Editor: Tô Nhi
—-----------------
Lương Kiến Quốc liếc nhìn cô ta một cái, cười đắc ý nói: “Em ngốc à, bạn gái anh là hoa đán nổi tiếng của đoàn kịch! Em nghĩ rằng cô ấy chỉ khi lên sân khấu mới đẹp sao? Khi cô ấy không trang điểm còn đẹp hơn nữa kìa!”
Anh ta vuốt cằm, vẫn không thể quên cảnh tượng kinh diễm khi lần đầu nhìn thấy người yêu mới của mình.
Lúc đó anh ta đứng dưới đèn đường, trời tối đen, tuyết bay như lông ngỗng, người yêu mới của anh ta từ xa chạy như bay tới, dưới ánh sáng vàng nhạt, phảng phất như nữ thần từ trên trời giáng xuống, tóc dài đến eo, dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng, ngọt ngào lanh lợi, nhiệt tình lại mềm mỏng…...
Anh ta dừng lại nghĩ ngợi một chút, hơi nhíu mày, rồi lại mỉm cười an ủi, dù sao đi nữa, hiện tại cô ta là bạn gái của mình, không cần thiết rối rắm chuyện trước kia.
“Anh thật giỏi! Đừng nói là ở quê, ngay cả trong huyện cũng không tìm ra người nào đẹp và xuất sắc như chị dâu mới của em đâu!” Lương Tiểu Hồng nói với vẻ mặt khen ngợi.
Anh cô ta không chỉ tìm được bạn gái xinh đẹp, mà còn giúp cô ta có công việc ở xưởng in báo xã, bây giờ cô ta cũng là người thành phố, không chỉ kiếm được tiền, còn có thể nghỉ hai ngày cuối tuần!
Từ nhỏ cô ta đã mơ trở thành người thành phố, bây giờ anh trai đã giúp cô ta thực hiện giấc mơ, tất nhiên cô ta sẽ hết lòng ủng hộ anh trai mình. Vì vậy, chuyện anh trai muốn ly hôn, cô ta hoàn toàn đứng về phía anh mình, làm người giúp đỡ anh trai, quyết tâm đuổi Dương Lệ Quyên và hai đứa trẻ đi.
Vẻ mặt Lương Kiến Quốc đắc ý, đưa vé xem diễn cho cô ta, “Coi kỹ thời gian trên vé đó, khi nào đi nhớ dẫn mẹ đến rạp hát xem chung!”
Lương Tiểu Hồng lắc lắc tấm vé diễn trong tay, chạy ra cửa sổ ngó trái ngó phải, hưng phấn nói: “Được, em chưa từng đi rạp hát bao giờ!”
Đột nhiên cô ta dừng lại, liếc nhìn ngoài cửa sổ, hừ một tiếng, châm chọc nói: “Hừ, em đã nói chị ta không dám đi tìm chết mà, thế nào, bây giờ không phải đã trở lại rồi sao?”
Vừa nói vừa ra cửa đuổi người, “Dương Lệ Quyên, chị không phải muốn đi tìm chết sao, còn trở về làm gì? Tôi nói cho chị biết, chị đòi sống đòi chết với chúng tôi cũng vô ích. Nhân lúc còn sớm, chị đồng ý ly hôn rồi mang theo hai đứa trẻ đi đi, nhà chúng tôi không cần chị, chị có làm ầm ĩ cũng vô ích!”
“Không được khi dễ mẹ tôi!”
Cô chị Lương Ni lao vào bụng Lương Tiểu Hồng, em trai Lương Hổ cũng không kém cạnh, cầm chổi trong sân tấn công cô ta.
“Đồ nhóc chết tiệt, gan cũng lớn nhỉ! Hai đứa muốn chết phải không, dám đánh cô sao?” Lương Tiểu Hồng chật vật từ dưới đất bò dậy, giằng lấy chổi trong tay cháu trai, định đánh trả.
“Chát ——”
Dương Lệ Quyên bước lên một bước, đá rơi cây chổi trong tay cô em chồng ác độc, giữ chặt cánh tay cô ta và bẻ ngược lại, khiến Lương Tiểu Hồng đau đến mức hét lên, “Dương Lệ Quyên, chị tưởng —— Á, mẹ, anh ——”
Dương Lệ Quyên mặc kệ cô ta la hét, xoắn cánh tay cô ta rồi đẩy mạnh, Lương Tiểu Hồng kêu càng thảm hơn.
Lúc nguyên chủ mang theo con tìm đến, chính cô em chồng ác độc này là người có thái độ ác liệt nhất, cũng là người nói những lời khó nghe nhất, chuyên chọc vào vết thương lòng của nguyên chủ. Cô ta nhảy nhót lung tung hệt như chó điên của nhà họ Lương.
Tiếng hét của cô ta không chỉ gọi Lương Kiến Quốc ra, mà còn khiến hàng xóm xung quanh chạy ra xem náo nhiệt.
Hiện tại bọn họ thuê nhà trong một tứ hợp viện, trong sân không chỉ có gia đình họ mà còn có những gia đình khác. Mẹ Lương là người thích khoe khoang, vừa chuyển đến đã khoe khoang về thành tích cũng như tài cô của con trai với mọi người trong sân, hơn nữa còn khoe về bạn gái hát tuồng xinh đẹp đến đây vài lần của con trai mình khiến mọi người trong sân đều ngưỡng mộ, khen bà ta đã sinh ra một đứa con trai giỏi giang.
Ai cũng không ngờ lại có chuyện kinh thiên động địa như vậy, từng người đều hứng thú nhìn gia đình họ.