Tặng đối phương bóp da, cà vạt hay mấy thứ linh tinh chưa chắc đối phương đã thích, cũng chưa chắc sẽ dùng, mua rượu ngon thì ít nhất khi vui vẻ thì sẽ uống mấy chén.
Trịnh Bảo Thu nghĩ một lúc, cảm thấy rượu cũng là một lựa chọn không tồi, chẳng qua vẫn kiến nghị: “Có phải cửa hàng rượu vang đỏ ở bên kia lớn hơn hay không? Em biết ông chủ của cửa hàng ở bên đó, nhà đó liên kết với rất nhiều hầm rượu, lần trước còn đưa được cho ba em một chai La Romane-Conti đã 74 năm!”
Trần Văn Cảng cười cười: “Có thể xem qua đã rồi mới quyết định, thế nhé?”
Trịnh Bảo Thu nói được.
Tuy là nói như thế nhưng sau khi bọn họ dạo mấy cửa hàng, cuối cùng vẫn về lại Whisky House.
Nhìn thấy vẻ mặt tập trung của Trần Văn Cảng khi nắm bình Macallan, không hiểu vì sao cô lại cảm giác nên chọn bình này.
Cô cảm thấy rất kì lạ vì đột nhiên mình lại có cảm giác này, nhưng món quà này thật sự rất mạo hiểm: “Nhưng loại Whisky này thiên về hương than bùn—“
Trừ phi đặc biệt hiểu về hương vị mà đối phương yêu thích, nếu không vị của thứ như than bùn cũng tựa tựa như rau thơm, yêu cùng ghét là hai phân cấp vô cùng đối lập.
Người yêu sẽ cảm thấy uống Whiskey chính là vì cái mùi xông khói nồng nhiệt kia, nếu không thì còn uống Whiskey để làm gì.
Người ghét lại cảm thấy uống nó tựa như uống gạt tàn thuốc trộn với nước sát trùng, ngửi kĩ thì còn thấy giống mùi lớp xe cháy khét.
Khẩu vị là một thứ cực kì riêng tư, Trịnh Bảo Thu lại chưa từng uống rượu với anh họ của mình cho nên không biết cũng rất bình thường.
Mà Trần Văn Cảng nhớ lại thì lần đầu tiên anh biết được khẩu vị của Hoắc Niệm Sinh cũng là tại quầy rượu ở trong căn nhà kia.
Ở căn nhà đó của Hoắc Niệm Sinh một khoảng thời gian rất dài nhưng anh cũng chưa từng để ý đến quầy rượu kia, chỉ là biết trong nhà có một khu như vậy.
Ngay cả việc rượu ở bên trong có phải là rượu lâu năm hay không, rượu nội hay rượu ngoại anh cũng chẳng biết.
Thẳng đến ngày nọ, Trần Văn Cảng vẫn mất ngủ đến rạng sáng như mọi hôm, bởi vì anh phải làm phẫu thuật lặp đi lặp lại rất nhiều lần nên đã bị Hoắc Niệm Sinh tịch thu hết thuốc lá, nhớ tới việc dưới lầu hình như có vài bình rượu mạnh nên anh đã mặc áo khoác và xuống lầu, mong ngóng việc chủ nhân của chúng sẽ không có ở đây và anh có thể tìm kiếm một chút cồn để an ủi.
Lại phát hiện không biết Hoắc Niệm Sinh đã tới đây từ lúc nào và đang ngồi phẩm rượu ở trước quầy bar một mình.
Ngày đó chai mà Hoắc Niệm Sinh mở là một chai Scotland Whiskey, dưới ánh đèn, bình thủy tinh đã được chiếu rọi và tỏa ra ánh sáng rạng rỡ. Bên trong ly pha lê la chất lỏng màu hổ phách, bên trên chất lỏng còn có một cục đá lạnh hình cầu. Cái ly kia cũng là ly chuyên dụng để uống Whisky, đế ly rất dày bởi vì thông thường sẽ phải cho thêm đá lạnh.
“Làm sao vậy?”
“……”
“Không phải là nghe thấy tiếng động nên xuống lầu đón tôi đó chứ?”
“Không đâu. Thật ra tôi đang định tìm xem có rượu gì uống hay không.”
“Bác sĩ muốn em kiêng rượu và thuốc lá.”
“Tôi biết. Xin lỗi, ngủ ngon.”
Trần Văn Cảng xoay người, muốn lên lầu lại nhưng bỗng nhiên Hoắc Niệm Sinh lại gọi anh: “Qua đây.”
Hoắc Niệm Sinh kéo Trần Văn Cảng vừa đi tới vào trong lòng ngực rồi ghé sát vào lỗ tai anh và nói: “Có thể phá lệ một lần, nhưng mà không được uống nhiều.”
Trần Văn Cảng ngồi ở trên đùi của Hoắc Niệm Sinh, nếm được hỗn hợp hương vị của mùi xông khói, rong biển, cồn i ốt và cả lửa trải bên bờ biển từ miệng của anh.
Đó chính là hương than bùn dày đặc.
Ký ức như những hình ảnh phấp phới và rách nát nhưng lại có vô số chi tiết đột nhiên xuất hiện một cách rõ ràng. Ánh trăng giống như tầng lụa trắng bao trùm ở trên người bọn họ, mà Hoắc Niệm Sinh cũng không bóc tầng lụa trắng kia ra mà chỉ vạch áo ngủ của anh ra. Ký ức này có trước khi bọn họ ở chung với nhau, lúc ấy mặt của Trần Văn Cảng cũng chưa khỏi hẳn và cũng chưa biết nhiều về anh ấy, lúc này Halley cũng chưa được sinh ra.
Trần Văn Cảng nói với Trịnh Bảo Thu: “Không sao đâu.” Anh nói với nhân viên của cửa hàng, “Gói chai này lại cho tôi”.