Phía Trước Có Năng Lượng Cao

Chương 3: Không gian

Người đàn ông trung niên nghe vậy, khóe miệng khẽ trùng xuống nhưng rất nhanh lại nở một nụ cười: "Tôi xin tự giới thiệu trước."

Bởi vì đang ở trong hoàn cảnh xa lạ hơn nữa còn chưa hoàn toàn tỉnh táo sau khi tiến vào không gian thần bí này nên Tống Thanh Tiểu vẫn luôn trong trạng thái cảnh giác cao độ.

Hoàn cảnh sống từ nhỏ cùng với việc vừa mới trải qua cái chết khiến cô rất nhạy cảm chỉ với một sự thay đổi rất nhỏ trên khuôn mặt của người khác. Cô nhận ra người đàn ông trung niên kia không thích và rất khinh thường người đàn ông vạm vỡ nhưng trong đó xen lẫn sự sợ hãi đối với người đàn ông vạm vỡ.

‘‘Tôi tên là Chu Kính, làm việc ở tòa thị chính Đông Tế, đã có kinh nghiệm làm việc rất nhiều năm ở đó.’‘ Lúc nói đến nơi làm việc thì người đàn ông trung niên tỏ vẻ rất tự tin.

Ông ta ăn mặc chỉn chu, dáng vẻ lịch sự, hoàn toàn phù hợp với hình ảnh một nhân viên làm việc ở tòa thị chính. Ngay khi ông ta nói xong, ánh mắt của nhiều người nhìn ông ta đã bớt phần cảnh giác.

Trong một môi trường xa lạ, khi mọi người đều không quen biết nhau và đang dè chừng lẫn nhau thì ít nhất thân phận của một nhân viên chính phủ cũng mang lại chút cảm giác an toàn.

Ngay cả gã đàn ông to lớn kia sau khi nghe Chu Kính giới thiệu cũng thu lại phần nào vẻ hung dữ.

Thấy danh tính của mình có thể khiến mọi người kiêng nể, thần sắc Chu Kính càng thêm hưng phấn. Khi ông ta tiếp tục đề nghị mọi người ngồi thành một vòng tròn, sự kháng cự của họ đã giảm đi đáng kể so với lúc trước.

Cơ thể của Tống Thanh Tiểu vẫn chưa hoàn toàn nghe theo sự điều khiển của cô, đôi tay vẫn run rẩy. Bề ngoài của cô đã khiến mọi người chú ý, một phần do cô là người đến sau cùng, phần còn lại là do toàn thân ướt sũng, trước ngực dính đầy máu. Vì thế, sự bài xích và đề phòng của mọi người đối với cô cũng là rõ ràng nhất.

Cô gắng gượng bước đến ngồi xuống. Thấy mọi người đã ngồi hết xuống, Chu Kính lên tiếng: "Trước tiên, chúng ta hãy nói về thân phận của mỗi người và cách mà chúng ta đến đây. Hãy chia sẻ tất cả những gì chúng ta biết." Ông ta ho nhẹ một tiếng, điều chỉnh giọng nói: "Dù sao thì nơi này cũng có chút kỳ lạ." Không cửa chính, không cửa sổ, ngoài chín người họ ra thì không có bất kỳ âm thanh nào khác.

"Tôi đã thử rồi. Ngay khi Chu Kính vừa dứt lời, người đàn ông mặc áo blouse trắng lấy tay ra khỏi túi áo. Trên tay anh ta là một chiếc điện thoại thông minh đời mới.

"Ở đây không thể gọi điện, không có tín hiệu." Câu nói vừa thốt ra, sắc mặt mọi người lập tức trở nên hoảng hốt.

Trong thời đại công nghệ phát triển vượt bậc, mạng lưới tín hiệu vệ tinh gần như bao phủ toàn bộ thế giới. Việc điện thoại không có tín hiệu để gọi ra ngoài là một vấn đề nghiêm trọng.

Mọi người lập tức náo loạn, một số người chậm chạp mới nhớ ra và lấy điện thoại của mình ra kiểm tra.

Người phụ nữ mặc váy đỏ rõ ràng không mang theo túi để đựng điện thoại, liền quay sang nhìn cậu thiếu niên đeo ba lô bên cạnh. Cậu ta lấy điện thoại ra, bấm thử một lúc rồi thất vọng ngẩng đầu, lắc đầu nói:

"Điện thoại của tôi cũng không có tín hiệu."

Những người khác sau khi kiểm tra điện thoại của mình cũng phát hiện tình trạng tương tự.

Chu Kính đặt điện thoại xuống, nói: "Tôi đoán rằng chúng ta có thể đã bị bọn bắt cóc khống chế. Trước đó, chúng có lẽ đã sử dụng một số biện pháp để cắt đứt tín hiệu."

Lời nói của ông ta khiến vài người càng thêm hoảng loạn nhưng Tống Thanh Tiểu cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Chưa nói đến giọng nói bí ẩn vang lên trong đầu cô trước đó, chỉ riêng cách cô bị đưa vào không gian này đã nằm ngoài phạm vi giải thích của khoa học. Không có kẻ bắt cóc nào có thể làm được chuyện thần không biết quỷ không hay như vậy—chỉ trong nháy mắt, kéo cô ra khỏi con hẻm nhỏ gần nhà và đưa đến nơi này.

Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu cô, liền có người nhanh chóng đưa ra nghi vấn: "Không thể nào."

Người lên tiếng vẫn là vị bác sĩ đã phát hiện điện thoại mất tín hiệu. Sắc mặt anh ta nghiêm trọng:

"Tôi đang làm việc thì đột nhiên xuất hiện ở đây. Nếu đây là một vụ bắt cóc thì không ai có khả năng thực hiện điều đó!"

