Phía Trước Có Năng Lượng Cao

Chương 5

‘‘Đây hẳn là bị ảnh hưởng bởi từ trường. Tôi sợ rằng chúng ta đang bị nhốt trong một không gian thần bí nào đó.’‘

Lời này của bác sĩ khiến mọi người trong thoáng chốc trở nên kinh hoảng. Chẳng biết tại sao lúc nghe đến đây thì Tống Thanh Tiểu giống như là nghiệm chứng được suy đoán của mình khiến thân thể luôn căng cứng của cô thả lỏng hơn một chút.

Lời của bác sĩ vượt ngoài dự đoán của Chu Kính. Lúc mọi người thấy đồng hồ trên cổ tay bác sĩ thì nhất thời đều luống cuống.

Cô gái mặc váy đỏ lẩm bẩm: ‘‘Chẳng lẽ... Chẳng lẽ thứ lúc trước nghe được không phải là ảo giác?’‘

Giọng nói của cô gái mặc váy đỏ hơi run rẩy khiến thiếu niên đang đeo balo gần đó quay lại nhìn cô ta:

‘‘Là nghe được lời nhắc nhở tiến vào ‘‘thí luyện thần’‘ sao?’‘

Trong mắt thiếu niên hiện lên sự sợ hãi, loại chuyện vượt ra ngoài phạm vi giải thích của khoa học này khiến vẻ mặt tất cả mọi người đều thay đổi.

Lông mày của bác sĩ nhíu chặt, anh ta nhìn kim đồng hồ đang chạy loạn xạ: ‘’Xem ra tất cả mọi người đều nghe thấy ‘‘thí luyện thần’‘.’‘

Giọng nói của anh ta vô cùng khẳng định, ngoại trừ cô gái mặc váy đỏ và thiếu niên mang balo đã lên tiếng thì những người còn lại đều hai mặt nhìn nhau nhưng không có ai lên tiếng phản bác. Hiển nhiên tất cả đều ngầm khẳng định lời bác sĩ nói là thật. Trước khi mọi người tiến vào không gian này thì đều nghe thấy một giọng nói thần bí.

Tống Thanh Tiểu dùng hai tay ôm đầu gối, trong lòng xuất hiện một dự cảm rất xấu. Chuyện đã xảy ra tối nay khiến tinh thần cô căng thẳng tới cực điểm, vận mệnh chú định khiến cô mơ hồ cảm thấy những chuyện tiếp theo sẽ khiến tương lai của cô thay đổi một cách nghiêng trời lệch đất.

‘‘Tối nay là ai tiến vào không gian ‘‘thí luyện thần’‘ này đầu tiên?’‘

Bác sĩ đặt câu hỏi. Sau khi anh ta nói chuyện điện thoại di động mất tín hiệu và đồng hồ đeo tay bị nhiễu là vì từ trường thì đã trở thành người được mọi người tin tưởng, nhẹ nhàng nắm lấy quyền chủ đạo mà Chu Kính rất cố gắng vẫn không có được.

Lúc anh ta hỏi thì không ai lên tiếng chất vấn, ngay cả người đàn ông vạm vỡ lúc trước biểu hiện vô cùng hung ác cũng chỉ sờ đầu nhìn chung quanh một lần.

Cô bé ngồi bên trái Tống Thanh Tiểu rụt rè giơ tay lên nói: "Là...Là tôi."

Giọng của cô bé rất nhỏ, nhìn tuổi thì khoảng chừng mười lăm mười sáu, cô bé có một mái tóc đen dài thẳng, khuôn mặt ngây thơ chưa trải sự đời giống như sắp khóc lên:

‘‘Lúc tôi tiến vào thì nơi này vẫn chưa có người nào.’‘

Lúc cô bé nói chuyện thì nước mắt cứ chực chờ rơi xuống: ‘‘Người tiến vào ngay sau đó là cô ta.’‘

Cô bé chỉ người phụ nữ có thân hình đẫy đà đang mặc đồ công sở. Người phụ nữ có chút bất đắc dĩ thừa nhận: ‘‘Đúng vậy, sau tôi là Chu Kính.’‘

Bác sĩ gật đầu: ‘‘Sau đó là tôi.’‘

Thứ tự tiếp theo là thiếu niên đeo balo, người đàn ông trung niên mập lùn, người đàn ông vạm vỡ, cô gái mặc váy đỏ, người cuối cùng tiến vào chính là Tống Thanh Tiểu.

‘‘Em đi vào đầu tiên có thấy nơi này có gì đặc biệt không?’‘

Sau câu hỏi của bác sĩ thì ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi xuống trên người cô bé. Cô bé bị mọi người nhìn chằm chằm đến mức sắp khóc lên, chóp mũi đỏ bừng, mí mắt run lên:

‘‘Không có, giống y như bây giờ, chỉ là lúc đó không có ai.’‘

Chung quanh toàn là sương mù. Sau khi cô bé đi vào đã gọi một lúc lâu nhưng vẫn không có ai. Trong lòng cô bé vô cùng sợ hãi nên đi đến chính giữa ngồi xuống cho đến khi có những người khác tiến vào.

