Thập Niên 80, Xé Rách Mặt Nhà Tra Nam

Chương 2: Ai Nói Cô Không Có Bản Lĩnh

Editor: Tô Nhi

—---------------

Nguyên chủ lập tức suy sụp, sống chết không đồng ý, gia đình của chồng nguyên chủ không những không can ngăn mà còn nói những lời ác ý. Nguyên chủ quyết tâm, mang theo hai đứa con nhỏ nhảy sông tự vẫn. Sợ ba người tách ra, nguyên chủ còn dùng dây thừng buộc họ lại với nhau. Nước sông lạnh buốt đến xương, mặt hai đứa trẻ đỏ bừng vì lạnh, trong nháy mắt, nguyên chủ ngay lập tức cô hối hận, đâu thể vì một kẻ cặn bã mà chết như vậy, thật không đáng!

Lập tức kéo hai đứa trẻ trở lại, không ngờ trong quá trình quay về nguyên chủ trượt ngã, đập đầu bất tỉnh, sau đó cô tỉnh lại.

Vậy nên, cô chết đột ngột như thế là vì làm việc quá sức sao?

Khóe mắt Dương Lệ Quyên không kiểm soát được run rẩy. Năm cô năm tuổi đã bắt đầu học hát tuồng, từ nhỏ đã nhân vật chính trong các vở kịch, sau đó do vóc dáng cao và khuôn mặt càng ngày càng sắc sảo, thầy giáo đề nghị cô chuyển sang luyện vai tiểu sinh. Để bắt kịp tiến độ, cô luyện tập hết mình, mong muốn giành được cúp, không ngờ cúp không đạt được nhưng lại đem đến cho cô một cuộc đời đen tối như thế này.

Thấy mẹ không nói gì, hai đứa trẻ vô cùng sợ hãi, ba đã không cần chúng, liệu mẹ có bỏ rơi chúng không?

“Mẹ ơi, con và em sẽ ngoan ngoãn, mẹ đừng bỏ rơi chúng con…”

Trong ánh mắt đứa con gái lớn đầy sợ hãi, đôi tay nhỏ bé níu chặt vạt áo của mẹ, còn đứa con trai nhỏ thì run rẩy vì lạnh, nhưng vẫn kiên cường không khóc thành tiếng.

Lòng Dương Lệ Quyên mềm nhũn, hai tay ôm chặt hai đứa nhỏ vào lòng, giọng nói kiên định: “Không, mẹ sẽ không bỏ rơi các con.”

Nguyên chủ dù có chết cũng cố gắng mang theo hai đứa nhỏ, cô đã mượn cơ thể này sống lại một lần, làm sao có thể bỏ rơi chúng?

Nghe xong lời này, hai đứa trẻ thở phào nhẹ nhõm, bật khóc nức nở.

“Mẹ ơi, chúng ta còn chết nữa không?” Con gái lớn nhìn thoáng qua mặt nước sương mù mênh mông, tuyệt vọng nhưng vẫn bình tĩnh hỏi.

“Không! Chúng ta sẽ sống, sống cho thật tốt!” Dương Lệ Quyên tháo dây thừng quấn quanh tay, kéo hai đứa trẻ rời xa bờ sông.

………

“Kiến Quốc, Lệ Quyên có thật sự mang hai đứa nhỏ làm chuyện ngu ngốc không?” Mẹ Lương không yên lòng, rốt cuộc việc này là bọn họ không đúng trước, nếu để người trong thôn biết chuyện sẽ bị chỉ trích bọn họ.

Bà ta thừa nhận Dương Lệ Quyên là một người vợ tốt, cần cù lại hiếu thảo, nhưng không thể so với con trai bà ta. Dù sao, cô cũng là người ngoài, bà ta đương nhiên đứng về phía con trai mình. Bây giờ sự nghiệp con trai bà ta đang trên đà thành công, không tránh khỏi phải xã giao, một người phụ nữ nông thôn như cô không giúp được gì, muốn ly dị thì ly dị đi! Việc này cũng không trách ai khác, ai bảo cô không có bản lĩnh?

Lúc nãy Dương Lệ Quyên làm ầm ĩ muốn sống muốn chết, làm bà ta không yên lòng, nếu cô có bất trắc gì bà ta cũng không quan tâm, nhưng còn hai đứa nhỏ là cháu bà ta, nếu có chuyện gì xảy ra, kia đúng là nghiệp chướng!

Lương Kiến Quốc vuốt ve tấm vé trong tay, không quan tâm, ánh mắt dừng lại trên người diên viên nữ được in trên tấm vé, khóe miệng không kìm được nhếch lên, nghe thấy mẹ mình nói như vậy, không khỏi nhíu mày.

“Làm chuyện ngu ngốc gì? Nếu cô ta muốn chết thì để cho cô ta chết đi. Cô ta còn dám dùng cái này để uy hϊếp con? Mẹ nghĩ con sợ chắc! Người phụ nữ như thế này không thể mềm lòng, nếu không nhẫn tâm một chút thì làm sao cô ta đồng ý?”

“Lời này của anh con nói chuẩn, nếu còn nhượng bộ chị ta thì chị ta sẽ tiếp tục lì lợm la liếʍ đến bao giờ? Con không tin chị ta thật sự không muốn sống nữa.”

Lương Tiểu Hồng nói rồi tiến đến gần Lương Kiến Quốc, vẻ mặt hâm mộ nhìn nữ diễn viên xinh đẹp trên tấm vé diễn, nói: “Anh, cho em xem chị dâu mới đi. Chị ấy thật xinh đẹp, em lớn thế này chưa từng thấy ai đẹp như vậy, giống như ngôi sao điện ảnh. Có phải ca sĩ hát tuồng ai cũng xinh đẹp vậy không?”