Cuộc Sống Bình Thường Của Cậu Con Nuôi Được Tái Sinh Vào Gia Đình Giàu Có

Chương 26: Whisky house

Đương nhiên Trần Văn Cảng sẽ không có ý kiến, anh cũng cách một lớp l*иg sắt mà trêu đùa nó.

Bé cún Poodle vươn đầu lưỡi liếʍ ngón tay của anh, không khỏi khiến anh nhớ về Halley.

Halley là chó của Trần Văn Cảng, đời trước Hoắc Niệm Sinh đã tặng chú chó chăn cừu Đức đó cho anh.

Chó chăn cừu Đức vừa cao lớn lại vừa uy mãnh, nhưng lúc nó mới vừa bị Hoắc Niệm Sinh ôm tới thì vẫn chỉ là cún con, chắc cũng chỉ lớn bằng tầm chú Poodle này.

Đó là khoảng thời gian ý chí và tinh thần của Trần Văn Cảng sa sút nhất, sự hậm hực và lo âu của anh đã khiến cả anh và Hoắc Niệm Sinh phải chịu sự tra tấn đầy đau khổ. Anh không muốn ra ngoài gặp bất cứ ai, cũng sợ việc gặp người khác, trốn tránh mọi sự xã giao, càng ngày càng trở nên quái gở hơn.

Vào một ngày Hoắc Niệm Sinh đến thăm anh, đột nhiên trên tay anh ấy đã xuất hiện thêm một con vật nhỏ.

Trần Văn Cảng còn nhớ rõ chuyện mình đang nghiên cứu chú chó nhỏ đó thì Hoắc Niệm Sinh đã nói: “Nghe nói sẽ lớn rất nhanh, tùy tiện chăm sóc một chút thôi thì đã cố gắng bảo vệ chủ rồi.” Chó con muốn liếʍ tay anh ấy nhưng lại bị anh ấy ôm qua chỗ Trần Văn Cảng, “Em xem xem nên đặt tên gì cho nó đây?”

Trần Văn Cảng đang chần chừ thì Hoắc Niệm Sinh đã đặt chú chó vào trong lòng ngực anh, sự ấm áp dễ chịu đến từ bộ lông của nó lan tỏa khắp ngực anh.

Trần Văn Cảng theo bản năng mà ôm lấy nó, nó bắt đầu phát ra tiếng “anh anh”.

Cái tên Halley cuối cùng vẫn là do Hoắc Niệm Sinh đặt, nhưng nó lớn lên là do bản thân Trần Văn Cảng chăm sóc từng chút từng chút một.

Số tiền và công sức Hoắc Niệm Sinh đầu tư vào cho Halley cũng chẳng thua gì bà Trịnh đầu tư cho cục cưng của mình. Anh ấy còn mới cả huấn luyện viên đã giải nghệ tới nhà, dùng tiêu chuẩn của cảnh khuyển để huấn luyện cho nó. Mà Halley cũng là một cảnh khuyển ưu tú, quả thật cũng dùng suốt cả cuộc đời để trung thành và tận tâm canh giữ ở bên cạnh Trần Văn Cảng.

Mãi đến khi Hoắc Niệm Sinh không còn nữa thì nó vẫn cứ như hình với bóng mà đi theo chủ nhân.

Ngay cả những người chỉ mới nghe về danh tiếng ngài Trần ở thành phố Kim cũng biết muốn nhận ra anh chỉ cần có một tiêu chí đó là trong tay lúc nào cũng nắm một sợi dây thun. Chú chó chăn cừu Đức kia luôn đi theo anh và nhìn chằm chằm vào những người tới gần anh bằng ánh mắt nhạy bén, vừa cảnh giác lại vừa có chút gì đó dịu dàng.

Đối với Trần Văn Cảng mà nói, trên thế giới này sẽ không có chú chó nào tốt hơn Halley.

Đã tới trung tâm thương mại, bọn họ đưa Yoyo cho nhân viên hộ lý của spa thường hay đưa nó đến kia.

Trịnh Bảo Thu thì thầm, vừa ra khỏi cửa thì đã bắt đầu bàn bạc với Trần Văn Cảng xem nên mua món quà gì để chào đón là phù hợp: “Con trai các anh thường cần cái gì? Cà vạt? Thắt lưng? Bóp da? Em suy nghĩ cả nửa ngày vẫn chưa nghĩ ra, có phải cứ như người ta nói, tặng những món giống như lúc mua quà tặng cho ba hay không?”

Thật ra trong lòng của Trần Văn Cảng cũng đã có một chủ ý, sau khi đi ra phía sau trung tâm thương mại, anh lập tức dẫn Trịnh Bảo Thu đi vào Whiskey House.

Trên con phố này có rất nhiều kiểu quán bar, những cửa hàng chuyên bán rượu cũng tập trung ở đây.