Editor: Tô Nhi
—------------------
“Đây là lên thành rồi không muốn đưa vợ và con ở quê lên, thật là tạo nghiệp!”
“Thật là bề ngoài nhìn sáng sủa, nhưng chẳng làm được việc gì đúng đắn! Con đã có rồi mà còn ra ngoài tìm phụ nữ!”
“Mẹ của Kiến Quốc còn nói con trai bà ta chưa kết hôn, thật là nói dối không chớp mắt!”
Mặt mẹ Lương lúc đỏ lúc trắng, giận dữ liếc nhìn con gái. Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, con làm ầm lên như vậy không phải đang làm mất mặt anh con sao? Tuy nhiên, bà ta vẫn muốn che dấu chuyện này nên nhỏ giọng khuyên nhủ: “Lệ Quyên, có gì vào nhà nói.”
Lương Kiến Quốc trừng mắt nhìn cô, ánh mắt như thể muốn gϊếŧ người, lạnh lùng nói: “Vào nhà rồi nói!”
Nếu không có người ngoài ở đây, anh ta thật muốn tát cho người đàn bà làm anh ta mất mặt này hai cái! Hình tượng hoàn mỹ mà anh ta khó khăn xây dựng giờ tan biến hết rồi!
“Chúng ta nói ngay tại đây!” Dương Lệ Quyên kiên quyết nói.
Mẹ Lương thấy cô quyết tâm xé rách mặt, khuôn mặt càng kéo dài hơn, “Lệ Quyên, tôi là muốn giữ thể diện cho cô, có gì vào nhà rồi nói. Làm trò trước mặt người ngoài, cô không sợ bị chê cười à!”
Người phụ nữ nông thôn như Dương Lệ Quyên không cần thể diện, nhưng con trai bà ta là người có uy tín, danh dự, không thể giống cô la lối om sòm được.
Thấy mẹ mình đã cứng rắn, Lương Tiểu Hồng cũng tự tin hơn, giãy giụa chửi bậy: “Buông tôi ra! Dương Lệ Quyên, chị đừng có không biết điều! Chị tính là cái gì mà dám cùng chúng tôi cò kè mặc cả! Mau mang theo hai đứa con của chị cút đi!”
“Bốp, bốp ——”
Dương Lệ Quyên tóm cánh tay cô ta rồi đánh hai cái, không chút nhân nhượng.
Những cái tát bất ngờ làm cô em chồng ngã xuống đất, mặt đỏ bừng, nước mắt chực trào. Cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng Dương Lệ Quyên dám tát mình, bây giờ cô ta là người thành phố cao quý nha!
Dương Lệ Quyên, cái đồ tiện nhân này, dám đánh vào mặt cô ta.
“Dương Lệ Quyên, chị dám đánh tôi?”
“Tôi đánh cô đấy thì sao, có gan thì mắng nữa đi!”
“Tôi sẽ đánh ——”
Cô em chồng thét lên rồi định lao vào, Dương Lệ Quyên hừ lạnh, đạp mạnh một phát khiến cô ta văng xa 3 mét, động tác dứt khoát và mạnh mẽ.
“Dương Lệ Quyên, cô điên rồi sao!” Mẹ Lương giận đến mức đập đùi, tiến tới đỡ con gái dậy.
“Đến đây, có giỏi thì cả nhà cùng lao vào!” Dương Lệ Quyên xắn tay áo, quyết tâm trút hết cơn giận cho nguyên chủ.
Thấy cô muốn liều mạng như vậy, Lương Kiến Quốc vội giữ chặt mẹ và em gái mình, hướng về phía Dương Lệ Quyên quát: “Cô là đồ đàn bà chanh chua! Tôi nói cho cô biết, cô có làm ầm lên cũng vô ích, cuộc hôn nhân này tôi quyết rồi, nhất định phải ly hôn! Cô nhìn lại bộ dáng điên cuồng của mình xem, ai mà chịu nổi?” Rồi anh ta hạ giọng nói với mẹ và em gái: “Đừng làm ầm lên nữa, để cô ta ly hôn là chuyện chính xác. Kéo dài không có lợi cho chúng ta!”
Lương Tiểu Hồng che gương mặt nóng bừng, giận đến mức giọng run lên: “Chị ta đánh em thành như thế này, chẳng lẽ để yên vậy sao?”
Mẹ Lương trừng mắt nhìn cô ta, thấp giọng cảnh cáo: “Nghe lời anh con đi, không muốn ở trong thành nữa hả? Cô ta sớm muộn gì cũng phải về nông thôn chịu khổ thôi!”
Lương Tiểu Hồng giận đến mức nghiến răng, nhưng không dám không nghe lời anh trai, chỉ có thể trừng mắt nhìn Dương Lệ Quyên để biểu đạt sự phẫn nộ của mình.
Lương Kiến Quốc thấy mọi chuyện đã bị phanh phui, biết cô quyết tâm làm mất mặt mình nên anh ta cũng không ngại nữa. Dù sao chuyện này sớm muộn cũng phải giải quyết, Dương Lệ Quyên cũng sớm muộn phải rời thành phố về nông thôn, chờ thêm một thời gian, mọi người tự nhiên sẽ quên chuyện này. Con người vốn là động vật thường hay quên, ai lại rảnh rỗi nhớ một phụ nữ nông thôn tầm thường?
“Nếu cô muốn nói tại đây, thì nói tại đây đi. Có chuyện gì nói chuyện đó, không cần giống như đàn bà chanh chua đánh nhau, ai mà chịu nổi?” Lương Kiến Quốc tỏ ra bất đắc dĩ, giống như cô mới là người gây rối vô lý, còn anh ta thì vì bất đắc dĩ mới muốn ly hôn.