Hắn ta ăn mặc khá cầu kỳ, vẻ ngoài lịch sự quả thật rất phù hợp với hình tượng nhân viên làm việc ở tòa thị chính nên sau khi hắn ta vừa dứt lời thì ánh mắt không ít người nhìn hắn đã bớt đi chút cảnh giác. Đang ở trong một hoàn cảnh xa lạ, tất cả mọi người đều không quen biết, đề phòng lẫn nhau thì ít nhất thân phận nhân viên chính phủ sẽ khiến mọi người cảm thấy an tâm hơn một chút. Ngay cả người đàn ông vạm vỡ sau khi nghe Chu Kính tự giới thiệu thì cũng thu lại vẻ mặt hung ác.
Chu Kính thấy thân phận của mình khiến đám đông tin tưởng thì vẻ mặt có chút kích động. Lúc hắn ta bảo mọi người ngồi xuống thành một vòng tròn lần nữa thì mọi người cũng không còn kháng cự như trước.
Thân thể Tống Thanh Tiểu vẫn chưa nghe theo sự điều khiển, hai tay vẫn còn đang run rẩy liên tục. Bề ngoài của cô đã khiến mọi người chú ý, cô là người cuối cùng đi tới nơi này, cả người ướt đẫm dính đầy máu nên mọi người bài xích và phòng bị cô là rõ ràng nhất.
Tống Thanh Tiểu cố hết sức bước tới ngồi xuống. Sau khi Chu Kính thấy mọi người đã ngồi hết xuống thì mở miệng nói:
‘‘Trước tiên chúng ta nói một chút về thân phận của mình và hoàn cảnh lúc mọi người tiến vào nơi này hoặc là hãy chia sẻ thứ mình đã biết cho tất cả cùng nghe."
Nói xong hắn ta ho khan một tiếng sau đó hắng giọng nói: ‘‘Dù sao chỗ này cũng có chút kì lạ."
Không có cửa chính cũng không có cửa sổ, ngoại trừ tiếng nói của chín người thì cũng không còn những âm thanh nào khác.
"Tôi đã thử..."
Chu Kính vừa dứt lời thì bác sĩ nam mặc áo blouse trắng đã lấy từ trong túi ra một chiếc điện thoại di động đời mới.
‘‘Nơi này không có sóng điện thoại.’‘
Lúc anh ta nói những lời này trên mặt mọi người đều hiện lên vẻ hoảng sợ. Thời đại càng phát triển, khoa học kỹ thuật cũng càng ngày càng tiên tiến nên tín hiệu vệ tinh gần như bao trùm mỗi một ngóc ngách trên toàn cầu vì vậy việc không bắt được sóng điện thoại là một vấn đề rất nghiêm trọng.
Sau khi biết được điều này thì tất cả mọi người đều rối loạn lên, không ít người đều cầm điện thoại của mình kiểm tra. Lúc cô gái mặc váy liền áo màu đỏ tiến vào không gian thì không mang theo điện thoại nên chỉ có thể nghiêng người nhìn thiếu niên đang mang balo bên cạnh, nhìn cậu ta lấy điện thoại di động ra kiểm tra sau đó thất vọng lắc đầu nói:
‘‘Điện thoại di động của tôi cũng không có tín hiệu."
Những người có mang theo điện thoại di động sau khi kiểm tra thấy điện thoại không có tín hiệu thì để điện thoại xuống. Lúc này Chu Kính lên tiếng:
‘‘Tôi đoán có thể chúng ta đã gặp phải bọn bắt cóc hơn nữa trước đó bọn chúng đã làm gì đó để chặt đứt tín hiệu di động của chúng ta.’‘
Lời này của hắn ta dẫn đến khủng hoảng trong đám người còn Tống Thanh Tiểu lại cảm thấy không đúng. Trước tiên không bàn đến giọng nói thần bí đã vang lên trong đầu cô thì việc cô tiến vào trong không gian này đã vượt qua phạm vi giải thích của khoa học. Bọn bắt cóc không thể nào thần không biết quỷ không hay mang cô từ con hẻm nhỏ tới chỗ này trong giây lát được.
Trong đầu Tống Thanh Tiểu vừa nghĩ đến điểm này thì đã có người đưa ra nghi vấn.
"Không thể nào."
