Biến cố đột ngột khiến da đầu Tống Thanh Tiểu tê rần. Cô còn chưa kịp phản ứng, tiếng va đập "bùm bùm" đã vang lên liên tiếp.
Chỉ sau hai ba lần va chạm, chiếc chum lớn cuối cùng cũng từ từ vỡ ra thành từng mảnh.
Nắp chum nặng nề trượt xuống, nước bên trong tràn ra ngoài. Theo quán tính, Tống Thanh Tiểu - người đang trốn bên trong - lăn ra khỏi chum. Cô ôm chặt đầu, bả vai đập mạnh vào một chiếc chum lớn khác.
Nhưng ngay tại thời khắc nguy hiểm này, để tránh bị khống chế và gϊếŧ chết ngay khi lộ diện, cô cắn răng chịu đau, không đứng dậy ngay mà lăn thêm hai vòng trên mặt đất. Cảm thấy đã kéo giãn được khoảng cách với nguồn nguy hiểm vừa va vào chum, cô mới chống tay lên chiếc chum bên cạnh, gắng sức đứng lên.
"Quả nhiên cô trốn ở đây."
Bác sĩ vừa rồi tuyên bố rời đi nhưng thực chất vẫn luôn ở gần đây. Ông ta và người phụ nữ mặc đồ công sở chỉ giả vờ rời đi để đánh lạc hướng khiến cô thả lỏng cảnh giác, sau đó nhân cơ hội ép cô phải lộ diện.
Khoảnh khắc Tống Thanh Tiểu lăn ra ngoài từ chiếc chum, lẽ ra bác sĩ và người phụ nữ mặc đồ công sở phải lập tức lao tới khống chế cô. Nhưng vì cô nhanh chóng lăn đi, kéo giãn khoảng cách nên họ đã đánh mất cơ hội vàng để ra tay.
Ánh mắt bác sĩ lộ vẻ tiếc nuối bởi vì đã đánh mất cô hội tốt để gϊếŧ chết cô.
Ông ta liếc mắt đánh giá cô. Bề ngoài, cô vẫn rất nhếch nhác, bộ đồng phục cảnh vệ đã nhàu nhĩ, dính đầy vết máu và nước bẩn, dính chặt vào cơ thể. Mái tóc rối tung, gương mặt trắng bệch, môi mím chặt, cánh mũi phập phồng theo từng nhịp thở gấp gáp. Đôi mắt sáng quắc tràn đầy cảnh giác, phòng bị và cả khao khát mãnh liệt được sống.
Người phụ nữ này khi bước vào không gian thử luyện là người bị mọi người bỏ qua nhiều nhất. Ngoại hình của cô không có gì nổi bật, khí chất cũng không đặc biệt. Ngoại trừ lúc mới đến, toàn thân dính đầy máu, e rằng trong số chín người dù có nhìn thoáng qua cũng chẳng ai nhớ nổi cô.
Nhưng chính người phụ nữ như vậy lại có thể sống sót đến giờ trong đợt thử luyện khắc nghiệt này. Cô đã tự tay loại bỏ một nam một nữ cùng nhóm và giờ đây trở thành mối phiền toái đối với bác sĩ.
"Xem ra tôi đã xem nhẹ cô rồi."
Bác sĩ vẫn đút hai tay vào túi áo, ánh mắt dừng lại ở bàn tay đang chống lên chum của Tống Thanh Tiểu.
Bàn tay đó gầy guộc, chi chít vết trầy xước nhưng cô dường như không hề cảm nhận được đau đớn mà siết chặt một con chuột máy có dây. Lực nắm mạnh đến mức có thể thấy được cả đường nét xương bàn tay.
Sợi dây chuột lủng lẳng rũ xuống, phần vỏ chuột bị vỡ một góc, thậm chí còn vương lại chút vết máu.
Trong lúc bác sĩ quan sát cô, Tống Thanh Tiểu cũng đang quan sát hắn và nữ sát thủ.
Rõ ràng, việc gϊếŧ chết gã đàn ông lực lưỡng số Bảy không hề dễ dàng. Trên người hai kẻ này cũng ít nhiều có vết thương.
Bác sĩ mặc đồng phục đã rách rưới, còn người phụ nữ mặc đồ công sở cũng chẳng khá hơn. Thậm chí cả người và mặt đều lấm tấm vết máu.
Tình thế bất lợi khi phải đấu một chọi hai khiến lòng Tống Thanh Tiểu trĩu xuống.
Nhưng cô biết, càng vào thời điểm này bản thân càng không thể rối loạn. Một khi hoảng loạn, cô sẽ bị họ gϊếŧ chết một cách dễ dàng như bóp chết một con kiến.
Ba người đứng đối diện nhau. Tống Thanh Tiểu nhận thấy bác sĩ và người phụ nữ mặc đồ công sở không đứng sát cạnh nhau mà vẫn giữ một khoảng cách nhất định.
Cô lặng lẽ điều chỉnh hơi thở, buộc bản thân bình tĩnh lại. Cánh tay bị va đập vẫn còn tê dại, đến mức cô suýt không thể cầm chắc điện thoại, tay run lên từng hồi.
"Số Hai." Cô gượng gạo nhếch môi, ngẩng đầu nhìn người phụ nữ mặc đồ công sở.
Cả đời này, cô vốn quen sống thận trọng, cũng không giỏi ăn nói. Nhưng bây giờ, cô không còn lựa chọn nào khác, buộc phải mở lời để chia rẽ liên minh tạm thời của hai kẻ kia.