Phía Trước Có Năng Lượng Cao

Chương 11.2

"Nếu tôi đoán không lầm, thi thể của số 6 hẳn đã bị cô ta xử lý và kéo đến đây."

Bác sĩ ngừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói: "Trọng lượng cơ thể mỗi người khác nhau, dấu chân để lại cũng sâu nông khác nhau. Cô ta cõng số 6, vì vậy những nơi đã đi qua, dấu chân sẽ sâu hơn, bụi cỏ cũng bị phá hoại nghiêm trọng hơn."

Tống Thanh Tiểu ngẩng cằm lên, đôi môi mím chặt, thở gấp từng nhịp nhỏ. Bác sĩ dường như đã bước vài bước, càng lúc càng đến gần nơi cô ẩn nấp.

"Có lẽ trốn ở bên này."

Đúng như lời bác sĩ nói, mang theo một người khiến dấu vết để lại càng rõ ràng hơn. Dù sau đó Tống Thanh Tiểu có cố gắng che giấu đến đâu, cũng không thể qua mặt được những kẻ tinh ranh.

Tiếng gõ "cốc cốc cốc" vang lên, như thể bác sĩ đang co ngón tay lại, gõ nhẹ vào mép chum.

"Cô ta có thể trốn ở đây, bên này, hoặc bên đó."

Người phụ nữ mặc đồ công sở vừa nghe thấy, lập tức lùi lại mấy bước, giọng nói có chút cảnh giác:

"Cô ta có ở trong này không?"

"Không rõ, có thể cô ta trốn một mình, cũng có thể cô ta đang ở cùng với xác của số 6."

Bác sĩ suy nghĩ chốc lát, người phụ nữ mặc đồ công sở cắn răng hỏi:

"Hay là… mở nắp mấy cái chum này ra?"

Vừa nghe lời đề nghị xong, bác sĩ liền im lặng một chút, sau đó bật cười: "Cô đi tìm ít cỏ khô, đốt lửa dưới chum này đi."

Khi nói, ông ta dường như lắc lắc thứ gì đó trong tay. Tiếng "tách tách" vang lên, tựa như âm thanh của chiếc bật lửa. Khi ngọn lửa bùng lên, một tiếng "phừng" nhỏ vang lên, Tống Thanh Tiểu cũng nghe được.

"Bật lửa của số 7 cuối cùng cũng có tác dụng rồi."

Đề nghị của bác sĩ trong tình huống này quả thực quá ác độc. Tống Thanh Tiểu run lên, bàn tay đang nắm chặt điện thoại vô thức muốn đẩy nắp chum lên.

Nhưng ngay giây tiếp theo, cô chợt nhớ lại chuyện người phụ nữ nghề nghiệp vừa rồi đã gõ vào mép chum. Bác sĩ đang dùng cùng một chiến thuật tâm lý – trước tiên sai khiến người phụ nữ mặc đồ công sở rời khỏi đó, còn ông ta thì dẫn dụ cô ra ngoài.

Phải làm sao đây? Trong lòng Tống Thanh Tiểu giằng co kịch liệt như một cuộc thi kéo co.

Tình thế hiện tại hoàn toàn bất lợi với cô. Trên tay cả ba người bọn họ đều đã nhuốm máu, chứng tỏ ai cũng có ý chí sinh tồn mãnh mẽ. Người phụ nữ mặc đồ công sở và bác sĩ dường như đã bắt tay hợp tác với nhau. Nếu bị phát hiện, cô sẽ vô cùng nguy hiểm.

"Tôi đếm một, hai, ba, tốt nhất là cô tự bước ra đi…"

Bác sĩ vừa nói, ánh mắt bắt đầu lướt qua những chiếc chum lớn trong nhà xưởng.

"Một…"

"Hai…"

Giọng nói của ông ta càng lúc càng kéo dài. Chưa đếm đến ba, người phụ nữ mặc đồ công sở – quả nhiên chưa đi xa – lên tiếng: "Hay là dời mấy cái chum này ra xem thử?"

Bác sĩ ngầm đồng ý với đề xuất của cô ta.

Tiếng bước chân của cả hai càng lúc càng gần chỗ ẩn nấp của Tống Thanh Tiểu. Trong số những chiếc chum mà bác sĩ chỉ ra là đáng nghi, ông ta hẳn là đã nhắm trúng nơi cô đang trốn.

Giữa lúc hồi hộp căng thẳng này, Tống Thanh Tiểu nhạy bén nhận ra đầu ngón tay bác sĩ đang lướt qua thành chum, móng tay cào nhẹ lên mép chum, phát ra thứ âm thanh chói tai khiến người ta rợn người.

