Cuộc Sống Bình Thường Của Cậu Con Nuôi Được Tái Sinh Vào Gia Đình Giàu Có

Chương 24: Bận chết

Các sinh viên chính là loại quần thể lúc rảnh thì rảnh đến chán chết mà lúc bận thì cũng bận đến mệt chết, diễn đàn chính là thuộc địa của những người rảnh rỗi thích tám chuyện.

Nhưng không phải mọi sinh viên đều có thói quen lướt diễn đàn.

Kiếp trước Trần Văn Cảng rất ít khi vào đó dạo, Trịnh Ngọc Thành cũng không hầu xem lắm. Hai người bọn họ đều thuộc về kiểu bận đến chết kia, thời gian bọn họ ở trong trường học còn không bằng thời gian bọn họ ở công ty. Trong khi các sinh viên khác vội vàng tham gia công tác xã đoàn, giao lưu quan hệ hữu nghị, tiếp xúc thực tiễn xã hội thì kì nghỉ hè và nghỉ đông của Trần Văn Cảng ngay từ năm nhất đại học đã là đứng ở cảng nhìn công nhân thao tác với các thùng đựng hàng và dỡ hàng hoá đi qua đi lại, ngày nào cũng tiếp xúc với gió biển.

Vòng xã giao của anh cũng không lớn, vẫn là lấy Trịnh Ngọc Thành làm trung tâm, lúc đi học càng không nghĩ tới việc muốn làm ra thành tích gì đó nổi bật ở trong trường, tỏa sáng lung linh. Chờ thêm mấy năm nữa tốt nghiệp xong thì những tin đồn nhảm nhí này chẳng qua cũng chỉ là một đống số liệu xưa cũ.

Trần Văn Cảng chống đầu, vừa lướt màn hình di động vừa nghĩ đến chuyện này.

Thật ra tình hình tốt hơn trong tưởng tượng của anh khá nhiều, hóa ra không phải tất cả mọi người đều nghiêng về một phía và mắng anh. Kiếp trước sau khi có người phỉ báng anh dùng cách thức không chính đáng để cướp lấy luận văn tranh giành danh hiệu học thuật thì trong nhóm sinh viên cũng đã xuất hiện sóng to gió lớn, dẫn tới việc ủy ban học thuật thành lập tổ chức điều tra, nhưng tiếc là cũng mất rất nhiều thời gian thì mới có thể chứng minh sự trong sạch cho anh, mà lúc đó cũng đã khiến anh bỏ lỡ thời hạn xin tham gia hạng mục thạc sĩ. Hiện tại mới biết được trong vụ việc trước đó thì phản ứng ở trên diễn đàn còn khá là bình thường.

Ngoại trừ mấy tài khoản vẫn cứ kiên trì chửi mắng anh kia, anh đoán trong số những tài khoản đó sẽ có Mục thanh, chỉ là không biết là cái nào.

Trần Văn Cảng ước lượng ở trong lòng, sau đó đóng giao diện của diễn đàn lại.

Thật ra việc tìm người điều tra là chuyện rất đơn giản, chẳng qua là sau khi tra ra phải xử lý như thế nào. Nhưng mà vẫn còn có thời gian, không cần gấp như vậy.

*

Sau khi tan học, Trần Văn Cảng theo đúng hẹn mà cầm sách giáo trình mà đi đến cửa đông của trường đại học, chiếc Lincoln của nhà họ Trịnh đã đậu ở con phố đối diện.

Tài xế đợi ở trong xe, còn Bảo Thu dựa vào cửa xe phất tay với anh: “Anh Văn Cảng, ở bên này!”

Trần Văn Cảng lên xe, ở bên cạnh Trịnh Bảo Thu có thêm một thú cưng, đó là một chú chó Poodle toàn thân trắng như tuyết, nó đang ghé vào l*иg sắt và thè lưỡi ra liếʍ.

Con chó Poodle này là do bà Trịnh, Hoắc Mỹ Khiết nuôi, nó có huyết thống thuần chủng, có đầy đủ giấy chứng nhận, hơn nữa còn từng nhận được giải thưởng ở quốc tế, lúc mua nó về nhà thì còn phải phí rất nhiều công sức, vô cùng kiều quý, bình thường còn có người phụ trách định kỳ đưa nó đi spa, làm đẹp.

Hôm nay công việc này rơi vào người của Trịnh Bảo Thu.

Cô trêu cún con: “Trước lúc ra ngoài em vừa lúc nghe chị Cầm bảo hôm nay có hẹn với cửa hàng thú cưng, bảo là muốn đưa nó đi sửa lông, dù sao cũng tiện đường nên em đưa Yoyo lên xe luôn. Chờ lát nữa vòng qua đưa em ấy vào cửa hàng thú cưng nhé anh?”