Phía Trước Có Năng Lượng Cao

Chương 11.1: Thảm sát

Khoảnh khắc giọng nói của người phụ nữ số 2 vang lên, một cơn ớn lạnh không thể kiểm soát bò dọc theo sống lưng Tống Thanh Tiểu rồi nhanh chóng lan ra toàn thân.

Cảm giác như bị ai đó đâm xuyên cổ họng, cận kề cái chết lại ập đến. Cô theo phản xạ ngửa cổ lên, cố gắng hít thở thật sâu.

Bên trong chiếc chum vốn đã chật chội, nắp đậy dày nặng che kín mọi tia sáng, nước đυ.c ngập đến nửa thân dưới khiến không khí càng thêm ngột ngạt.

Ngay khi Tống Thanh Tiểu vừa ngửa cổ lên, cơ thể liền cứng đờ, khó khăn hít thở chậm rãi từng chút một.

Bàn tay cứng ngắc đưa lên chạm vào cổ họng, sự sợ hãi cái chết ập đến ép buộc cô phải giữ bình tĩnh lại.

"Số 9?"

Giọng của người phụ nữ số 2 vẫn đang vang lên, âm thanh từ xa dần tiến lại gần. Tiếng bước chân vang lên, chứng tỏ cô ta đã vào trong xưởng.

Giọng nói mềm mại mang vẻ nữ tính trong bầu không khí thế này lại khiến người ta cảm thấy quái dị. Nhất là khi số 2 cố tình hạ thấp giọng, dùng tông điệu dịu dàng, lời nói vang lên giữa xưởng hoang tàn rồi dội lại từ bức tường cũ kỹ, tạo nên cảm giác rờn rợn như ai đó đang khóc than, khiến ai cũng phải rét run.

"Số 9, cô đang ở đâu?"

Tiếng bước chân ngày càng gần, giẫm lên đám cỏ dại tạo âm thanh xào xạc, thỉnh thoảng còn có âm thanh như thể cô ta đang dừng lại quan sát.

Sự cảnh giác của Tống Thanh Tiểu đạt đến đỉnh điểm. Giờ đây, cô có cảm giác cơ thể mình như bị chia làm hai.

Như thể linh hồn đã thoát ra khỏi xác, một "cô" khác có thể nhìn thấy chính mình đang co rúm trong chum nước, không dám cử động, sắc mặt tái nhợt tựa như xác chết. Cảnh tượng giống hệt lúc cô bị đâm dao vào cổ trong con hẻm trước đó.

Dường như cô "nhìn thấy" số 2 cẩn trọng tiến vào, cúi đầu quan sát dấu vết cô đã để lại khi di chuyển, cố tìm ra vị trí ẩn nấp của cô.

"Cô mau ra đây đi."

Giọng của số 2 di chuyển, chứng tỏ cô ta đang đi vòng quanh xưởng. Ngoài âm thanh vải áo ma sát vào chum nước khi cô ta lướt qua, cỏ dại bị giẫm lên và tiếng cô ta ra thì không còn âm thanh nào khác.

Sự yên lặng quái dị này càng làm tăng thêm nỗi sợ hãi.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên ngay cạnh chum nước mà Tống Thanh Tiểu đang trốn. Trong tình trạng tập trung cao độ, thính giác cô trở nên nhạy bén hơn bao giờ hết. Cô nghe thấy một âm thanh rất nhỏ—có thứ gì đó nhẹ nhàng gõ lên thành chum.

Giọng nói của số 2 mang theo ý cười vang lên khe khẽ:

"Tìm thấy cô rồi..."

Chỉ với một câu nói, tông giọng và ngữ điệu ẩn chứa trong đó suýt nữa khiến Tống Thanh Tiểu thốt lên vì hoảng sợ.