Từ lời nói và biểu biện của cô bé thì cô bé hết sức nhát gan, có lẽ là do tuổi còn nhỏ, tính tình lại có chút nhút nhát nên bác sĩ đã hỏi vài câu mà vẫn không thu được tin tức nào có ích.

Dựa theo tình huống trước mắt thì Tống Thanh Tiểu biết được là tất cả những người ở đây đều bị một sức mạnh thần bí nào đó kêu gọi tiến vào không gian ‘‘thí luyện thần’‘, về phần kế tiếp phải làm sao mới có thể rời khỏi nơi này thì hoàn toàn không có đầu mối nào cả nhưng cô đoán rằng nếu chỗ này được gọi là ‘‘thí luyện thần’’ theo ý trên mặt chữ thì kế tiếp có thể mọi người sẽ phải trải qua một đợt khảo nghiệm.

Mí mắt Tống Thanh Tiểu giật giật liên tục. Cô là người tới chỗ này trễ nhất nên tình huống của cô là bất lợi nhất. Đối mặt với hoàn cảnh xa lạ và sắp tới không biết phải làm gì thì nhất định người tới trước sẽ giấu giếm chuyện gì đó. Tệ nhất chính là lúc cô tới đây thì đang trong trạng thái nguy hiểm đồng thời trước đó cũng không có mang theo thứ gì trên người. Cũng không biết lúc nào thì mới có thể rời khỏi chỗ này, không có thức ăn uống nước cũng là một phiền phức rất lớn.

‘‘Tôi muốn về nhà.’‘

Cô bé tới đầu tiên bật khóc. Lúc này cảm xúc của mọi người đều căng như dây đàn nên khi cô bé bật khóc thì sắc mặt không ít người đều thay đổi. Bác sĩ nhìn thấy hết nên lớn tiếng nói:

‘‘Tình huống bây giờ như thế nào vẫn còn chưa rõ ràng, cứ ngồi ở chỗ này cũng không phải là cách.’‘

Hai tay anh ta đút trong túi nói: ‘‘Tôi đề nghị mọi người cùng hành động, trước tiên là thăm dò chỗ này để sớm tìm được đường ra.’‘

Nhưng trước mắt chỗ này hết sức xa lạ, sường mù lại dày, cách mọi người tới đây vô cùng kì lạ, vì an toàn nên bác sĩ đề nghị hai tới ba người tạo thành một nhóm sau đó chia làm bốn hướng điều tra xem thử rốt cuộc bên trong sương mù là thứ gì đồng thời cũng muốn tìm ra con đường có khả năng nhất để thoát khỏi nơi thần bí này.

Lúc nghe tới đây thì Chu Kính tỏ vẻ không thích, có lẽ là việc bác sĩ lên tiếng đã đoạt mất ‘‘uy tín’‘ lúc trước của hắn khiến hắn ghi hận trong lòng nên lúc này lập tức cau mày phản đối:

‘‘Thăm dò chung quanh? Nơi này có nguy hiểm hay không không ai dám chắc, mọi người đều theo giọng nói kia tiến vào thì không bằng cứ ngồi chờ xem thử giọng nói kia có thể xuất hiện lần nữa hay không không phải tốt hơn sao?

Có một số người đồng ý với đề nghị này của Chu Kính. Ánh mắt của người đàn ông trung niên mập lùn di chuyển qua lại trên người bác sĩ và Chu Kính giống như muốn tìm ra một người có thể lệ thuộc được.

Suy nghĩ của mọi người chia làm hai nhóm. Nhóm thứ nhất có người đàn ông vạm vỡ dẫn đầu, có khuynh hướng nghe theo bác sĩ còn cô gái mặc váy đỏ thì lại đồng ý với Chu Kính, muốn ở đây, chờ chỉ thị tiếp theo.

Cô gái mặc váy đỏ vuốt tóc, ánh mắt lóe lên:

‘‘Nếu không thì vậy đi, mấy người muốn thì cứ ra ngoài xem một chút, chúng tôi thì ở đây chờ tin tức...’‘

Cô ta vừa nói xong thì người phụ nữ có vóc người đẫy đà đã ‘‘xì’‘ một tiếng sau đó bật cười, trong mắt hiện lên vẻ khinh bỉ nhưng cô ta còn chưa mở miệng thì bác sĩ đã nói:

‘‘Tôi phải nhắc mọi người trước, nơi này không có tín hiệu, tách biệt với thế giới bên ngoài, quan trọng nhất là...’‘

Anh ta dừng lại trong chốc lát sau đó chỉ ra vấn đề mà Tống Thanh Tiểu đã lo lắng trước đó: ‘‘Nơi này không có thức ăn, không có nước uống, từ sau khi cô ta tiến vào đến giờ...’‘

Bác sĩ đưa tay chỉ vào Tống Thanh Tiểu: ‘‘Thì không có ai vào nữa, tôi cho rằng lần ‘‘thí luyện thần’‘ sẽ chỉ có mấy người chúng ta. Lần chỉ thị sau là vào lúc nào thì tất cả mọi người không ai biết rõ. Nếu mấy người muốn ở lại đây thì kết quả thế nào tự mấy người chịu trách nhiệm.’‘