Editor: Tô Nhi
—------------------
"Cô mắng ai là súc sinh?" Mẹ Lương cùng Lương Tiểu Hồng không thể nhịn được, bọn họ ngay lập tức đôi co với Dương Lệ Quyên.
Lương Kiến Quốc nhanh chóng bắt được điểm quan trọng rằng cô đã đồng ý ly hôn, nên anh ta nhanh chóng ngăn cản mẹ và em gái mình lại, anh ta sợ bọn họ sẽ làm cô sẽ đổi ý.
"Được rồi, hai người đừng nói nữa. Nếu cô đã đồng ý ly hôn rồi thì cô mau ký tên đi. Sau này hai ta mỗi người một cuộc sống, không ai quấy rầy ai nữa!"
"Lương Kiến Quốc chúng ta nói chuyện đi!" Dương Lệ Quyên ung dung nói.
"Tôi và cô thì có chuyện gì để nói?" Lương Kiến Quốc không kiên nhẫn đáp. Ký tên rồi cút đi là xong, còn có chuyện gì khác nữa đâu? Sao trước kia anh ta không nhận ra Dương Lệ Quyên là một người phiền phức như vậy!
"Còn chuyện phân chia tài sản và nuôi dưỡng con cái thì sao? Chẳng lẽ anh không có gì để nói?" Dương Lệ Quyên cười lạnh rồi nói lớn cho mọi người xung quanh cùng nghe: "Mọi người xem đi, đây chính là bộ mặt thật của chủ nhiệm tờ báo xã, người được phong làm nhà báo anh hùng của tỉnh! Tôi đã bị tên này lừa, sau này khi giao tiếp với loại người này mọi người nhớ phải cẩn thận!"
Mấy người xung quanh đều không nhìn nổi nữa.
Một phụ nữ trung niên hơi béo đi ra, chỉ vào mặt Lương Kiến Quốc mà mắng: "Còn nói cái gì nữa? Cậu còn mặt mũi để hỏi hay sao! Đương nhiên ly hôn thì nói về việc phân chia tài sản và tiền nuôi con rồi, chẳng lẽ cô gái này rảnh rỗi bàn chuyện tình cảm với cậu? Nhà các người có tuyệt tình đến đâu thì cũng phải để cho người ta một con đường sống nữa chứ?"
"Đúng vậy! Chưa thấy ai không biết xấu hổ như vậy!"
"Nói đi! Nói hết những thứ cần chia đi. Nếu không thì lăn ra khỏi viện này, chúng tôi không muốn làm hàng xóm với các ngươi! Mắc công một ngày nào đó mấy người gặp báo ứng bị sét đánh, chúng tôi lại bị liên lụy theo!"
"Vậy thì nói cho rõ ràng đi! Tôi chưa bao giờ nói không phân chia tài sản! Dương Lệ Quyên, cô muốn gì thì nói, đừng châm ngòi nữa!" Lương Kiến Quốc trừng mắt quát Dương Lệ Quyên.
Nếu gϊếŧ người không phạm pháp, anh ta thật sự muốn băm cô thành từng mảnh! Dương Lệ Quyên là đang hủy hoại thanh danh của anh ta!
Bọn trẻ tuy nhỏ, nhưng bọn chúng cũng hiểu những gì mà người lớn đang nói, chúng lập tức bám chặt góc áo Dương Lệ Quyên, "Chúng con muốn mẹ, chúng con muốn ở với mẹ!"
Mẹ Lương và con gái nhìn nhau không nói lời nào. Hai đứa trẻ từ nhỏ đã theo Dương Lệ Quyên, chắc chắn bọn trẻ không muốn theo họ. Điều này cũng tốt, để Dương Lệ Quyên mang theo hai đứa nhỏ bọn họ cũng bớt được gánh cô. Sống trong thành phố cần tiền, con trai đã có bạn gái mới, nuôi con cũng không tiện, danh tiếng cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Lương Kiến Quốc đã đoán trước được điều này, biết Dương Lệ Quyên thương con, liền đẩy vấn đề cho cô, "Bọn trẻ muốn theo cô, cô tính sao?"
Dương Lệ Quyên ôm vai hai đứa trẻ, nói: "Không cần anh lo, để hai đứa nhỏ đi theo anh là hại bọn chúng! Con sẽ đi theo tôi nhưng mỗi tháng anh phải trả phí nuôi dưỡng."
Cô không muốn tranh cãi về vấn đề con cái với bọn họ, gia đình này rõ ràng là không muốn nuôi bọn trẻ, đứa bé nào ở lại cũng sẽ bị tủi thân. Gặp phải người ba tồi tệ thế này là đã đủ đáng thương rồi, Dương Lệ Quyên không muốn bọn trẻ phải chịu thêm chút tủi thân nào nữa.
"Gì, còn đòi tiền nuôi dưỡng? Cô là mẹ bọn nhỏ, nuôi con mình không phải là điều hiển nhiên sao!" Mẹ Lương nghe thấy phải ra tiền liền lập tức không vui.
Bọn họ chuyển đến tỉnh thành sống, thuê nhà đã ngốn rất nhiều tiền, hiện tại đã không dư dả bao nhiêu, con trai còn phải tiêu tiền cho bạn gái nữa, tình hình tài chính càng thêm khó khăn hơn. Giờ còn phải bỏ tiền nuôi con, vậy trong nhà còn lại bao nhiêu? Để hai đứa theo mẹ là để không phải tốn tiền nuôi bọn chúng, giờ Dương Lệ Quyên lại đòi tiền nuôi dưỡng, chẳng phải bọn họ tính toàn vô ích sao?