Người lên tiếng là bác sĩ nam đã đề cập đến vấn đề điện thoại di động mất tín hiệu, vẻ mặt anh ta vô cùng nghiêm trọng nói: ‘‘Tôi đang làm việc thì đột nhiên tới chỗ này, nếu như là bị bắt cóc thì ai có bản lĩnh làm được điều này!’‘
Chu Kính nghe thấy có người phản bác thì cảm thấy quyền uy của mình bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ nên nhất thời có chút không vui nói:
‘‘Không có gì là không thể.’‘
Hắn ta ngồi thẳng dậy: ‘‘Dựa theo trang phục thì hẳn anh là một bác sĩ. Chắc anh cũng có chút hiểu rõ về thuốc, nếu như bọn bắt cóc sử dụng thuốc gây ảo giác khiến anh trong thời gian ngắn mất đi ý thức sau đó đưa anh tới một nơi mà bọn chúng đã chuẩn bị trước. Lúc này đầu óc của anh đang bị thuốc ảnh hưởng, phát sinh ảo giác với chuyện xảy ra lúc trước khiến anh sinh ra lỗi giác là đã đột nhiên xuất hiện ở chỗ này thì sao.’‘
Giọng điệu của Chu Kính rất chắc chắn, giọng của hắn ta trầm thấp, lúc nói chuyện nhấn nhá có lực đồng thời phối hợp ngôn ngữ hình thể cộng thêm cảm xúc của hắn ta khiến không ít người bị hắn ta thuyết phục sau đó đồng ý với suy đoán của hắn ta.
Không thể nào! Tống Thanh Tiểu cúi thấp đầu, sau khi nghe thấy những lời này của Chu Kính thì mím chặt môi. Xét về góc độ cảm xúc thì cô rất muốn tin lời Chu Kính nhưng về lý trí thì cô không có cách nào tán đồng quan điểm này.
Trước khi tiến vào không gian thí luyện thần thần bí này thì cô đã bị một người xa lạ sát hại. Lúc sắp chết cô mới lựa chọn tiến vào thí luyện tiếp đó phát hiện mình chết mà sống lại, vết thương cũng biến mất. Tình huống này rất không chân thật giống như là nằm mơ nhưng trên người cô vẫn còn vết máu, trên tay cũng dính nước bùn chứng minh chuyện cô gặp phải trước đó không phải là ảo giác. Huống chi từ tình huống trước mắt thì Chu Kính đến từ tỉnh Đông Tế mà cô thì đến từ thành Tây đế đô đủ để chứng minh có thể chín người bao gồm cả cô đến như những khu vực hoặc những nước khác nhau. Thậm chí từ việc tóc và quần áo của cô đều bị nước mưa xối ướt thì Tống Thanh Tiểu còn to gan đoán rằng những người ở đây không chỉ tới từ những nơi khác nhau mà thời gian cũng khác nhau, hoàn cảnh cũng bất đồng. Từ sau khi cô tiến vào không gian này đến lúc Chu Kính nói chuyện cho tới khi bác sĩ phát hiện chuyện điện thoại di động mất tín hiệu thì xem ra tất cả mọi người đều tiến vào không gian này chưa lâu cho nên trước đó mới không chú ý tới vấn đề tín hiệu điện thoại di động.
Tổng hợp tất cả những suy đoán này thì Tống Thanh Tiểu lớn mật đoán rằng không có bất kỳ người nào có thể từ một thời gian bất đồng, địa điểm bất đồng, hoàn cảnh bất đồng mang những người không cùng tuổi, cùng giới tính tập trung lại một chỗ được, dù có chuẩn bị từ trước cũng không được, trừ khi đối phương là thần!
Cô lại nghĩ tới giọng nói đã vang lên trong đầu trước đó ‘‘Có tiến vào thí luyện thần hay không?’‘. Lúc nghĩ tới đây thì Tống Thanh Tiểu lập tức rùng mình một cái.
"Không thể nào!"
Bác sĩ lại phản bác lời của Chu Kính một lần nữa. Lần này giọng của bác sĩ trầm hơn, việc anh ta phản bác lần thứ hai khiến Chu Kính vô cùng không thích nhất là đang trong tình huống tất cả mọi người đều đồng tình với suy đoán của hắn nên khi thấy bác sĩ ba lần bốn lượt bác bỏ suy nghĩ của hắn ta thì sắc mặt Chu Kính lập tức trầm xuống. Hắn ta đề cao giọng nói:
‘‘Tại sao anh lại nói như vậy?’‘
Không khí trở nên có chút căng thẳng. Tất cả mọi người đều liếc nhìn nhau. Dưới tình huống này không ai dám tùy tiện nói chuyện. Ánh mắt của mọi người dao động trên mặt bác sĩ và Chu Kính giống như muốn tìm ra một người đáng tin cậy.
Bác sĩ nhìn vẻ mặt kích động của Chu Kính, bỏ điện thoại di động lại vào trong túi áo sau đó giơ cổ tay lên để lộ một cái đồng hồ rồi nói:
‘‘Bởi vì tín hiệu điện thoại có thể bị nhiễu nhưng tôi phát hiện đồng hồ đeo tay cũng không hoạt động được nữa.’‘
Nói tới đây anh ta thở dài một hơi sau đó hạ thấp tay xuống để cho mọi người có thể nhìn thấy rõ ràng hơn. Tống Thanh Tiểu cũng nhìn qua thì thấy kim trên đồng hồ anh ta đang chuyển động loạn xạ.