Editor: Tô Nhi
—--------------------
“Lương Kiến Quốc, anh đừng có đổ lỗi lên đầu tôi. Chính Lương Tiểu Hồng là người động thủ trước, đánh con tôi. Nếu tôi không bảo vệ bọn nhỏ thì còn xứng đáng gọi là mẹ sao? Nhưng anh, cái người làm ba như anh, từ đầu đến cuối không hề quan tâm đến con cái, thậm chí không thèm giả vờ. Sao thế, bạn gái mới nói anh không nhận cả con mình sao? Ngay cả Trần Thế Mỹ còn không tàn nhẫn như anh đấy!”
Mọi người xung quanh đều tỏ vẻ khinh bỉ.
“Thật đúng là, từ khi họ dọn vào viện, đâu có ai nghe thấy họ nhắc đến con cái gì đâu?”
“Đến con ruột mà còn không cần, cả gia đình này thật tàn nhẫn! Sau này phải để ý một chút!”
Mẹ Lương thực sự không chịu nổi, chỉ vào Dương Lệ Quyên mắng: “Cô đừng có bôi nhọ con trai tôi! Chuyện ly hôn này đã sớm nói với cô, là cô không chịu, cứ lì lợm đeo bám. Tôi chưa từng gặp người đàn bà mặt dày như cô, nhà tôi không cần cô, cô còn ăn vạ không đi, đúng thật là vô lại!”
“Đúng vậy! Anh trai tôi không có tình cảm với chị, chị dây dưa cũng vô ích, chỉ làm người ta ghê tởm mà thôi! Chị cũng không soi gương đi, anh trai tôi đẹp trai, tài giỏi như vậy, còn chị thì có cái gì, chị nghĩ mình xứng với anh tôi sao?” Lương Tiểu Hồng xoa tay phản kích nói.
“Anh trai cô có cái thá gì! Nếu không phải tôi tích cóp tiền cho anh ta đi học, anh ta giờ còn ở thôn làm ruộng đó!” Dương Lệ Quyên tức giận trừng mắt Lương Kiến Quốc, “Lương Kiến Quốc, anh thấy tôi nói có đúng không?”
Lương Kiến Quốc cắn chặt răng không nói gì. Anh ta không dám tưởng tượng nếu anh ta phủ nhận, người phụ nữ điên này sẽ làm gì. Hiện tại Dương Lệ Quyên không còn gì để mất, nhưng anh ta thì băn khoăn nhiều thứ.
Tuy sự thật là như vậy, nhưng khi Mẹ Lương thấy con trai mình ấm ức thì bà ta nhịn không được mà cãi lại, theo góc nhìn của bà ta, con trai bà ta thi đỗ bằng chính bản lĩnh của mình, chẳng lẽ chỉ dựa vào chút tiền bán đậu phụ của Dương Lệ Quyên mà đổi được tương lai sao?
“Dương Lệ Quyên, cô đừng lôi chuyện cũ ra đây! Cung cấp tiền cho Kiến Quốc đi học là do cô tự nguyện, hảo hán không nhắc lại chuyện cũ! Nói đi nói lại, đó cũng là con trai tôi tự mình thi đỗ, chút tiền bán đậu phụ của cô có thể giúp con tôi làm chủ nhiệm sao? Cô đừng có ôm hết công lao về mình!”
Mặt Lương Kiến Quốc càng trầm hơn, không ngờ người phụ nữ này lại nhanh mồm nhanh miệng đến thế, nhưng anh ta vẫn giữ chút lý trí, kéo đề tài trở lại, “Hiện tại đang nói chuyện ly hôn, cô đừng lôi chuyện cũ, chuyện con cái ra nói. Tôi nói cho cô biết, quốc gia khuyến khích hôn nhân tự do, có thể kết hôn thì cũng có thể ly hôn, hai người không có tình cảm mà gượng ép ở bên nhau thì chỉ làm khổ nhau mà thôi cũng không tốt cho con cái. Cô luôn miệng nói vì con cái, nhưng thực ra là cô vì chính bản thân cô mà thôi? Dương Lệ Quyên, làm người không thể ích kỷ như vậy!”
Dương Lệ Quyên cười lạnh không nói gì.
Mẹ Lương thấy cô không la lối nữa, liền vội bày ra vẻ mặt vì ngươi mà nói: “Lệ Quyên à, mọi chuyện đã đến bước đường này rồi, chúng ta chia tay trong êm đẹp đi! Kiến Quốc là sinh viên, hiện tại lại là chủ nhiệm báo tỉnh, còn cô chỉ là người bán đậu phụ ở thôn, mọi người nói xem có xứng không? Chúng ta cũng vì cô mà suy nghĩ thôi, thừa dịp hiện tại còn trẻ, cô có thể tìm được người khác, chúng ta là không muốn để cô trì hoàn thêm. Cô cứ làm ầm lên, đối với Kiến Quốc không ảnh hưởng gì, vì nó có điều kiện, nhưng đối với cô thì khác. Đợi đến khi cô già đi, ai còn muốn cưới cô? Nể tình từng làm mẹ chồng cô dâu, tôi thật tình khuyên bảo, nhưng nếu cô vẫn không nghe, còn làm ầm lên thì đừng trách chúng tôi. Cô làm vậy cũng vô ích, cuộc hôn nhân này chắc chắn phải ly hôn.”
“Bà yên tâm, cuộc hôn nhân này các người không muốn ly hôn thì tôi đây cũng không thèm giữ tiếp. Bà đừng có cô con trai bà lên cao, cũng đừng coi thường tôi là người bán đậu phụ. Nếu không phải tôi thức khuya dậy sớm bán đậu phụ kiếm tiền, con trai bà có thể học đại học sao? Dẫm lên người khác để thành công, rồi trở mặt không nhận người! Qua cầu rút ván, lấy oán trả ơn, sinh viên thì thế nào, chủ nhiệm thì sao, chỉ là lớp bọc người! Đến con ruột còn không muốn nhận, cả nhà các ngươi là đồ súc sinh!”
Dương Lệ Quyên không chút khách khí mắng cả nhà, tuyệt đối không để nguyên chủ phải chịu khổ thêm nữa.