Nhưng cô cảm giác có gì đó không đúng. Trong khoảnh khắc nhận ra điều đó, cô lập tức cắn chặt đầu lưỡi, cưỡng ép bản thân ngăn lại phản ứng bản năng này, cô sợ rằng điều này sẽ khiến cô lậ tức bị phát hiện.

Dù không phát ra tiếng nhưng trong cơn sợ hãi tột độ, lỗ chân lông toàn thân cô mở rộng, mồ hôi lạnh từng cơn túa ra, cơ thể dần lạnh ngắt, run rẩy không kiểm soát.

May mắn thay, sau khi gõ vào chum và nói xong, số 2 không nghe thấy động tĩnh gì từ bên trong, liền nhanh chóng rời đi.

Cô ta bước đến một chiếc chum khác, lại khẽ gõ vài cái, tiếp tục hạ thấp giọng nói:

"Tôi thấy cô rồi..."

Nghe đến đây, cơ thể cứng ngắc của Tống Thanh Tiểu mới thả lỏng đôi chút. Cô nhận ra số 2 chưa thực sự phát hiện ra mình, chỉ là cô ta đang thử thăm dò.

Hành động này chứng tỏ có khả năng rất cao rằng bác sĩ đang ở gần đây, ẩn nấp trong bóng tối, chỉ chờ số 2 tìm ra cô rồi ra tay gϊếŧ chết cô ngay lập tức.

Nhịp tim của Tống Thanh Tiểu càng lúc càng nhanh, nhanh đến mức cô có cảm giác mình sắp bất tỉnh vì thiếu oxy nhưng đây không phải lúc để cô gục ngã. Cô cắn mạnh vào đầu lưỡi lần nữa, vị máu tanh lan tràn trong miệng, khiến cô nhớ lại cảm giác khi gϊếŧ chết tên lùn béo số 6, khi máu của ông ta tràn vào miệng mình.

Cảm giác buồn nôn không thể ngăn cản trào dâng trong cổ họng.

Đầu lưỡi bị cắn rách, nhưng trong sự căng thẳng và sợ hãi tột độ, cơn đau này chỉ còn lại cảm giác tê dại. Cô tiếp tục tăng thêm lực cắn, sự đau đớn trên đầu lưỡi giúp cô miễn cưỡng bình tĩnh thêm đôi chút.

Sau khi đi một vòng mà không tìm thấy gì, số 2 bắt đầu mất kiên nhẫn. Cô ta gọi thêm vài lần, rồi cuối cùng không còn tỏ ra dịu dàng nữa:

"Có chắc cô ta ở đây không?"

Vừa nghe câu này, Tống Thanh Tiểu lập tức xác định được bác sĩ đang ở ngay gần đây.

Có lẽ vì bác sĩ nhận ra số 2 đã lỡ lời nên ông ta không cố che giấu nữa. Một lúc sau, giọng trầm ổn của ông ta vang lên:

"Không thể nào."

Người đàn ông này, từng là người đáng tin cậy trong không gian đó nhưng lúc này lời nói của ông ta lại khiến người ta sởn gai ốc:

"Thi thể số 1 ở gần đây nhưng không thấy số 6."

Ông ta bình tĩnh phân tích: "Nơi này bị giẫm đạp lộn xộn, chứng tỏ số 9 rất thông minh, cố tình phá hoại hiện trường để gây nhiễu phán đoán của chúng ta."

Lời bác sĩ vang lên qua thành chum, chui vào tai Tống Thanh Tiểu.

Nghe đến đây cũng thật kỳ lạ. Cả đời cô sống trong cảnh bần hàn, địa vị thấp kém, cha đi tù, mẹ nghiện rượu, xuất thân dưới đáy xã hội. Chẳng mấy ai từng khen cô thông minh.

Ngón tay cô khẽ động, chạm vào con dao găm, lòng vững vàng hơn một chút.

Bác sĩ tiếp tục:

"Nhưng cô ta đã sơ suất một điểm."

Một câu nói ngắn gọn của bác sĩ khiến tim Tống Thanh Tiểu như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.