Phía Trước Có Năng Lượng Cao

Chương 2.1: Thần

"Mười... chín... tám..."

Lượng máu mất đi quá nhanh khiến ý thức của Tống Thanh Tiểu bắt đầu mơ hồ. Cô chợt nghĩ đến mẹ mình, những ký ức đã bị lãng quên từ lâu bỗng lần lượt hiện lên trong đầu.

Giọng đếm ngược kỳ lạ vẫn tiếp tục vang lên: "Sáu... năm..."

"Bốn..."

"Ba..."

Ngón tay cô khẽ động đậy nhưng suy nghĩ dần rơi vào hỗn loạn. Cơ thể mất dần tri giác, ngay cả tiếng mưa rơi bên tai cũng biến mất, chỉ còn lại tiếng tim đập "thình thịch" hòa cùng âm thanh đếm ngược.

"Hai..."

Cô không muốn chết.

Cô vừa mới tốt nghiệp, vất vả lắm mới tìm được một công việc có thể nuôi sống bản thân. Hôm nay mới là ngày đầu tiên đi làm.

Ngày đầu tiên gặp rắc rối, may mắn sống sót, cô không muốn lặng lẽ chết đi trong con hẻm tối tăm này.

Ngày mai, sau cơn mưa, có lẽ sẽ có người đi ngang qua nhưng chưa chắc họ sẽ nhìn cô thêm một cái.

"Có muốn bước vào Thử luyện của Thần không?"

Cô cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng mấp máy môi. Nước mưa tràn vào miệng, hòa cùng máu chảy dọc theo cằm xuống dưới.

Ý chí sống mãnh liệt lấn át nỗi sợ cái chết.

"Có..."

Ý niệm vừa xuất hiện trong đầu, khoảnh khắc tiếp theo, ngón tay cô khẽ động. Nhưng thứ cô chạm vào không còn là con đường đá lạnh lẽo, ướŧ áŧ nữa mà là một mặt sàn trơn nhẵn.

Cô không còn ở trong con hẻm tối tăm nơi mình đã ngã xuống. Xung quanh dường như có người khác vì cô nghe thấy tiếng hít thở nặng nề!

"Chào mừng đến với không gian Thử luyện của Thần!"

Tống Thanh Tiểu giật bắn người, lập tức ngồi bật dậy, mở to mắt!

Xung quanh cô, có mấy người hoặc ngồi hoặc đứng, tất cả đều quay đầu nhìn cô với ánh mắt hoảng sợ. Không còn tiếng mưa gió gào thét, không còn con hẻm âm u, không còn giọng hát ghê rợn mà cô nghe thấy trước khi chết. Cô chưa kịp quan sát kỹ xung quanh, theo bản năng đưa tay lên chạm vào cổ họng mình.

Trước khi mất ý thức, cổ họng của cô đã bị người nọ đâm một nhát, cô vẫn còn nhớ rõ cảm giác khi con dao găm cứa qua cổ.

Sắc mặt của Tống Thanh Tiểu tái nhợt. Khi ngón tay chạm vào cổ, da thịt nơi đó nhẵn nhụi, không có vết thương nào. Cô hít thở hoàn toàn bình thường!

Hình ảnh mình bị gϊếŧ trước đó giống như một cơn ác mộng kinh hoàng. Cô lại giơ cánh tay lên, vết máu chưa khô trên cánh tay trái chứng minh rằng những gì đã xảy ra không phải do cô tưởng tượng ra.

"Đây là đâu? Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"

Cô lẩm bẩm, cả người không ngừng run rẩy. Những người xung quanh nhìn cô với ánh mắt vừa sợ hãi, vừa cảnh giác.

Những gì vừa diễn ra đã vượt quá hiểu biết của Tống Thanh Tiểu nhưng cô có linh cảm rằng điều này có liên quan đến giọng nói bí ẩn xuất hiện trong đầu mình trước đó.

Tống Thanh Tiểu cố gắng giữ bình tĩnh, chống tay xuống đất đứng lên. Có lẽ do vừa trải qua một cuộc khủng hoảng sinh tử, cô theo bản năng cảnh giác với môi trường xa lạ này.

Cô nhận thấy nơi này có gì đó kỳ quái. Không gian xung quanh bị bao phủ bởi một lớp sương mù xám dày đặc, chỉ chừa lại một khoảng đất trống rộng khoảng ba mươi mét vuông, ngoài ra, ở đây không có bất kỳ đồ trang trí nào.

Bên cạnh cô có khoảng bảy, tám người. Tất cả đều giữ khoảng cách xa với cô, ánh mắt cảnh giác.

"Đây là đâu?"

Từ trang phục và vẻ mặt của họ, có thể thấy họ đều là người xa lạ, đều tự giữ khoảng cách với nhau. Trong nhóm có cả nam lẫn nữ, độ tuổi không giống nhau.

Một cô gái trẻ mặc váy đỏ, mang giày cao gót, khoanh tay trước ngực, vuốt tóc và không nhịn được lên tiếng: "Mấy người là ai? Tại sao lại ở đây?"

Mọi người nhìn nhau, không ai trả lời. Ánh mắt cô ta lướt qua từng người, cuối cùng dừng lại trên người Tống Thanh Tiểu—người đến đây muộn nhất.