Cảm giác này khiến cô cảm thấy bản thân như cá nằm trên thớt, còn bọn họ chính là con dao sắc bén. Ngay khoảnh khắc đó, ngón tay bác sĩ rời khỏi chum của cô, ông ta chỉ sang một chiếc chum khác:

"Mở cái này ra."

Tiếng nắp chum bị mở vang lên kẽo kẹt chói tai. Vận may của bác sĩ hiển nhiên không tốt. Người phụ nữ mặc đồ công sở thất vọng nói: "Trống không."

Một trong ba chiếc chum bác sĩ chọn, chum đầu tiên ông ta mở ra không có xác số 6 và cũng không phải nơi Tống Thanh Tiểu ẩn nấp. Trong hai chiếc chum còn lại, nếu phát hiện ra nơi cô trốn trước, cô sẽ lập tức rơi vào nguy hiểm.

Ngược lại, nếu chum có thi thể số 6 bị phát hiện trước, có lẽ sẽ đánh lừa được bác sĩ và người phụ nữ mặc đồ công sở, mang lại cho cô một cơ hội sống sót.

Vận may rõ ràng đã đứng về phía cô. Bác sĩ tiếp tục chọn một chum khác. Cả hai cùng hợp lực mở nắp ra. Người phụ nữ mặc đồ công sở lập tức hít vào một hơi lạnh. Thi thể số 6 đang bị nhét vào trong chum theo tư thế đầu chúc xuống, chân chổng lên!

"Ở chỗ này!"

Nhìn thấy xác số 6, giọng người phụ nữ mặc đồ công sở run rẩy. Không rõ là thở phào nhẹ nhõm hay lại thêm phần căng thẳng.

Chiếc chum rất lớn, từ góc độ của họ không thể thấy gương mặt người đàn ông trung niên, chỉ nhìn thấy đôi chân hướng lên trên. Bác sĩ cau mày, ra lệnh cho người phụ nữ mặc đồ công sở: "Leo lên mép chum nhìn xem!"

Ông ta muốn biết Tống Thanh Tiểu đã gϊếŧ số 6 như thế nào, cũng muốn biết cô có trốn dưới thi thể này hay không.

Người phụ nữ mặc đồ công sở do dự một lúc nhưng cuối cùng vẫn run rẩy trèo lên.

Số 6 là một người đàn ông trung niên mập lùn. Khi bị Tống Thanh Tiểu ném vào, thi thể hắn gần như lấp đầy chum, đầu gập về phía trước theo một góc độ mà người sống tuyệt đối không thể bẻ cong.

Gương mặt của ông ta chìm trong nước bẩn, lúc ẩn lúc hiện. Người phụ nữ mặc đồ công sở chỉ liếc nhìn một cái, đã sợ đến mức hoảng loạn.

"Không có! Số 9 không ở đây!"

Cô ta rơi xuống đất với một tiếng "bịch", bác sĩ có vẻ thất vọng: "Thật sự không có sao? Vậy đi tìm nơi khác xem."

Khi hai người rời đi, Tống Thanh Tiểu đang trốn trong chum cuối cùng cũng khẽ nhắm mắt lại, thân thể căng cứng cũng được thả lỏng đôi chút.

Tiếng bước chân của bác sĩ và người phụ nữ mặc đồ công sở xa dần.

Cô căng thẳng đến mức không dám thở mạnh. Việc nín thở trong thời gian dài khiến cơ thể thiếu oxy, vừa thả lỏng liền cảm thấy toàn thân mềm nhũn.

Hai kẻ đó đã đạt được thỏa thuận hợp tác. Trong hoàn cảnh này, liên minh của họ chắc chắn có cơ hội sống sót cao hơn một kẻ đơn độc. Từ việc người đan ông vạm vỡ số 7 chết trong tay bọn họ là có thể thấy rõ điều đó.

Nhưng nếu họ không tìm thấy cô, liên minh mong manh này sớm muộn cũng sẽ tan rã.

Một khi nội bộ giữa người phụ nữ mặc đồ công sở và bác sĩ xảy ra mâu thuẫn, đề phòng lẫn nhau, thậm chí tự tàn sát lẫn nhau, chỉ còn lại một người duy nhất, cô mới có cơ hội sống sót.

Tống Thanh Tiểu vừa mới thở phào nhẹ nhõm, đầu óc vẫn đang trong trạng thái thả lỏng chuẩn bị xem thông báo trong đầu một chút thì ngay giây sau chiếc chum cô đang trốn bị ai đó dùng sức đập mạnh!

Cái chum đã nằm đây không biết bao lâu, phần đáy đã chìm xuống đất. Cú va chạm đầu tiên chỉ khiến nó hơi lắc lư, không bị nghiêng đổ.

Nhưng ngay sau đó cú đập thứ hai lại giáng xuống!