thuộc hạ chuẩn bị, anh ta nhanh trí gọi người mang tới.
Không lâu sau, thuộc hạ chạy tới, mang theo một chiếc vali nhỏ, không quá lớn nhưng nhìn cũng có phần nặng.
Cố Bạch Dã ra hiệu, bảo thuộc hạ đưa chiếc vali cho Mặc Thiên.
Thuộc hạ đặt vali lên chiếc xe đẩy nhỏ của cô.
Mặc Thiên tò mò ngồi xổm xuống, lập tức mở nắp vali.
Ngay khi vali bật mở, mắt cô tròn xoe.
Ánh nhìn lóe lên tia sáng lấp lánh như vàng!