Nghe thấy có người phản bác, Chu Kính như thể cảm thấy quyền uy của mình bị thách thức, sắc mặt lập tức sa sầm xuống, giọng điệu cũng trở nên khó chịu:

"Không có gì là không thể!" Ông ta ưỡn thẳng lưng, ánh mắt sắc bén nhìn bác sĩ. "Dựa vào trang phục của anh, tôi đoán anh là bác sĩ. Vậy chắc anh cũng có chút hiểu biết về dược phẩm? Nếu bọn bắt cóc sử dụng chất gây ảo giác mạnh, khiến anh mất ý thức trong thời gian cực ngắn, sau đó di chuyển anh đến một địa điểm đã chuẩn bị sẵn, thì bộ não và mắt của anh, khi bị ảnh hưởng bởi thuốc, sẽ sinh ra ảo giác. Anh sẽ có cảm giác rằng mình vẫn còn tỉnh táo khi đến nơi này."

Giọng điệu của Chu Kính đầy chắc chắn, âm thanh trầm thấp nhưng mạnh mẽ, kết hợp với cử chỉ nhấn mạnh, khiến không ít người bị ảnh hưởng theo và dần tin vào giả thuyết của ông ta.

Không thể nào!

Tống Thanh Tiểu cúi đầu, môi mím chặt. Về mặt cảm xúc, cô muốn tin lời Chu Kính nhưng về mặt lý trí, cô không thể chấp nhận nó.

Trước khi bước vào không gian "Thử luyện của Thần", cô đã bị một kẻ xa lạ sát hại. Trong giây phút cận kề cái chết, cô đã chọn tham gia thử luyện này và phát hiện mình sống lại, vết thương biến mất. Tình huống này quá mức phi thực tế, như thể đang mơ nhưng vết máu còn vương trên người cô, bùn đất vẫn bám đầy trong kẽ tay, tất cả đều chứng minh rằng những gì cô trải qua không phải là ảo giác.

Hơn nữa, theo những thông tin cô thu thập được, Chu Kính đến từ tỉnh Đông Tế, trong khi cô lại đến từ Tây Nhai, Đế Đô. Điều này chứng tỏ rằng cả chín người ở đây có thể đến từ những khu vực khác nhau trong đế quốc.

Thậm chí, dựa vào mái tóc ướt sũng và đồng phục bị nước mưa thấm đẫm của cô, có thể suy đoán rằng không chỉ địa điểm khác nhau mà cả thời gian và hoàn cảnh lúc họ bị đưa đến đây cũng không đồng nhất.

Sau khi cô bước vào không gian này, đến lúc Chu Kính lên tiếng và bác sĩ phát hiện điện thoại mất tín hiệu, có thể thấy rằng mọi người đều chưa ở đây quá lâu. Chính vì thế, trước đó không ai nhận ra vấn đề tín hiệu bị cắt đứt.

Tổng hợp tất cả những điều này, Tống Thanh Tiểu mạnh dạn đưa ra suy đoán: Không ai có thể làm được chuyện tập hợp những người có độ tuổi, giới tính khác nhau, đến từ các địa điểm, thời gian và môi trường khác biệt, để họ xuất hiện cùng một thời điểm. Dù có sự chuẩn bị kỹ càng đến đâu, điều này cũng là bất khả thi. Trừ phi kẻ đứng sau là một vị thần!

Lại một lần nữa, cô nhớ đến giọng nói bí ẩn vang lên trong đầu mình: "Có muốn bước vào Thử luyện của Thần không?". Ý nghĩ này khiến cô rùng mình.

"Không thể nào!"

Bác sĩ một lần nữa phản bác lời của Chu Kính. Lần này, giọng điệu của anh ta còn nặng nề hơn trước. Việc bị liên tục bác bỏ khiến Chu Kính có vẻ không vui, nhất là khi những người xung quanh đã phần nào chấp nhận giả thuyết của ông ta. Sắc mặt ông trầm xuống, giọng nói cất cao hơn:

"Anh lấy gì để chứng minh điều đó?"

Bầu không khí trong căn phòng lập tức trở nên căng thẳng. Mọi người liếc nhìn nhau, không ai dám tùy tiện lên tiếng vào lúc này. Ánh mắt họ di chuyển qua lại giữa bác sĩ và Chu Kính, như thể đang tìm kiếm một người có thể đưa ra câu trả lời hợp lý nhất.

Bác sĩ bình tĩnh nhìn Chu Kính đang có phần kích động. Anh ta cất điện thoại vào túi áo blouse, sau đó giơ cổ tay lên, để lộ một chiếc đồng hồ.

"Bởi vì tín hiệu điện thoại có thể bị con người can thiệp nhưng tôi nhận ra rằng đồng hồ của tôi cũng đã ngừng hoạt động."

Nói đến đây, anh ta thở dài một tiếng, nghiêng cổ tay xuống để mọi người có thể nhìn thấy rõ hơn. Tống Thanh Tiểu cũng ngước mắt lên và cô thấy kim đồng hồ trên cổ tay bác sĩ đang quay loạn xạ, không theo bất kỳ quy luật nào.

"Điều này có thể là do ảnh hưởng từ một từ trường có từ tính mạnh. Tôi nghi ngờ rằng chúng ta đang bị nhốt trong một không gian bí ẩn."

Những lời của bác sĩ lập tức khiến đám đông hoảng loạn. Không hiểu vì sao nhưng khi nghe đến đây, Tống Thanh Tiểu lại cảm thấy như suy đoán của mình đã được xác thực. Cơ thể vốn luôn trong trạng thái căng cứng của cô bỗng thả lỏng một chút, như thể sự cảnh giác đã vơi đi phần nào.